Mà tiện thể thì tên của thành này là Quang Huy chi Thành.
Có vẻ như đây là buổi đầu tiên của lớp võ giả học đồ. Phòng học thì dường như
được thiết kế khá phát triển so với những khái niệm lớp của nhân loại ở thế
giới của Phi Linh, phòng học rất rộng, bàn ghế thì được sắp xếp như thiết kế
trường đại học cấp bậc tiêu chuẩn quốc gia, hình cánh quạt từ cao xuống thấp
hướng nhìn bục giảng.
Mà cái học viên đang bàn tán về người giáo viên nữ này. Phi Linh cũng nghe sơ
qua được vài chi tiết. Giáo viên này là Thẩm Tú, xuất thân từ Thần Thánh thế
gia, một Bạch Ngân cấp Yêu Linh Sư, mà Thần Thánh thế gia lại còn là một trong
hai thế gia mạnh nhất Quang Huy chi Thành, còn lại là Phong Tuyết thế gia.
Đang thảo luận, ánh mắt của những học viên này bị cuốn lấy bởi động tác của
Thẩm Tú.
-Yêu Linh Sư cùng Võ Giả đều được phân chia thành năm đẳng cấp: Thanh Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim, Hắc Kim, Truyền kì. Mỗi cái cấp bậc chia thành năm tinh.
Thẩm Tú giảng giải. Mà những cái này kiến thức Phi Linh đã được Tiêu Ngưng Nhi
giảng giải từ lúc khuya rồi.
-Yêu Linh Sư áp đảo Võ Giả, là tồn tại cao quý nhất, có thể hình thành linh hồn hải trong đan điền, đem yêu linh bắt được nhét vào bên trong, lúc chiến đấu, có thể thúc dục yêu linh phụ thể, có được lực lượng cường đại vô cùng, loại lực lượng này, Võ Giả cùng giai khó mà địch nổi. Giống như ta, có yêu linh của Liệt Diễm Yêu Hồ.
Thẩm Tú tự hào nói. Chỉ thấy hai tay trước mặt Thẩm Tú không ngừng biến hóa,
lông mi của nàng ngày càng dài nhỏ, mặt ngày càng nhọn, hàm răng trở nên sắc
bén, móng tay cũng trở nên bén nhọn, sau lưng hiện ra một cái đuôi màu hồng.
Nói đến tu vi của mình, Thẩm Tú liền hiện lên vẻ đắc ý.
Lời nói của Thẩm Tú, làm cho một đám học sinh phát ra thanh âm sợ hãi thán
phục. Hoàng Kim Yêu Linh Sư, đó là tồn tại cả đời rất nhiều người không thể
đạt được.
Phi Linh nghe được những lời này cũng quan sát vẻ mặt của Thẩm Tú cũng học
viên thì nhíu mày. Không lẽ cấp bậc ở thế giới này lại khó tăng đến mức độ này
sao? Mà còn có thái độ của Thẩm Tú, thật quá kiêu ngạo. Xem ra Tiêu Ngưng Nhi
ghét Thần Thánh thế gia cũng không phải là vô căn cứ. Cái này Phi Linh cậu sẽ
ghi nhận, từ từ sẽ tiến hành điều tra.
Tiêu Ngưng Nhi nhưng là ngồi trên bàn đầu. Có thể học một cách rõ ràng cùng
tốt nhất. Phi Linh thấy thế cũng yên tâm bình thản rời đi. Thực tế cậu không
quan tâm nàng thì quan tâm ai đây trong khi nàng là người cậu gặp đầu tiên
trong thế giới mới lạ này.
Ra khỏi lớp học, Phi Linh cởi bỏ phụ thể, thân thể lại một lần nữa quay về
hình dáng cũ.
-Thật tình, ta vẫn chưa quen được với cái chức năng quái đản này.
Phi Linh nghĩ lại thì đầu óc choáng váng, có ngực có mông lại còn gần ngay bàn
tay thế mà lại không thể làm gì được thì còn hơn cả tra tấn nữa.
-Náy, cậu kia. Cậu làm gì ở đây? Sao lại trốn học hả?
Có một giọng nói phát ra không xa nơi Phi Linh đứng.
-Chết. Chuồn trước đã.
Phi Linh chết dỡ chạy vọt đi. Còn sau đó có một nhân ảnh chạy đến chỗ cậu vừa
đứng.
-Kì lạ vừa nãy còn thấy mà, đâu mất rồi?
Người này là một lão giả nhưng có vẻ vẫn rất cường sức, sung mãn, tu vi chắc
cũng khá cao.
---------
Ngoài Thánh Lan học viện khoản chừng một dặm. Phi Linh vừa vọt chạy thì đã đến
hơn một dặm.
-Haizz, chả có gì làm. Hay ta vẫn là đi dạo tham quan một chút chở Ngưng Nhi về vậy.
Phi Linh thở dài. Làm khách phương xa thật đúng là mệt. Hơn nữa lại không có
lấy một tấm bản đồ nữa chứ.
Dạo qua từng cửa hàng. Dường như nơi này cũng không quá chú trọng dược liệu
hay sao ấy. Phi Linh cảm nhận được dược lực từ những viên dược của một của
tiệm kinh doang dược phẩm thì thấy chúng rất yếu, dược lực vô cùng mỏng manh.
Chắc đấy cùng là nguyên nhân mà tu vi của người trong Quang Huy chi Thành nay
lại yếu đến vậy. Mà gia tăng linh hồn lực cũng tương tự như gia tăng lấy tinh
thần lực, Phi Linh cũng có hơn trăm bài dược tề nâng cao tinh thần lực. Có khi
cũng nên luyện vài lô cho Tiêu Ngưng Nhi dùng để nâng cao lấy tu vi bản thân.
Phi Linh nghĩ vậy.
Còn có những của tiệm bán trang bị theo từng cấp bậc. Mà dường như ở đây trao
đổi thông qua thứ gọi là yêu linh tệ. Mà phần tiền tài này thì Phi Linh chẳng
bao giờ thiếu nhờ vào Tạo Tác Thần Thuật, không gì là không thể đối với loại
này thần diệu thuật.
Mà một loại khải giáp cấp Bạch Ngân cùng Hoàng Kim là phổ biến nhất. Nó ở độ
vào khoảng năm bốn mươi đến một trăm vạn yêu linh tệ một cái Bạch Ngân cấp
khải giáp, mà Hoàng Kim thì đến khoảng năm trăm vạn một cái cơ. Tuy nói mắc
như vậy nhưng chất liệu của chúng cũng không quá tốt so với những gì Phi Linh
nghĩ, có lẽ do đẳng cấp của cậu không thể phân rõ được ở đây nên cảm thấy nó
vô cùng mỏng manh.
Hỏi đường lấy một chút thì Phi Linh cũng đến trước một cái cổng rất lớn cũng
rất rộng. Trên bảng hiệu có đề Luyện Dược Sư Công Hội.
Phi Linh mới đứng trước cổng mà đã ngửi thấy mùi dược liệu thoang thoảng quanh
đó mặc dù tòa kiến trúc kia còn cách cổng chính hơn trăm mét cơ.
Phi Linh cũng tùy theo tự nhiên bước vào bên trong. Bên trong thiết kế cùng
trang trí cũng rất dỗi bình thường, phía bên một góc tường có treo một cái
bảng, có rất nhiều những tờ giấy ghi chú một đống những câu hỏi. Nhưng những
câu hỏi này nhìn cũng rất dễ hiểu đối với Phi Linh nhưng cũng rất khá khó
hiểu, bởi vì Phi Linh luyện dược lúc nào cũng nhờ vào vào hệ thống Luyện dược
các. Vì sao lại quen? Bởi vì những cái câu hỏi này đều hướng đến những thứ
dược mà cậu từng dùng Luyện dược các mà làm ra thử vài lần.
Mà Phi Linh thấy phía dưới cái bảng có một cái bàn để bút viết. Phi Linh cũng
cầm nó lên rồi điền vào những câu hỏi mà chưa được giải đáp lấy. Có lấy Luyện
dược các thì cậu có thể thấy được những dược liệu cần cho mỗi loại dược tề, kể
cả đó có là dược liệu rẻ tiền nhất, phổ thông nhất đến những loại quý hiếm để
tạo nên một loại dược tề.
Thoáng một cái thì toàn bộ câu hỏi đều được lắp đầy với những câu trả lời hoàn
mĩ. Phi Linh bỏ bút xuống, rời đi cái bảng chất đầy giấy tờ đó.
Rồi có một người thanh niên trẻ tuổi đến quan sát cái bảng. Người này hình như
cũng muốn có câu trả lời từ câu hỏi của mình, hắn có lẽ đã dán câu hỏi của
mình lên bảng để được ai đó giải thích nhưng cũng chưa có ai giúp được.
-Ủa! Có câu trả lời rồi.
Thanh niên kia vui mừng cầm lấy tờ giấy câu hỏi treo ở trên bảng xé xuống, rồi
cuốn quít hưng phấn chạy đi đâu đó.
Dần cũng có vài người cũng tương tự như thanh niên kia, vui mừng xé xuống tờ
giấy rồi chạy đi cùng một hướng của thanh niên kia. Hình như phương hướng đó
là nơi để lò luyện dược công cộng dành cho học viên ở đây.
Trong khi đó, Phi Linh thì bình thản tiến đến quầy tiếp tân. Nơi đó có một cô
gái khá trẻ khoảng mười sáu mười bảy tuổi đang phục vụ. Cô gái này nhìn cũng
không có sắc đẹp cả.
-Ta có thể giúp gì cho ngài không?
Cô gái thấy Phi Linh không khỏi hỏi. Mà dường như cô gái này cũng bị vẻ tuấn
tú của Phi Linh cuốn lấy khi Phi Linh quay sang nhìn cô gái phục vụ.
-Ồ. Xin chào. Ta có thể gặp người quản lý ở đây được chứ.
Phi Linh cười nói.
-Xin lỗi. Em tên Tiểu Lan. Rất vui được gặp ngài.
Tiểu Lan gấp gáp bắt lấy tay Phi Linh, chào hỏi nhiệt tình.
-À….À, ta biết rồi.
Phi Linh đổ mồ hôi với cô gái Tiểu Lan. Người gì thấy trai là tưm tướp.
-Etou, nhờ cô chuyển lời giúp ta đến quản lý ở đây. Ta muốn gặp quản lý.
Phi Linh nói.