Nói xong, Tiểu Lan cô nương cũng chạy một mạch không biết trời trăng gì vào
bên trong sảnh. Phi Linh chỉ biết đứng đơ ra. Chắc lần sau cậu phải cải trang
cho bớt phiền phức. Mà Phi Linh cũng thắc mắc nếu vậy tại sao Tiêu Ngưng Nhi
lại không cảm thấy bị mình quyến rũ nhỉ.
Đợi khoảng mười phút sau. Một thân ảnh một người phụ nữ bước ra đi cùng với
Tiểu Lan cô gái. Người phụ nữ trông thấy Phi Linh không khỏi chào lấy lễ.
Phi Linh nhìn thấy người phụ nữ này cũng cười chào lại.
-Xin chào, ta tên Dương Hân. Ngài đến tìm ta có việc gì không?
Dương Hân dường như lớn tuổi hơn Phi Linh khoảng vài cái xuân nhưng vẫn rất
lịch sự với khách hàng. Phi Linh cũng quan sát lấy Dương Hân cái này người
quản lý. Dương Hân nét đẹp tuy không so được với Mã Tiểu Đào hay Tuyết đế, Ảnh
đế hay Băng đế nhưng so với những người phụ nữ mà cậu nhìn thấy trong Quan Huy
chi Thành này thì có thể nói là xếp hạng nhất bảng cũng không sai.
-Xin chào, tại hạ tên Phi Linh. Ta muốn bàn một chút với Dương quản sự về tình hình đan dược hiện tại trong Quang Huy chi Thành này.
Phi Linh cười nói.
-Đan dược? Quang Huy chi Thành này?
Dương Hân dường như là người rất có đầu óc cùng lắng nghe kĩ càng, nàng tìm ra
ngay có cái gì dụng ý trong lời nói của Phi Linh. Mà dụng ý đó là, Phi Linh
không phải người của Quang Huy chi Thành.
-Đúng vậy. Ta muốn giúp đỡ Luyện Đan Sư Công Hội của ngươi. Theo ta thấy thì nơi này cũng có chút không được phát triển tốt cho lắm.
Phi Linh bình thản nói. Còn Dương Hân thì bình tĩnh quan sát từng cử chỉ của
Phi Linh. Cả hai dường như rất tự nhiên vậy.
-Chúng ta hãy vào trong nói chuyện kĩ càng hơn, được chứ Phi tiên sinh?
Dương Hân đưa tay theo kiểu mời khách đối với Phi Linh. Phi Linh cũng gật đầu
đồng ý. Rồi sau đó Phi Linh đi theo Dương Hân vào một căn phòng thiết kế như
một phòng làm việc vậy, nhưng không có cái gì gọi là máy lạnh.
Vào trong phòng, Phi Linh cũng dừng trước cái bàn làm việc của Dương Hân.
-Có vẻ Dương quản sự làm việc cực lực quá nhỉ?
Phi Linh nhìn thấy đống văn kiện trên bàn mà nói.
-À. Thật ra cũng không có cái gì. Gần đây Luyện Đan Sư Công Hội sa sút trầm trọng thành ra cũng không có có gì nhiều.
Dương Hân cười quyến rũ với Phi Linh, nàng mới Phi Linh ngồi xuống ghế.
-Vào vấn đề chính đi nào. Ta…
Phi Linh đang nói giữa chừng thì Dương Hân ngón trỏ đặt lên môi cậu, ý bảo
đừng nói dạng như vậy. Mà kế tiếp đó nàng lại đến trước mặt cậu, ngồi lên trên
đùi cậu với tư thế vô cùng gợi tình, khiến Phi Linh có chút máu nóng sôi lên.
-Anou, Dương quản sự. Cô làm gì vậy?
Phi Linh có chút nhịn nhưng không nhịn nổi mà hỏi Dương Hân. Cái dáng ngồi
kiều như thế này thì có thằng đàn ông nào mà chịu được đây, trừ phi tên nào đó
hắn bị vấn đề sinh lý thôi. Ngay cả Mã Tiểu Đào còn không có gan mà làm như
vậy quyến rũ cậu nữa. Phi Linh nghĩ vậy.
-Phi tiên sinh, ngài hình như rất muốn làm gì đó với ta phải không?
Dương Hân cười mị hoặc nói.
-Cái này không nhất thiết phải tiến hành nhanh chóng như vậy. Chúng ta có thể hẹn hò trước rồi sau đó làm chuyện này cũng chưa muộn.
Phi Linh đổ mồ hôi mắt liếc đi chỗ khác tránh nhìn vào khe hở giữa bầu ngực
đang áp sát vào cơ thể mình. Mũi cậu có chút nóng lên rồi. Có khi không chịu
được mà ăn luôn mất.
Phi Linh nhanh tay túm lấy hai bờ vai của Dương Hân, nàng cũng nương theo hành
động đó mà bị giật mình, sắc mặt chuyển hồng đi. “Kya” một tiếng vô cùng dễ
thương.
-Hể? Kya?
Phi Linh nghe thấy cái thanh âm dễ thương này không khỏi đứng hình. Này, này,
cô là người bày trò trước đấy. Lam thế nào mà giờ có vẻ lại trở thành tôi muốn
làm chuyện đồi bại với cô vậy. Phi Linh nghĩ.
-Tóm lại là cô có thể rời khỏi người ta trước được chứ?
Phi Linh nói. Tại sao tình hình lại thành ra cái kiểu tình huống như thế này?
Phi Linh nghĩ.
Cuối cùng Dương Hân cũng chịu xuống và ngồi đối diện Phi Linh.
-Haizz, được rồi. Vào vấn đề. Theo ta thấy về vấn đề đan dược của Quang Huy chi Thành là một vấn đề nghiêm trọng ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện cùng khả năng gia tăng tu vi của mọi người.
Phi Linh vẻ mặt nghiêm túc nhìn Dương Hân nói.
-Đúng như ngươi nói. Tình hình thì chúng ta Luyện Đan Sư Công Hội không thiếu thốn dược liệu nhưng chỉ có mỗi một loại dược tề hơn nữa chỉ là loại phàm tục mà thôi, dược lực không lớn mà còn tổn hao dược lực của tài liệu nữa.
Vừa nói, vẻ mặt của Dương Hân nhìn khá u sầu.
-Vì thế ta muốn giao cho các ngươi một vài loại dược tề để các ngươi luyện chế.
Phi Linh nói xong, trong tay hư không xuất hiện những cuộn giấy, có khoảng
mười cuộn.
-Đó là…
Dương Hân hai mắt kinh ngạc hỏi. Nàng là lần đầu nhìn thấy cái loại khả năng
này đấy.
-Mà, đây là mười loại dược tề của ta. Ngươi có thể xem qua. Cứ hai loại là dùng cho một cấp bậc. Hai quyển này là Trưởng Hồn đan cùng Tuệ Căn đan, dành cho Thanh Đồng cấp dùng. Hai cái này là Chân Thiên đan cùng Miễn Linh đan, Bạch Ngân cấp dùng,… tất cả đều có ghi trong đan phương cả. Còn những dược liệu thì ta có dạo sơ qua chợ búa thì những cái này dược liệu tương đối dễ tìm, không có cái nào hiếm cả.
Phi Linh liệt kê một loạt, làm cho Dương Hân có chút tiếp thu không kịp. Mà
nàng cầm đọc lấy một chương đan phương thì hiệu của từng loại là vô cùng mạnh
mẽ, có khí chỉ một thiên tài cấp Thanh Đồng nhất tinh dung mười viên trực tiếp
tăng cấp nhị tinh Thanh Đồng. Điều này chứng tỏ cái gì? Nó thậm chí có thể đưa
Quang Huy chi Thành đến một kỉ nguyên mới, cũng là tương lai cho Luyện Đan Sư
Công Hội a.
-Cái này ngươi giao cho chúng ta thật sao?
Dương Hân giọng run rẩy nói, nàng vừa vui vừa sợ. Vui là cái này những dược tề
sẽ chấn hưng Luyện Đan Sư Công Hội không thể nghi ngờ mà sợ là cái này uy lực
của dược lực quá lớn có khi còn bạo thể mà vong nếu không sử dụng đúng cách.
-Ân, cái này ta có trông cậy vào các ngươi.
Phi Linh gật đầu cười.
-Thế còn tiền thì sao? Không lẽ ngươi không lấy sao? Đây là gia tài không thể đếm hết a.
Dương Hân gấp gáp nói.
-Mà, mà. Bình tĩnh đi. Nếu các ngươi thuận lợi luyện chế bày bán chúng với số lượng lớn thì có thể trích cho ta hai phần thu nhập của các ngươi, gửi tới Dực Long thế gia Tiêu Ngưng Nhi là được rồi.
Phi Linh khẽ cười đáp.
-Ừ. Như vậy không thành vấn đề. Ta thay mặt trưởng lão cảm ơn ngươi trước. Ngươi là ân nhân của cả Quang Huy chi Thành.
Dương Hân đầu óc thông minh có thể thấy trước được viễn cảnh mà nếu có được
những viên đan này. Mà nàng cũng có chút thắc mắc tu vi của Phi Linh là ra
sao.
Bàn bạc xong xuôi dường như cũng đã đến giờ Tiêu Ngưng Nhi ra về, Phi Linh
cũng dự định rời đi. Sau đó cậu cũng Soru thoáng cái rời đi trước mặt Dương
Hân làm nàng hết hồn. Điều này cũng cho nàng biết tu vi của Phi Linh là thâm
bất khả trắc.
---------
Thánh Lan học viện cổng chính.
Phi Linh đi đến cổng chính vô cùng thông thả. Cậu đứng trước cổng để chờ Tiêu
Ngưng Nhi ra. Mà lúc cậu tới thì Tiêu Ngưng Nhi cũng vừa bước ra khỏi cổng.
-Ngưng Nhi muội muội.
Phi Linh vẩy tay gọi Tiêu Ngưng Nhi đang lơ đễnh đi ra khỏi Thánh Lan học
viện. Mà mọi người cũng bị tiếng kêu của Phi Linh, kéo theo nhiều sự chú ý của
nhiều người. Tiêu Ngưng Nhi cũng nương theo tiếng gọi mà quay đầu lại thì nhìn
thấy Phi Linh đang gọi mình.
-Ngươi làm cái gì vậy? Không phải ta bảo ngươi ở trong phòng đợi ta sao?
Tiêu Ngưng Nhi chạy lại có chút đỏ mặt nói với Phi Linh. Thật ra nàng sống khá
thầm lặng nhưng do vẻ đẹp của nàng là đứng đệ nhất bảng trong lứa tuổi hiện
tại, điều này khiến nàng bị chú ý vô cùng nhiều, bị chú ý nhiều thì cũng có
chút vui cùng xấu hổ chứ.
----------
:v ae hn đòi hỏi dữ quá ta cảm động up 2 chương
Buổi tối vui vẻ :))