Không chờ một tuần nhiều. Luyện Đan Sư Công Hội đã bắt đầu đưa các đan dược
mới ra kinh doanh, mà số lượng tiêu thụ của nó còn hơn cả tượng tưởng của mọi
người. Bán ra bao nhiêu thì được tiêu thụ hết bấy nhiêu. Chỉ một đợt bán ra mà
đã gần trăm tỷ yêu linh tệ lợi nhuận.
Mà Dương Hân cũng gửi theo giao ước đã có sẵn, gửi cho Tiêu Ngưng Nhi hơn hai
mươi tỷ. Tiêu Ngưng Nhi nhận được tiền không khỏi chấn kinh. Nàng là lần đầu
cầm trong tay nhiều tiền như vậy, mà hỏi Phi Linh thì cậu lại nói là nàng cứ
cầm lấy mà dùng. Đơn giản thì Phi Linh chỉ nhận tấm lòng của Dương Hân mà thôi
chứ hắn cần gì tiền bạc ở nơi như thế này.
Lúc bấy giờ Luyện Đan Sư Công Hội đã bát ngờ quật khởi, trở thành lớn mạnh
nhất tổ chức trong Quang Huy chi Thành. Ngay cả Phong Tuyết thế gia cũng phải
mua số lượng đan dược từ Luyện Đan Sư Công Hội.
Phi Linh đang trong phòng của mình chán không biết làm gì thì có gia nhân của
Dực Long thế gia mời đến ra nghị sự đường bảo rằng có người cần gặp.
-Phi Linh công tử. Thật vui khi gặp lại ngươi.
Dương Hân, người ngồi chờ ở đại sảnh thấy Phi Linh bước ra từ một lối đi không
khỏi đứng dậy mừng rỡ chào cậu.
-Ân, cũng không có gì. Tại hạ cũng chỉ muốn cho nơi này có chút thực lực mà thôi.
Phi Linh cười cười nói.
Tiêu Vân Phong nhưng là cũng phải giật mình với mối quan hệ của Phi Linh và
Dương Hân.
Mà Dương Hân hôm nay đến đây là mời Phi Linh đi Thánh Lan học viên làm dự giờ
cho lớp. Lí do là Luyện Đan Sư Công Hội lần này quật khởi chiếm quyền chủ đạo
trong chính trị, cho nên Thánh Lan học viện muốn phổ biến điều này cho các học
viên, đây cũng là một vị trí danh dự a.
-Thánh Lan học viện có cho mời ngài Cổ Viêm đến dự giờ lớp võ giả sơ cấp nhưng ngài ấy bảo chỉ tốn thời gian nên không đi mà giao cả cho ta. Ngươi có muốn đi cùng không?
Dương Hân hỏi Phi Linh ngồi cách nàng một cái bàn nhỏ để trà.
-Hừm… Chắc là ta nên đi một chuyến nhỉ. Dù sao cũng có giáo viên là người của Thần Thánh thế gia. Ta đi xem xem dự giờ thì thái độ nữa người đó thế nào.
Dù là đã nhìn thấy một lần những vẫn đi xem thì hơn, Tiêu Ngưng Nhi ngộ nhỡ bị
con ả kiêu ngào Thẩm Tú động chạm tới vụ hôn sự thì con ả không xong với cậu.
Phi Linh nghĩ như vậy.
Rồi Phi Linh cùng Dương Hân đi đến Thánh Lan học viện. Trên đường đi khá nhiều
người nhìn vào hai người họ. Dương Hân cũng rất nổi tiếng, nhất là xinh đẹp.
Khá nhiều người bắt đầu bàn tán lung tung về Phi Linh, cậu là ai? Có quan hệ
gì với Dương Hân?...
-Không ngờ Dương quản sự lại nổi tiếng như vậy a.
Phi Linh nhìn Dương Hân mà cười.
-Phi Linh, ngươi không cần thêm quản sự vào đâu. Cứ gôi ta là Dương Hân là được rồi.
Dương Hân cười nói.
Vừa đi vừa nói chuyện một chút thì cả hai người đã đến trước cửa lớn của Thánh
Lan học viện. Ở trước cửa còn có hai người đứng chờ, một là lão giả, một trung
niên. Thấy Dương Hân đến hai người cũng cúi chào.
-Dương quản sự, mừng vì ngài đã đến. Chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ?
Lão giả nói.
-Xin ngài dẫn được, phó viện trưởng Diệp Thăng.
Dương Hân cười nói.
Vị lão giả là Diệp Thăng, một người xuất thân từ Phong Tuyết thế gia, còn
người trung niên là giáo sư của Thánh Lan học viện, Lữ Dã.
Giới thiệu một, Diệp Thăng dẫn Phi Linh và Dương Hân vào trong lớp sơ cấp võ
giả. Mà trong lớp lúc này cũng vừa bắt đầu bài giảng mà thôi.
Thẩm Tú thấy Diệp Thăng cùng Lữ Dã vào thì cũng biết là dự giờ nhưng không
biết Phi Linh dù có biết Dương Hân.
Cả bốn người ngồi vào hai bàn cách biệt nhau, do bàn nhỏ nên đủ ngồi ba người,
nhưng vẫn là chọn mỗi hai người một bàn thì thoải mái hơn, và bốn người ngồi ở
cuối lớp.
-Dương Hân, thật ra ta đang muốn kiếm việc gì đó để làm. Ngươi có ý gì hay không?
Phi Linh bất chợt hỏi Dương Hân mà Diệp Thăng cùng Lữ Dã cũng ngồi gần nên
nghe được.
-Ồ. Ngươi cần đi làm sao? Không lẽ nói số tiền hai thành là không đủ?
-Không, không phải vậy. Chỉ là ngồi không thì ta chán chết mất. Muốn kiếm một việc gì đó làm.
-Hay là ngài có thể đến Thánh Lan học viện chúng ta làm cũng được a, thưa Phi Linh đại nhân.
Diệp Thăng đột nhiên lên tiếng.
-Ồ. Ý kiến như vậy cũng được a. Thế ngươi định xếp ta vào công việc gì?
Phi Linh hứng thú hỏi. Việc ở gần Tiêu Ngưng Nhi thì có vẻ hay hơn.
-Ngài có thể làm giáo viên, thủ thư,…
-Giáo viên? Thôi tha cho ta đi? Có lẽ thủ thư sẽ thoải mái hơn.
Có thể nói Phi Linh làm giáo viên cũng không sao, nhưng làm thì dạy cho ai,
kiến thức của cậu nhưng là đến từ hiện đại thế giới cùng những kiến thức không
thuộc thế giới này thì làm sao mà dạy, ngược lại cậu cũng nên xem sơ qua về
thế giới này. Chọn thủ thư có vẻ hợp lí hơn.
Mà ngay lúc này dưới bục giảng, Thẩm Tú bắt đầu vào bài.
-Hôm nay ta sẽ dạy mọi người là Minh Văn, bất kể là Võ Giả hay Yêu Linh Sư, Minh Văn đều vô cùng trọng yếu. Minh Văn chia làm 2 chủng loại, theo thứ tự là Khí văn cùng Chiến văn. Khí văn khắc trên chiến giáp mà người chiến binh hay mặc, nó giúp tăng cường uy lực chiến giáp cùng chiến binh trên phạm vi lớn. Mà nhất là với Yêu Linh Sư có thể điêu khắc ra Minh Văn cao cấp khắc lên vũ khí hay chiến giáp thì sẽ phát huy được uy lực vượt xa thực lực của bản thân. Về phần Chiến văn, chính là dùng Minh Văn khắc lên quyển trục để sử dụng, khi sử dụng có thể bộc phát ra sức chiến đấu cường đại.
….
Cả bài giảng kéo hết một buổi, thông qua bài giảng của Thẩm Tú, Phi Linh ngẫm
lại về cái thứ gọi là Minh Văn. Chúng thực chất là Ma Thuật Khắc, những ở dạng
khác hoàn toàn, có thể nói Chiến văn đúng là Ma Thuật Khắc nhưng Khí văn chỉ
là Ma Thuật Khắc ở dạng phụ trợ mà thôi. Nói đến Ma Thuật Khắc thì nói đến
những hình thể được khắc lên một thứ công cụ nào đó nhằm thay thế những câu
niệm chú ma pháp thuật, khiến nó nhanh hơn khi thi triển ra. Ma Thuật Khắc
chúng mượn năng lượng của tự nhiên để chuyển đổi thành những thứ có hình thái
xác định như lửa , băng,…Khi dùng xong thì chúng cũng sẽ tự khắc quay về
nguyên hình.
Chưa kể đến vấn đề Ma Thuật Khắc còn có thể vẽ nhanh hơn Minh Văn cái này kiến
thức rất nhiều, nét vẽ nhiều vô số kể. Vì thế nếu so sánh thì Ma Thuật Khắc
vượt trội hơn cả về mặt sức mạnh cùng tính linh hoạt.
-Diệp Thăng phó hiệu trưởng. Ngài có thể cho ta xem danh sách lớp cùng những tư liệu về cá nhân của bọn chúng được không?
Phi Linh quan sát từ đầu giờ đến cuối giờ thì có chút suy nghĩ. Cậu đặt ra một
câu hỏi. Ai là người có thể trở thành người mạnh nhất lớp sơ cấp võ giả này?
Theo cậu nghĩ thì chỉ có duy nhất Tiêu Ngưng Nhi, nhưng mà đó là nàng được Phi
Linh huấn luyện.
Phi Linh cầm lấy bảng danh sách những học viên trong sơ cấp võ giả lớp học thì
cậu chú ý lấy một người.
Linh hồn hải màu đỏ, Nhiếp Ly.
Trong bảng danh sách có ghỉ chép, cậu bé này thuộc Thiên Ngân thế gia. Dường
như theo mọi người nhận định, Nhiếp Ly này là phế linh hồn hải. Còn có hai
người cậu cũng để ý nữa. Thẩm Việt của Thần Thánh thế gia, cái này thì cậu nó
làm cậu nghĩ lung tung hơn thôi. Một còn lại là Diệp Tử Vân của Phong Tuyết
thế gia.
Phi Linh hỏi vị trí của cô gái này thì Diệp Thăng chỉ ở bàn đầu, một cô gái
tóc hường tím, có vẻ rất chú tâm vào bài giảng của Thẩm Tú.
-Ồ. Hóa ra cô bé đó là Diệp Tử Vân. Có vẻ nàng cũng có chút quan hệ với Ngưng Nhi a.
Phi Linh chợt nhớ ra Diệp Tử Vân là cô gái ngày hôm qua Tiêu Ngưng Nhi gặp ở
ngã ba đường. Cùng một lớp như vầy, mà thái độ của Tiêu Ngưng Nhi đối với Diệp
Tử Vân có chút xa lánh thì có lẽ cải vã hay gì đo mà sinh ra. Trông Diệp Tử
Vân cũng khá cô đơn như Tiêu Ngưng Nhi vậy. Đầu óc sắc bén của Phi Linh thoáng
quá đã hiểu, Tiêu Ngưng Nhi cùng Diệp Tử Vân có vẻ là bằng hữu thân nhưng vì
cái gì đó mà cả hai không nói chuyện với nhau nữa. Vì thân nhau nên cả hai khá
khó kết bạn với những người khác, cũng bởi lí do gia cảnh nên không ai dám kết
bạn.
Phong Tuyết thế gia Diệp Tử Vân không nói tới, cô bé xuất thân từ thế gia mạnh
nhất Quang Huy chi Thành nhưng còn Tiêu Ngưng Nhi thì khác, nàng chỉ là một
người xuất thân từ thế gia tầm trung mà thôi, nhưng vì vấn đề gì mà lại sống
khép kín như vậy? Phi Linh thầm nghĩ.