Lớp sơ cấp võ giả tan học. Các học viên túm tụm nhau ra về. Nếu có thể quan
sát thì sẽ thấy Tiêu Ngưng Nhi đi một mình, Nhiếp Ly cậu nhóc kia dường như
khá thân với một người bạn khác. Diệp Tử Vân thì bị tên Thẩm Việt làm phiền,
hắn cứ đi theo rồi hết chuyện này đến chuyện khác đem ra mà nói, dường như tên
này có ý gì đó, thích chẳng hạn.
Vì lớp khá đông một chút mà cửa ra vào lại nhỏ, học viên chen chúc nhau đi.
-Ngưng Nhi.
Phi Linh thấy Tiêu Ngưng Nhi sắc mặt không biết đang nghĩ cái gì nên gọi lại.
Mà tiện thể thì vẫn còn đang trong lớp.
-Phi Linh đại ca?
Tiêu Ngưng Nhi nghe giọng quen thuộc không khỏi quay sang hướng giọng nói phát
ra thì thấy Phi Linh đang đứng cùng Dương Hân và Diệp Thăng, còn Lữ Dã thì đã
xin phép rời đi trước.
-Sao huynh lại ở đây?
Tiêu Ngưng Nhi chạy tới chỗ Phi Linh hỏi.
-À. Ta đến xem muội học.
-Nữa sao! Không phải lần trước đã xem rồi sao.
-Mà, mà. Cái đó không tính a. Thế nào hôm nay muội có bạn mới không? Ta cảm thấy muội khá khép kín a. Phải mau mau kết bạn, không thì nhức đầu lắm.
Phi Linh cười cười xoa xoa đầu Tiêu Ngưng Nhi nói.
-Chuyện đó ta không cần huynh lo.
Tiêu Ngưng Nhi xoay đầu đi hướng khác khoanh tay lại nói.
-Nha đầu nhà ngươi.
Phi Linh cứng họng.
Đúng lúc này thì đột nhiên lại có một vụ ầm ĩ ở cửa ra vào.
-Ngươi biến đi chỗ khác đi!
Thẩm Việt quát lớn trước cửa lớp. Người bị cậu quát thẳng vào mặt là Nhiếp Ly
cùng bạn của hắn. Vì cửa khá nhỏ nên Nhiếp Ly cùng bạn của cậu Lục Phiêu đi
hai người chiếm hết chỗ và Thẩm Việt cái tên này cũng vô lí kiếm cớ, hắn muốn
mình đi trước, thế là mọi chuyện bị tên này làm quá lên.
-Hả? Tôi làm cái gì? Tôi đi ra cửa chứ làm gì. Không lẽ cái cửa này là của cậu? Tôi không được quyền đi à. Tức cười.
Nhiếp Ly nói, hắn biết chỉ vì hắn linh hồn hải màu đỏ, là phế linh hồn hải,
không thể tu luyện nên bị nhiều người che bai cùng ức hiếp, nhưng hắn không có
như thế bi quan, hắn vẫn chống đối dù có ra sao đi chăng nữa.
-Mi…tên phế vật như mi cũng dám ngông cuồng. Để ta cho mi biết Thần Thánh thế gia ta là mạnh nhất.
Thẩm Việt ánh mắt muốn đánh người bắt đầu nắm lại nắm đấm của mình. Vì hắn
chưa có một trăm điểm linh hồn lực cho nên chưa là gì cả, chỉ có thể dựa vào
tự thân đơn thuần sức mạnh vật lí mà thôi.
Thẩm Việt đấm vào mặt của Nhiếp Ly thì được Lục Phiêu ngăn lại, mặc dù là đỡ
nhưng lại bị đẩy lùi về đằng sau, Nhiếp Ly đón lấy Lục Phiêu đang lui về sau.
Bị hất ra, cả hai đều bay ra khỏi lối ra, lăn le trên mặt đất. Nhiều người bị
thu hút bởi tiếng ầm ĩ đó.
Không có vấn đề gì nghiêm trọng, Nhiếp Ly và Lục Phiêu đỡ nhau đứng dậy. Thẩm
Việt từ trong lớp đi ra.
-Hừ. Lần sau liệu hồn.
Thẩm Việt lên mặt “ta đây” nói. Nói xong hắn bỏ đi.
-Thần Thánh thế gia rốt cuộc chỉ toàn một lũ như vậy thôi sao?
Phi Linh cau mày nhìn Dương Hân nói.
-Cái này là do tư tưởng của bọn chúng. Chúng ta không biết.
Dương Hân trả lời. Mà Tiêu Ngưng Nhi ở kế bên Phi Linh cũng một tay nắm áo
cậu, một tay siết chặt nắm đấm. Phi Linh thấy vậy, cúi người xuống hai mặt đối
diện với Tiêu Ngưng Nhi, nó làm nàng hết hồn từ trong suy nghĩ quay về.
-Ngưng Nhi, muội không cần phải nghĩ về cái Thần Thánh thần thiết gì nữa, ta đã xử lý giúp muội việc hôn sự rồi. Có thể yên tâm. Sau này Dực Long thế gia của muội chắc chắn trở nên mạnh nhất Quang Huy chi Thành, đập cái thế gia ngông cuồng kia xuống.
Phi Linh nói.
-Thật sao!
Tiêu Ngưng Nhi nghe thế không khỏi bất ngờ. Đối với nàng hoặc thế gia của nàng
thì đối chọi với Thần Thánh thế gia là ngoài khả năng rồi. Nghe những lời này,
tâm trạng của Tiêu Ngưng Nhi có chút hưng phấn.
-Ân. Ta đã xử lý chuyện tiền nông cho muội. Còn tiền mà Dương Hân gửi thì muội cứ cầm lấy mà dùng.
Phi Linh nói. Xong cậu lại đứng lên.
-Diệp Thăng phó hiệu trưởng, ngài có thể gọi giúp ta cậu nhóc tóc cam kia được không?
Phi Linh hướng Diệp Thăng mà noi, vừa nói ngón tay vừa chỉ hướng Nhiếp Ly cùng
Lục Phiêu đang phủi phủi quần áo của bản thân.
-Phi Linh đại nhân. Ngài muốn cậu bé làm gì?
Diệp Thăng thắc mắc hỏi.
-Cũng không có gì. Chỉ là thấy Thần Thánh thế gia lớp trẻ khó ưa quá. Ta muốn tài trợ cho tên nhóc Nhiếp Ly kia. À mà, nếu có thể thì bảo hắn rủ thêm nhiều người nữa cũng không vấn đề.
Phi Linh nói. Thần Thánh thế gia thái độ kiêu ngạo cậu vô cùng không ưa vào
đâu. Cho nên tiện đây Phi Linh cho bọn chúng biết thế nào là bẻ mặt. Tài trợ
mà Phi Linh nói, theo các nghĩa, giúp Nhiếp Ly cùng bạn của hắn phát triển.
Đơn giản mà nói thì cậu sẽ cho chúng đan dược kia, còn giúp chúng thoát thai
hoán cốt nữa, về cơ bản là dùng Thiên Thần Thôn Phệ Quyết như lần đã làm với
Mục lão Long Thần đấu la ở Đấu La đại lục.
Suy nghĩ một chút, Diệp Thăng cũng đưa Nhiếp Ly đến trước mặt Phi Linh.
-Đại nhân. Người cho gọi ta có chuyện gì không?
Nhiếp Ly kính cẩn nói với Phi Linh. Phi Linh là phất tay bảo không cần kính lễ
gì gì.
-Nhiếp Ly. Ta có quan sát ngươi. Có vẻ ngươi bị coi là một phế vật.
Phi Linh vừa nói vẻ nhìn vẻ mặt của Nhiếp Ly như thế nào biến chuyển. Nhiếp Ly
nghe xong câu này không khỏi cúi mặt xuống, ánh mắt nhìn xuống dưới chân.
-Đại nhân, tuy ta có màu đỏ linh hồn hải, là phế linh hồn hải, không tu luyện được thứ gì, nhưng như thế thì đã sao? Đến khi nào ta phấn đấu thì sẽ có ngày ta có thể nhích lên được dù chỉ một ít.
Sau đó, Nhiếp Ly ngẩng mặt lên dùng ánh mắt kiên định nhìn Phi Linh.
-Ồ. Nói rất hay. Ta dự định sẽ giúp ngươi. Lí do cũng chỉ là thấy tên nhóc kia khó ưa. Mà dù sao thì từ yếu nhất trở nên mạnh hơn bọn xem thường ngươi thì vẻ mặt của bọn chúng lúc đó mới hài hước a. Nghĩ đến thì nó làm ta bật cười rồi.
Phi Linh cười cười nói.
-Đại nhân. Lời ngài nói là thật sao?
Nhiếp Ly nháy mắt mừng rỡ. Phải nói rằng Thiên Ngân thế gia chỉ là một tiểu
thế gia lúc nào cũng gặp khó khắn, Nhiếp Ly hắn cũng không có cách nào.
-Lời ta nói ngươi không tin sao? Mà ngươi cùng những người ngươi chơi chung cũng có thể tham gia. Ta có thể giúp tất cả. Còn đây là Trưởng Hồn đan, ngươi cứ giữ lấy cùng chia với những người khác.
-Đạ tạ đại nhân.
Nhiếp Ly mừng rỡ nhận lấy lọ đan, trong lọ có khoảng năm mươi viên, nhưng đừng
xem thường mỗi một viên bên trong dược lực vô cùng mạnh mẽ, ăn vào một viên
đối với Nhiếp Ly những người chưa đạt được Thanh Đồng cấp thì có thể ngay lập
tức tăng lên nhất tinh Thanh Đồng ngay.
-Ngưng Nhi. Hình như cô bé Diệp Tử Vân là bằng hữu của muội phải không?
Phi Linh nhìn Tiêu Ngưng Nhi nói. Tiêu Ngưng Nhi nghe thế sắc mặt buồn đi.
Phi Linh thấy thế cũng không hỏi nữa. Dự định trên đường về sẽ nói về nó sau,
hiện còn có người khác không tiện nói. Thế là Phi Linh cùng Tiêu Ngưng Nhi sải
bước đi về từ biệt Dương Hân ở Thánh Lan học viện.
Tại phía con đường mà Phi Linh cùng Tiêu Ngưng Nhi đi, dễ hiểu là cổng chính
của Thánh Lan học viện. Có một học viên khoảng mười bốn mười lăm tuổi, ánh mắt
nhìn về Phi Linh cùng Tiêu Ngưng Nhi đang đi xa xa kia.
-Con tiện nhân khốn kiếp. Dám đi với tên khác ngoài ta. Thẩm Phi, ta thế chắc chắn sẽ cho ngươi hối hận.
Tên này vẻ mặt như muốn giết người nói.
------
Tối tiếp trc khi đi ngủ để có mộng đẹp nhá :v