-Cái quái gì vậy trời? Sao ngực của ta lại to như vậy? Lại còn có cảm giác thư thích nữa chứ? Còn có mông nữa? Quan trọng hơn là cái ấy của ta đâu?
Phi Linh bắt đầu cảm thấy có chút hoảng loạn nói. Mà Tiêu Ngưng Nhi thì từ
trong thẩn thờ quay lại hiện thực, nàng bị vẻ đẹp như mộng của Phi Linh làm
cho ngẩn ra.
-Ngươi cẩn thận một chút! Ta cảm giác được đấy.
Trong thức hải Phi Linh, Tuyết đế đỏ mặt hai tay che lấy đôi phong phong tuyệt
trần của mình nói. Vừa rồi Phi Linh tự chạm vào ngực trước người mình thì cậu
cảm thấy cảm giác vô cùng thư thích, mà không chỉ cậu mà còn có cả Tuyết đế
cũng có cảm giác tương tự. Đây là tính năng đặc của phụ thể dị thú chức năng,
có thể chia sẽ những cảm giác của mình cùng dị thú, mà quan trọng phụ thể dị
thú sẽ khiến cho cơ thể của Phi Linh cũng giống như của dị thú, chỉ khác là cơ
thể của mình nhưng không phải của mình dạng như vậy.
-Loạn rồi! Loạn rồi!
Phi Linh la lớn.
-Ha ha….
Eri Kousaki cười bể bụng vì hình dáng hiện giờ của Phi Linh cùng với cách cậu
phản ứng. Rất ít khi nàng có thể trông thấy mấy cái phản ứng hài hước này của
Phi Linh. Bây giờ có cơ hội thì phải cười một chập cho đã.
-Phi Linh đại ca? Là ngươi sao?
Tiêu Ngưng Nhi hỏi. Bình thường yêu linh phụ thể chỉ là là một phần hoặc toàn
bộ cơ thể trở thành yêu linh đó, mà có yêu linh nào lại có nét đẹp cùng hình
dáng con người bình thường như Phi Linh đâu này. Điều này bất thường so với
tưởng tượng của Tiêu Ngưng Nhi khiến nàng khó mà tiếp thu kịp. Không lẽ yêu
linh còn có thể dung hợp là một dạng con người sao?
-Ngưng Nhi muội muội. Cái này, cái này ta cũng không biết a.
Phi Linh với dáng vẻ thiếu nữ đẹp lung linh của Tuyết đế xấu hổ đỏ mặt nhìn vô
cùng hút hồn người khác, mà Tiêu Ngưng Nhi bị hình tượng này làm cho ngẩn
người lần nữa, hơn thế, nàng còn đỏ mặt nữa. Đúng là sắc đẹp của Tuyết đế có
thể hút hồn không chỉ của phái mạnh mà còn có cả phụ nữ nữa.
-Ngưng Nhi muội muội. Ngưng Nhi muội muội. Muội đừng có tỏ ra cái vẻ mặt đã hiểu đó, muội hiểu sai rồi.
Phi Linh thấy Tiêu Ngưng Nhi vẻ mặt không khỏi cuốn quít lên.
Cuối cùng sự việc cũng giải quyết, Phi Linh biến trở lại như cũ, thiếu niên
tuấn tú chứ không thiếu nữ xinh đẹp mê người Tuyết đế thì Tiêu Ngưng Nhi mới
đỡ hơn một chút.
-Cái đó chỉ là trục trặc. Ngưng Nhi muội muội đừng nói với ai được chứ.
Phi Linh vẻ mặt van xin Tiêu Ngưng Nhi. Hình như đây là lần đầu cậu biểu cảm
thái quá như vậy. Mà có khi ai cũng có cảm giác này chứ không riêng gì Phi
Linh cả, đột nhiên hóa thành con gái mà còn mất của quý thì làm sao không hết
hồn đây. Tiêu Ngưng Nhi thì gật đầu bất đắc dĩ. Suy nghĩ của nàng về Phi Linh
có chút buồn cười.
-Thôi, trời quá canh ba rồi ta cũng quay về đây.
Tiêu Ngưng Nhi nhưng là tạm biệt Phi Linh.
-Ồ thế ta theo ngươi về nhé. Ta không có nơi nào về.
Phi Linh cười nói, câu sau thì làm vẻ mặt cún con vậy.
-Hả? Ngươi nói cái gì va….Thôi cũng được.
Tiêu Ngưng Nhi thật không biết nói gì về Phi Linh nữa, vừa không biết gì, vừa
không có nhà, hắn từ trên trời rớt xuống sao. Là những gì Tiêu Ngưng Nhi nghĩ.
Cuối cùng Tiêu Ngưng Nhi dẫn Phi Linh về nhà của mình, Dực Long thế gia. Dực
Long thế gia của Tiêu Ngưng Nhi dường như là một gia tộc tầm trung ở đây, đã
nói tầm trung thì có khả năng rất cao là dựa dẫm vào một thế gia cao cấp, và
Dực Long thế gia cũng nằm trong số đó, Thần Thánh thế gia. Trên đường quay về
nhà nàng, Phi Linh nghe Tiêu Ngưng Nhi miêu tả một chút, nhưng ngay khi nàng
nhắc đến cái tên Thần Thánh thế gia thì dường như cảm xúc của nàng có gì đó
biến hóa, Phi Linh cũng có thể nhận ra điều đó. Có vẻ nàng rất căm ghét Thần
Thánh thế gia kia.
-Ngưng Nhi muội muội, ngươi có vẻ không thích Thần Thánh thế gia của mình lắm nhỉ.
Phi Linh thắc mắc hỏi.
-Không có gì. Ngươi không cần bận tâm.
Tiêu Ngưng Nhi quay lại nhìn Phi Linh mỉm cười. Cũng là một điều bất ngờ là
Tiêu Ngưng Nhi tuy chỉ trong hình hài một đứa con gái mười ba mười bốn khoảng
chừng nhưng có vẻ nàng trông rất trưởng thành. Nó cũng làm Phi Linh có chút
ngạc nhiên.
-Ngươi theo ta đi. Ta tự mình trốn ra ngoài. Không nên đi cửa chính.
Tiêu Ngưng Nhi nói sau đó dẫn Phi Linh đi vòng ra sau để đi bằng của sau. Cuối
cùng may mắn là không có ai biết, cả hai người cũng tới trước phòng của Tiêu
Ngưng Nhi.
-Ngày mai ta sẽ báo cáo với thúc thúc cùng phụ thân để xin cho ngươi ở lại đây. Ngươi có thể ở phòng của ta. Sắp sáng rồi. Ta cũng phải chuẩn bị đi học nữa.
Tiêu Ngưng Nhi nói với Phi Linh. Mà nói cũng đúng, sắc trời lúc này cũng đã
gần sáu giờ sáng rồi. Tiêu Ngưng Nhi cũng phải đi học, chỉ có cách để Phi Linh
ở đây thôi.
Để Phi Linh một mình, Tiêu Ngưng Nhi sửa soạn mọi thứ, mà còn có bảo Phi Linh
đi ra ngoài một lúc để nàng thay đồi nữa. Hoàn tất mọi thứ thì nàng cũng lên
đường đi học. Nàng cũng xin lỗi không dẫn Phi Linh đi tham quan một chút nhưng
nàng nói chiều về sẽ làm việc đó.
Tiêu Ngưng Nhi đi học, hình như nàng nói là Thánh Lan học viện.
Phi Linh nào có thú vui ngồi một chỗ đây. Cậu thấy Tiêu Ngưng Nhi đi rồi, cậu
cũng Soru biến mất ngay lập tức, mà đi ra cổng chính của Phong Dực thế gia thì
cũng thấy được hướng của Tiêu Ngưng Nhi đi, nàng đi cũng không vội vàng.
Phi Linh Geppo đạp không mà đi từ phía trên.
Trên đường mà Tiêu Ngưng Nhi đi thì nói chung cũng khá nhộn nhịp, tòa thành
này rất rộng, mà dân chúng cũng rất động đúc. Mà Tiêu Ngưng Nhi thì chỉ đi từ
đầu đến giờ là có một mình thôi, dường như nàng không có bạn. Phi Linh thấy
được phần nào cô đơn trong Tiêu Ngưng Nhi không khỏi cười. Không lẽ cô nàng
này lại sống khép kín đến vậy sao?
Nhưng mãi đến một lúc thì Tiêu Ngưng Nhi chạm mặt một cô gái cũng bằng tuổi
của nàng, Tiêu Ngưng Nhi tóc vàng thì cô gái lại là tóc màu hường. Do hình
dáng đường đi của nàng hướng đến Thánh Lan học viện có một một ngã ba, thì cô
gái đi từ con đường còn lại đồng thời chạm mặt Tiêu Ngưng Nhi. Tiêu Ngưng Nhi
có chút hơi xử sự kì lạ, nhìn cô gái kia lấy một cái xong lại chạy vội vàng
đi, còn cô gái kia dường như mặt buồn nhìn bóng lưng Tiêu Ngưng Nhi, nang cũng
muốn gọi Tiêu Ngưng Nhi lại nhưng dường như có gì đó trong lòng nàng khiến
nàng không thể cất tiếng được, nàng nước mắt nhưng muốn ứa trào ra vậy. Nhưng
sắc mắt có chút quật cường, lau đi nước mắt cũng tiếp tục cất bước.
Đến Thánh Lan học viện, cánh cổng cũng lớn mà bên trong rất rộng, khá nhiều
kiến trúc. Mà hình như Thánh Lan học viện là nơi duy nhất dạy học cho người
dân ở đây. Tiêu Ngưng Nhi đi vào một lớp, trên tường còn treo là lớp võ giả
học đò. Có lẽ những người chưa đạt cấp Thanh Đồng trở xuống thì chỉ có thể ở
lớp võ giả học đồ này mà thôi. Nhưng không chỉ có một lớp mà có đến hai ba
lận.
Cũng muốn xem xem Tiêu Ngưng Nhi học thế nào. Phi Linh cùng Ảnh đế tiến hành
phụ thể dị thú. Mà Ảnh đế cũng là một người phụ nữ đẹp không kém gì Tuyết đế.
Cái lần thu phục Ảnh đế ở Tinh Không động cũng gây một chú khó khăn cho Phi
Linh, bởi vì xét về sức mạnh công kích của Ảnh đế không quá nổi trội, nhưng là
Ảnh đế có một biệt danh khác là “Tuyệt Mộng”. Bước vào trong Tinh Không động,
vô cùng tối tăm, chưa kể đến cái kia khả năng hư hóa của Ảnh đế, nó không để
lại một dấu vết, tia khí tức hay bất cứ thứ gì để nhận diện sự hiện diện của
nàng. Phi Linh gần như xem chết vì nàng, các đòn tấn công vô cùng hiểm độc
cùng tàn nhẫn vào những điểm yếu nhất của Phi Linh, may thay thời khắc trọng
yếu Phi Linh vận dụng lấy Vĩnh Đông chi Vực hồn kỹ của Băng đế để hạ màn.
Phụ thể dị thú cùng Ảnh đế, Phi Linh hóa thân thành một người phụ nữ quyến rũ
nóng bỏng, khác so với Tuyết đế cái kia băng lãnh cùng kín đáo, Ảnh đế nhìn
rất hở hang, cặp ngưc cùng mông không kém gì Tuyết đế chút nào. Nhiều lần Băng
đế cũng rất ghen tỵ với cả hai người này về bộ ngực nở nang đến khó hiểu kia,
trong khi nàng ngực không chịu phát triển lên được A-Cup nữa.
Toàn thân bao trung trong màu đen sương vụ, Phi Linh hư hóa, tựa như biến mất
hoàn toàn vậy, không còn thấy đâu nữa. Cậu bước vào trong lớp học.
Trong lớp dường như đã đến đủ cả rồi. Còn giáo viên thì là một người phụ nữ.
tóc đỏ dáng người bóc lửa. Nhưng những điều điều thua vẻ đẹp của Ảnh đế, nét
thanh tao giá lạnh của Tuyết đế, cũng không có lấy một nét dễ thương cao quý
nào của Băng đế. Chỉ đơn thuần là một người phụ nữ với nhan sắc phàm tục mà
thôi.