-Cái hôn sự là như thế nào? Xem vẻ mặt của muội có vẻ là hôn sự này bị ép buộc sao?
Phi Linh nhưng là vào phòng của Tiêu Ngưng Nhi.
-Không trách được phụ thân. Thần Thánh thế gia quá lớn mạnh, chỉ có thể trách ta không đủ thực lực để chống lại chúng mà thôi.
Tiêu Ngưng Nhi gần như muốn khóc mà nói. Giọng nói như bị nghẹn lại vậy. Nổi
tức tối khiến nàng không nói nữa.
-Mà, mà. Nếu muội muốn khóc thì cứ khóc cho đã đi. Nếu muội cần giúp đỡ thì ta sẽ giúp muội. Ta theo chủ nghĩa phụ nữ a.
Phi Linh xoa xoa đầu Tiêu Ngưng Nhi mà nói. Cậu là không thể nào đứng nhìn phụ
nữ khóc. Mỗi lần như vậy là hắn không kiềm lòng được a.
-Oa...
Tiêu Ngưng Nhi cũng theo đó nhào vào lòng của Phi Linh mà khóc, khóc rất thê
thảm, nhưng lấy khuôn mặt nàng khóc nhìn vẫn rất đẹp, chắc chắn rằng sau này
khi trưởng thành, nàng sẽ là một mỹ nữ tuyệt trần không kém Mã Tiểu Đào. Phi
Linh chỉ có nước vỗ vỗ lưng nàng như mẹ dỗ dành con mình vậy.
Được khoảng mười phút thì Tiêu Ngưng Nhi cũng nín khóc, nước mắt vẫn còn đọng
lại trên má nàng, khiến nàng tuy khóc nhưng cũng rất kiều diễm.
-Phi Linh đại ca. Ta muốn trở nên mạnh hơn nữa. Lúc nãy phụ thân có nói ngươi là Truyền Kì cấp. Làm sao ngươi có thể mạnh như vậy chỉ mới bấy nhiêu đây tuổi?
Tiêu Ngưng Nhi vẻ mặt cương nghị hơn rất nhiều nói.
-Bản thân ta không biết ta ở đẳng cấp gì, nhưng nếu muội muốn mạnh hơn thì có thể bắt đầu từ việc chữa thương cho muội trước đã.
Phi Linh vừa nói ngón trỏ vừa búng vào trán Tiêu Ngưng Nhi một cái. Nàng bị
thương không lẽ hắn không biết sao?
-Huynh biết ta bị bệnh gì sao?
Tiêu Ngưng Nhi nhưng có chút đỏ ửng khuôn mặt nói.
-Ta không biết nhưng ta có cách giúp muội hết bệnh.
Phi Linh cười khẽ nói.
-Nhưng trước hết muội phải cho ta xem vết thương đã.
Phi Linh nói. Không biết chỗ thì làm sao chữa. Thế là Tiêu Ngưng Nhi cúi xuống
cởi lấy chiếc hài bên trái ra, vốn dĩ đang ngồi trên giường nên khá thuận lợi.
Mà trên bàn chân trần của nàng lại có một vết thâm xanh vô cùng đậm, nhìn có
vẻ rất không tốt cho sức khỏe của Tiêu Ngưng Nhi.
-Muội đấy. Bị nặng như vậy rồi mà còn dám chối kiểu này kiểu nọ.
Phi Linh nhấc bàn chân trái của Tiêu Ngưng Nhi lên và thở dài. Tiêu Ngưng Nhi
đỏ mặt không biết cái gì cho phải.
-Ta bắt đầu đây.
Phi Linh tay đặt lên bàn chân của Tiêu Ngưng Nhi, ánh hào quang màu vàng trắng
kim hiển hiện lên, nó vừa xuất hiện mang ngay cho Tiêu Ngưng Nhi cảm giác vô
cùng dễ chịu mà nàng chưa từng có kể từ khi bị cái căn bệnh quái lạ này.
Hào quang ngày càng sáng, mà vết thâm màu xanh khó chịu kia thì cũng nương
theo đó mà dần phai nhòa. Chưa đầy mười lần hơi thở thì vết thâm kia cũng biến
mất, Phi Linh cũng dần thi thuật.
-Sao rồi? Muội thấy đỡ hơn rồi chứ?
Phi Linh nhìn Tiêu Ngưng Nhi hỏi, nàng cũng gật đầu đáp lại.
-Vậy thì ta về phòng đây.
Phi Linh đứng lên chuẩn bị rời khỏi phòng thì Tiêu Ngưng Nhi nắm lấy tay áo
của cậu, sắc mặt nhìn vô cùng đỏ chót, ngượng ngùng ánh mắt không dám nhìn
thẳng Phi Linh.
-V…vẫn còn một chỗ nữa.
Tiêu Ngưng Nhi ấp úng nói. Nói xong nàng cởi dây đai quấn quanh áo xuống, cởi
hai vòng thì cũng không còn dây đai trên người, hai bên áo như phanh ra, để lộ
lấy đôi ngọc phong vẫn đang phát dục của nàng nhưng vẫn rất hút hồn, đầy đặn.
Nàng không mặc áo ngực lúc ở nhà, cho nên nàng lấy cánh của mình che đi phần
nhạy cảm của mình. Phi Linh thấy cảnh này có chút không tiếp thu kịp, mặt có
chút nóng nóng.
-Đừng có nhìn muội chằm chằm như vậy.
Tiêu Ngưng Nhi nhận thấy Phi Linh cứ nhìn chằm chằm thân thể của mình không
khỏi xấu hổ nhẹ nói. Nàng xoay sang phải một chút, dưới phần sườn gần phần
ngực nở nan kia lại có một vết thâm nữa nhưng cái này dường như còn đậm hơn
cái vừa nãy ở chân cơ. Có vể do nó nằm ở gần phần nhạy cảm của nàng nên mới có
như vậy nghiêm trọng. Đặc tính của cái vết thâm này hình như có liên quan đến
tính âm dương, nó hấp thu càng nhiều âm thuộc tính thì sẽ ngày càng thâm hơn,
ngày càng trở nặng hơn.
-Haizz, việc gì mà gấp gáp a.
Nghe Tiêu Ngưng Nhi nói vậy, Phi Linh tay che lấy hai mắt mình. Thực tế đối
với những phụ nữ đã thành niên thì Phi Linh không có ngại gì nhìn họ cởi đồ
trước mặt cậu nhưng trước mặt cậu là một cô gái chỉ mới mười ba tuổi mà thôi,
Phi Linh còn chưa muốn vào tù bóc lịch đâu. (khúc này nói chơi cho vui chứ
main ta làm gì có khả năng bị bắt đây :v)
-Muội bắt ta không được nhìn thì ta như thế nào chữa cho muội a. Cái này là ác với ta quá rồi.
Càng nghĩ Phi Linh càng muốn mở ra tay của mình.
-À. Có cách rồi.
Trong lúc khốn khổ, Phi Linh đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng. Cậu chạy vào trong
thức hải của mình.
-Băng đế, muội mau giúp ta.
Phi Linh hướng Băng đế cầu cứu.
-Thật hết cách. Để ta lo vụ này cho, ngược lại sau này phải đưa ta đi đâu đó đấy. Không phải ở trong này mà ngắm đâu.
Băng đế bất đắc dĩ ân thuận. Còn đỏ mặt yêu cầu lại nữa. Nhìn vô cùng đáng
yêu, vẻ đáng yêu này khiến Phi Linh muốn trở thành lolicon quá đi mất.
Thoáng một cái, Băng đế đã phụ thể, cái này cũng không phải là dị thú phụ thể,
mà chỉ là tinh thần thay đổi vị trí chủ khống mà thôi, mà chỉ có Phi Linh cho
phép thập đại hung thú mới có khả năng nắm quyền, Phi Linh có thể giành lại
bất cứ lúc nào.
Ánh mắt của Phi Linh lúc bấy giờ chuyển thành màu lục, khí tức trên người cũng
biến hóa, băng lãnh vô cùng.
Băng đế trong cơ thể Phi Linh nắm lấy chủ khống cơ thể cậu lại cảm giác có một
cái gì đó vô cùng là lạ ở phần dưới của Phi Linh. Nàng dùng tay sờ sờ thử dưới
đủng quần.
-Này đừng có làm vậy!!!
Phi Linh trong thức hải nhận thấy Băng đế làm điều bất thường không khỏi can
ngăn nhưng dường như không kịp. Băng đế chạm vào phần dưới của cậu, nàng cảm
giác khá cương cứng, mắt chớp chớp mấy cái rồi mặt bắt đầu đỏ chín lên, chắc
là đã hiểu cái gì đó mà xấu hổ.
-Tê….tê….tê…Phi Linh biến thái.
Băng đế hét lớn lên tay thì dường như vô ý thức hay sao mạnh mẽ đập thẳng vào
chỗ cương cứng đấy.
---------
Tiêu Ngưng Nhi nhưng là từ nãy giờ vẫn nhắm mắt chờ Phi Linh trị xong phần còn
lại của vết thương nhưng lại có cảm giác bất thường, nàng mở mắt ra thì không
thấy bóng dáng Phi Linh đâu nữa mà vết thương vẫn chưa được chữa trị.
-Phi Linh đại ca. Ngươi đâu rồi?
Nàng hốt hoảng nhìn trong phòng không thấy Phi Linh.
-T….ta kh…không sao. Ta có việc chạy ra ngoài cửa một chút.
Bỗng dưng từ ngoài cửa trước phát ra giọng nói của Phi Linh.
Phi Linh lúc này đang đứng ngoài cửa phòng của Tiêu Ngưng Nhi, tay ôm lấy phần
dưới của mình, sắc mặt có chút tái nhợt. Mà Băng đế bên trong thức hải là đã
ngất xỉu mất rồi, được Tuyết đế cùng Thiên Mộng chăm sóc.
Mà lúc này tự nhiên của lại mở phòng lại mở ra. Tiêu Ngưng Nhi bước ra từ bên
trong. Nhìn thấy Phi Linh không khỏi thở phào.
-Ngưng Nhi muội muội. Ng…ngực của muội.
Nhưng hình như Tiêu Ngưng Nhi mãi lo cho Phi Linh mà quên mất mình chưa mặc y
phục lại, đôi ngọc phong mĩ lệ đập ngay trực tiếp vào mắt Phi Linh. Nó như hai
quả bóng vậy, lắc qua lắc lại, tưng lên tưng xuống.
-Khô…Khônggggggggggggggggggg
Tiêu Ngưng Nhi nhìn xuống ngực mình thì thấy mình chưa mặc y phục, mặt là đỏ
đến không còn từ nào để diễn tả, nước mắt lại một lần nữa muốn ứa ra đang
quanh quẩn trên khóe mi, nàng hai tay che lấy ngực ngồi khụy xuống thuận miệng
la làn thất thanh.