Dã Nhân Diệp Tầm


Người đăng: phamnhan11224

Thần Vực, một tòa vô danh tiểu sơn.

Lâm Thành hai khoanh chân mà ngồi, ngũ tâm hướng thiên, hai mắt đóng chặt,
trên vẻ mặt tuấn tú hiện lên vẻ kiên định.

Vốn là trong xanh bầu trời bỗng dưng mây đen cuồn cuộn, loáng thoáng còn có
thể thấy lôi quang chập chờn. Mây đen bên trong phát tán ra một cỗ hủy thiên
diệt địa khí thế, khiến cho trong vòng vạn dặm sinh linh đều tứ tán mà chạy,
một vài cường giả còn hoảng sợ mà hô lên :" Thiên uy".

Ngồi trên đỉnh núi Lâm Thành cảm nhận được mây đen xuất hiện, mở bừng hai mắt,
thì thào:" Đợi ngươi đã lâu".

Sâu đó hắn phi thân lên đằng không mà đứng, hai tay chắp sau lưng,mắt hơi híp
nhìn thẳng vào mây đen, trên người hắn khí thế không ngừng dâng lên, vậy mà có
thể cùng thiên uy chóng lại.

Mây đen cảm nhận được khí thế của Lâm Thành, thiên uyu bỗng nhiên tăng vọt, uy
áp giống như thủy triều ập hướng Lâm Thành.

Theo thiên uy gia tăng, Lâm thành khí thế cũng tăng vọt, cùng thiên uy lâm vào
giằng co, nhất thời bất phân thắng bại.

Hành động của hắn như chọc tức mây đen, chỉ thấy trong mây lôi quang chớp
động, nhanh chóng hội tụ thành một đạo có tới mấy trượng thô lam sắc lôi điện
bắn về phía Lâm Thành.

Lâm Thành thấy vậy vẻ mặt bất biến, tay áo vung lên, một đạo kim quang bay
nhanh mà ra. Kim quang nghênh phong mà trướng, chỉ trong chớp mắt đã biến
thành một cái cao tới chục trượng kim sắc cự thuẫn.

"Ầmmm..." Một tiếng trầm đục vang lên, lôi điên cùng cự thuẫn va chạm, kéo dài
chừng mấy giây, cuối cùng lôi diện biến mất, kim sắc cữ thuẫn hào quang ảm
đạm.

Lâm thành vẫy vẫy tay, cự thuẫn nhanh chong thu nhỏ, biến thành một mặt kim
sắc tiểu thuẫn rơi vào trong tay hắn. Nhìn tiểu thuẫn phía trên tràn ngập vết
rạn, Lâm Thành không khỏi lắc đầu, cái thuẫn này, đã không thể lại dùng.

Lật tay đem tiểu thuẫn thu hồi, Lâm Thành ngưng thần nhìn về phía mây đen,chỉ
thấy giờ phút này mây đen quay cuồng, lần nữa bắn ra một đạo lam sắc lôi điện.

Đạo lôi điện này so với đạo trước còn thô hơn, uy thế càng thêm đáng sợ, không
cần phải thử Lâm Thành cũng biết, uy lực chắc chắn so vừa rồi mạnh mẽ.

Lâm Thành thấy vậy, không dám khinh thường, lập tức tế ra một cái tử sắc tiểu
ấn, tay liên tục bấm pháp quyết, tiểu ấn quang mang đại thịnh, hướng phía lôi
điện đập tới.

"Trấn Thiên Ấn"

Chưa bay ra bao xa, Trấn Thiên Ấn đã biến thành một tòa cao hơn bốn chục
trượng cự ấn, xoay tròn đập về phía lôi điện.

"Uỳnh...." Tiếng trầm đục nổi lên, kéo dài không dứt, lôi điện cùng cự ấn va
chạm, giằng suốt hơn mười giây mới kết thúc, lôi điện tan biến. Cự ấn tuy chặn
lại lôi điện nhưng hào quang cũng ảm đạm đi rất nhiều, Lâm Thành đang muốn đem
ấn thu hồi, thì mây đen đã có dị biến.

Hai lần xuất thủ đều thất bại hình như khiến cho mây đen rất tức giận, lôi
điện lăn lộn, hội tụ thành một đạo lôi điện bổ về hương Lâm Thành, trên đường
đi đem Lâm Thành chưa kịp thu hồi cự ấn xuyên thủng.

Lâm Thành sắc mặt hơi biến, tay phi tốc bấm niệm pháp quyết, một hơi bắn ra ba
mươi sáu đạo pháp quyết vào không trung, hét lớn:

"Thiên Cương Huyền Vũ trận, khởi".

Chỉ thấy quanh người Lâm Thành hiện lên ba mươi sáu đạo quang mang, nhanh
chóng đan xen vào nhau, hình thành một cái Huyền Vũ cự quy hư ảnh đem hắn bảo
vệ ở trong.

Lôi điện đâm thẳng vào mai rùa, lập tức kích lên tầng tầng gợn sóng, Lâm thành
thấy vậy cũng không dám chủ quan, liên tục đánh ra mấy đạo pháp quyết, đem
trận pháp ổn định lại.

Lôi điện kéo dài mấy giây xong tiêu tán, nhưng chưa chờ Lâm Thành vui mừng, từ
trong mây đen lại bắn ra một đạo lôi điện, lần nữa bổ thẳng xuống mai rùa.

Cự quy hư ảnh rung động kịch liệt, Lâm thành sắc mặt trầm xuống, hai tay vũ
động mấy chục đạo pháp quyết, trong cơ thể pháp lực điên cuồng truyền vào trận
pháp.

Lôi quang lóe lên rồi tiêu tán, cự quy hư ảnh cũng nỏ mạnh hết đà " băng...."
một tiếng hóa thành đầy trời mảnh vụn.

Lâm Thành sắc mặt trở nên khó coi, bởi vì Thiên Cương Huyền Vũ Trận này là hắn
chuyên môn vì độ kiếp chuẩn bị, không ngờ lại nhanh như vậy bị phá vỡ.

Thiên lôi cũng chưa để thời gian cho Lâm Thành suy nghĩ, " ầm ầm" lại có thiên
lôi bổ về phía hắn, hơn nữa còn là hai đạo cùng lúc.

Lâm Thành hai tay nắm thành quyền, đồng thời đập về phía thiên lôi.

"Băng Thiên Quyền"

Hai đạo ngân sắc quyền ảnh bay vụt hướng thiên lôi, nơi quyền ảnh đi qua,
không gian nhao nhao sụp đổ.

"Uỳnh..." rung trời tiếng vang kéo dài không dứt, dư ba tràn ra đem cả khu vực
ngàn dặm san thành bình địa.

Nhìn quyền ảnh cùng thiên lôi đồng thời tiêu tán, Lâm Thành cũng chưa vui
mừng, bởi vì theo hắn dự tính Thiên Kiếp của hắn sẽ có chín đạo thiên lôi, uy
lực chỉ biết ngày càng mạnh, hiện tại mới xuất hiện sáu đạo đã làm hắn tổn
thất hầu như tòan bộ bảo vật, pháp lực cũng tiêu hao quá nửa.

Lâm Thành cũng chưa suy nghĩ nhiều, tế ra một thanh tử sắc tiểu kiếm, kiếm như
du long, bay lượn quanh người hắn.

Cùng lúc, mây đen cũng điên cuồng lăn lộn, như tụ tập toàn bộ năng lượng,
"ầm..." ba đạo lôi điện cùng lúc mà ra, mỗi đạo tuy chỉ có một trượng thô,
nhưng lại đậm đặc như thực chất.

Lâm Thành rốt cuộc hiện lên vẻ hoảng sợ, hắm cảm giác này ba đạo lôi điện uy
lực so với sáu đạo trước còn đáng sợ hơn.

Tuy vậy hắn vẫn chưa loạn, hai tay niết một cái pháp quyết, bắn vào tiểu kiếm,
quát lớn:

"Vạn kiếm tề phát".

Chỉ thấy tiểu kiếm hóa thành ngàn vạn kiếm ảnh, như mưa rào bắn về phía một
đạo thiên lôi.

Tiếp theo, Lâm Thành há miệng phun ra một cái ngân sắc tiểu hỏa cầu, cũng
không cần hắn chỉ thị, hỏa cầu quay cuồng hóa thành một cái mười trượng hỏa
điểu, hướng về đạo thiên lôi thứ hai.

Nhìn một đạo thiên lôi cuối cùng, Lâm Thành cắn chặt răng, trong cơ thể pháp
lực điên cuồng vận chuyển, lần nữa sử dụng Băng Thiên Quyền.

" Uỳnh..."

Thiên địa dường như thất sắc, kiếm quang cùng thiên lôi ma sát, hỏa điểu cùng
thiên lôi chiến đấu, quyền ảnh cùng thiên lôi va chạm, chờ tất cả tán đi, chỉ
thấy Lâm Thành vẫn sừng sững mà đứng, chẳng qua giờ phút này hắn tóc tai bù
xù, quần áo rách nát, trên mặt còn nhiều vết cháy đen.

Nhưng Lâm Thành không để ý chút nào, giờ phút này hắn để ý chút nào, hắn chỉ
muốn cười thật to phát tiết nỗi lòng:

"Thiên kiếp, ta vượt qua".

Ngay tại lúc này, dị biến nổi lên, trên bầu trời vồn sắp tiêu tán mây đen đột
nhiên không hề dấu hiệu bắn ra một đạo hắc sắc lôi điện, phóng thẳng về phía
Lâm Thành, thả xong đạo lôi điện này, mây đen cũng tiêu tán.

Đạo thiên lôi này vừa xuất hiện, Lâm Thành lập tức có cảm ứng, sắc mặt của hắn
cực kỳ khó coi. Hiện nay hắn thực lực mười không còn một, đối mặt đạo thiên
lôi này kết cục chỉ có tử vong.

Nhưng mà hắn cũng không phải là hạng người dễ dàng buông tay, chỉ cần còn một
tia hi vọng, hắn cũng phải tranh thủ tới cùng.

Lâm Thành đem tiểu kiếm gọi tới trước mặt, một ngụm tinh huyết phun lên thân
kiếm để vốn hào quang ảm đạm phi kiếm lập tức sáng sủa lên, cũng không phải là
hắn chữa trị phi kiếm, mà là kích phát tiềm lực, sau trận này, dù thắng hay
bại thanh phi kiếm này cũng sẽ phế đi.

Nhưng đó cũng không phải là vấn đề lúc này Lâm Thành nên lo lắng, chỉ thấy Lâm
Thành trong mắt hiện lên vẻ quyết tuyệt, trong cơ thể còn không nhiều pháp lực
lập tức bốc cháy lên, kéo theo đó là tinh huyết, nguyên thần cũng cùng nhau
thiêu đốt. Hắn đây là tại hủy hoại chính mình, dù có sống sót thì hắn cũng
không thể tiếp tục tu luyện.

Thế nhưng là hiện tại, mạng cũng sắp không có, ngươi còn để ý nhiều vậy sao?

Lâm Thành hiện tại cả người bùng cháy, tay bấm niệm pháp quyết, hai mắt chăm
chú nhìn hắc sắc lôi điện đang ngày càng gần.

"Quy Nhất".

Kiếm rời tay, lấy một tốc độ mà mắt thường không thể thấy rõ bắn về phía lôi
điện.

Quy nhất chiêu này vốn là mới chỉ nghiên cứu được một nửa, Lâm Thành không dám
dễ dàng vận dụng, nhưng ngay tại thời khắc này, hắn không còn bất cứ sự lựa
chọn nào khác, đành phải sử dụng.

Một kiếm này đã viễn siêu Lâm Thành thời kỳ đỉnh phong.

Chỉ thấy phi kiếm cùng hắc sắc lôi điện va chạm, chỉ trong nháy mắt, lôi điện
đã bị phi kiếm gọt đi gần một nửa, mắt thấy


Thần Sáng Tạo Trò chơi - Chương #2