Người đăng: linh95
“Xin lỗi khi không thể đi cùng các bạn được, nhưng là một hoàng tử, đứng lại
đấu tranh đến hơi thở cuối cùng là nghĩa vụ, trách nhiệm của tớ.”
“Là bề tôi trung thành nhất của bệ hạ, hoàng tử đi bất kì đâu, dẫu núi đao hay
biển lửa tôi cũng sẽ chẳng từ nan!”
Nhìn bóng lưng đi xa của Peko và bác Bruce, Nobita xì một tiếng nói:
“Hừ, cậu ta nghĩ ai cũng nhát gan và yếu đuối cả sao? Mọi người cứ về nếu
thích, tớ sẽ đi giúp Peko một tay, cậu không ngại khi tớ dùng súng gây mê chứ
Doraemon.”
Doraemon cũng một mặt quyết tâm mà nói:
“Tớ cũng đi! Chúng ta đâu thể để Peko một mình đương đầu với lũ xấu xa độc ác
kia được! Vả lại tớ là mèo máy thông minh Doraemon đến từ tương lai, không có
gì tớ không làm được cả!!!”
Jaian hiếm hoi mà cười một tiếng đầy sảng khoái, có vẻ như cậu ta cuối cùng đã
quyết định bỏ cái việc đóng làm một chàng trai “cao lạnh” rồi á:
“Sợ gì chứ! Là đấng nam nhi thì cần phải giúp đỡ bạn bè khi họ gặp khó khăn,
không thể bỏ mặc bạn bè lúc khốn khó mà chạy được! Tớ cũng đi!”
Shizuka một mặt cảm động:
“Các cậu nói đúng! Chúng ta cần có trách nhiệm, chúng ta đưa Peko về lại nơi
đây, chúng ta cần giúp Peko bằng mọi giá!”
Mấy người nhìn nhau rồi cùng gật đầu một cái, không hẹn mà cùng nện bước chân
hữu lực, không nề hà mà bước đi hướng Peko, bước đi của họ không giống như đi
đường mà càng giống “người cứu quốc quân một lần ra đi” vậy á, dĩ nhiên tên
biến thái Nobita thì ngoại lệ, hắn đã vượt quá cái phạm trù sức mạnh của lũ
Daburanda có thể tưởng tượng rồi á.
Nhìn bóng lưng mọi người đi xa, Suneo hai chân là đánh nhau liên hồi, nước mắt
nước mũi tèm lem, miệng cứ lẩm bà lẩm bẩm: “Điên rồi… mọi người điên cả rồi…
làm sao đánh lại được chúng kia chứ?”
Nhưng cậu ta vẫn là tiến hướng mấy người, có vẻ như đương đầu với súng máy đại
pháo cũng không đáng sợ bằng chỉ một mình lẻ loi trơ trọi giữa cánh rừng
nguyên sinh này a…
……………………………………
Đang đi lẻ loi lách qua khu căn cứ của quân địch, hướng phía pho tượng thần
Bauwanko mà tiến đến, Peko bỗng nghe tiếng động như mấy người cùng bước phía
sau bản thân, vội vàng quay đầu lại, thì ra là mấy người Nobita, Doraemon.
Cảm động thì cảm động thật, nhưng Peko lại không thể đưa họ vào nguy hiểm
được, thế là một cuộc cãi vã khá là không đâu xuất hiện, Peko thì muốn mọi
người chạy đi, Nobita và Doraemon, lẫn Jaian, Shizuka lại cứ nhất quyết ở lại.
Có lẽ cả đám sẽ cãi nhau bất phân cao thấp cho đến mai quá, cơ mà Suneo đến
mang theo một quả bom rơi trên trời xuống đánh vỡ mấy người. Dẫu sao a, ai đời
lại cãi nhau ỏm tỏi trước khu căn cứ quân sự đối phương kia chứ?
Tiếng trực thăng cánh quạt quay ầm ầm trên không trung, tiếng hét to kêu gọi
đầu hàng của tên giáo sư Koss từ trên thiên không mẫu hạm, tiếng động cơ khởi
động của xe phun lửa cách đó không xa của khu quân sự, quện lại với nhau làm
ra một vở nhạc nền chiến tranh, nhưng những đứa trẻ lẻ loi ngược lại bị thổi
tan đi nỗi sợ, có thì chỉ là nhiệt huyết của tuổi trẻ, dĩ nhiên nói là “nghé
con không sợ cọp” cũng không sai.
Quay qua mọi người, Peko một mặt rưng rưng:
“Mọi người… cám ơn mọi người rất nhiều…”
Jaian vỗ vai cậu ta một cái, hào sảng mà hô lên:
“Có gì đâu! Chúng ta là bạn bè mà, bạn bè bằng hữu không phải là cần bên nhau
sát cánh vượt qua khó khăn sao?”
Nobita cũng cười nói:
“Mấy lũ tom tép nhãi nhép này đã là gì, dù điều gì xảy ra, chúng ta sẽ vẫn
luôn sát cánh bên nhau!”
Jaian cùng mọi người nhìn nhau rồi cưởi lên ha hả, tiếng nổ đùng đoàng xung
quanh lại không ảnh hưởng được tiếng hô to của mọi người:
“Tốt! Chúng ta đi thôi! Đã đến lúc hành động rồi!”
Mọi người cùng nghiêm nghị mà nện bước chân lên phía trước, mặc cho tiếng bom
nổ ầm ầm bên tai, tiếng động cơ khắp nơi kêu loạn, khu rừng giờ đây được ánh
lửa rọi sáng như ban ngày, may sao quanh năm có sương ẩm khiến khu rừng khó bị
cháy, nhưng cũng chỉ là sớm muộn mà thôi, Nobita cùng mọi người phải nhanh lên
ngăn lại lũ Daburanda.
Cửa rừng nơi không xa, nơi có đèn đuốc rọi sáng trưng, đứng đó lại là cả một
chi bộ binh xe tăng phun lửa với ống nòng dọa người, đứng đó như có đến mấy
chục chiếc vậy, dẫu sao mấy loại súng phun này đối với con người thật là loại
vũ khí hủy diệt, dĩ nhiên với chiến tranh hiện đại cũng có trứng dùng.
Nhìn thấy được, phía dưới chân tượng thần, tên Daburanda đang đứng nơi trung
tâm làm chỉ huy tối cao, còn bên cạnh hắn là một chi ngự lâm quân do lão Sabel
cầm đầu, xung quanh có mấy chục chi máy phun lửa, không thể không nói hoành
tráng.
Nobita quay qua Doraemon nói:
“Theo cậu thì chúng ta của tương lai đi cỗ máy thời gian trở lại quá khứ cứu
chúng ta là có phải hóa thành mười người như lời tiên tri nói không?”
Doraemon mắt sáng lên:
“Đúng rồi! Thế mà tớ không nghĩ ra! Nhưng làm vậy chúng ta sẽ bị quả báo nặng
nề, khi cậu cố cứu vãn một việc trong quá khứ thường sẽ có quả báo vung lên
người cậu… đại loại như vậy.”
Nobita nghe đến đó lại bắt đầu lầm bầm:
“Mình nghe nói làm việc tốt có tích đức chứ chưa nghe nói làm việc tốt lại bị
quả báo xấu a… thế có nghĩa là Nobita trong nguyên tác cứu quá nhiều người nên
mới bị quả báo lúc nào cũng xui xẻo a?”
Nhổ nước bọt thì nhổ nước bọt, Nobita lại không quan tâm quả báo gì gì đó,
ngược lại hắn lại không bị mấy cái như tai nạn giết chết được, nhưng mấy người
Jaian, Shizuka, Suneo lại không như thế á.
Doraemon cười lên nói:
“Tuy nhiên! Dùng bảo bối này lại không có cái nguy hại đó!”
Nói đoạn, Doraemon rút từ trong túi bốn chiều ra một cái trông như hình máy bộ
đàm và nói:
“Đây là máy thiết bị nhận lời hứa trước! Để tớ làm thử cho nhé, giải thích
thật mất công.”
Đưa tay ấn một cái nút, Doraemon nói về một dạng đồ vật có chức năng tương tự
Micro:
“Chúng tôi hứa sau khi về lại Nhật Bản sẽ quay lại nơi đây cứu chính chúng
tôi… vì vậy xin hãy gửi chúng tôi của tương lai đến đây ngay trước đã.”
Chiếc đèn nhấp nháy nhấp nháy rồi… rồi không có chuyện gì xảy ra cả…
Suneo một mặt ghét bỏ nói:
“Bảo bối của cậu toàn là đồ dởm không vậy?”
Doraemon một mặt đỏ chót mà hét lên:
“Đồ của tớ toàn là đồ xin không thôi nhé! Cấm cậu chê nó dởm!”
Nhưng mấy người không thể cãi nhau được bao lâu, có vẻ như lão Daburanda và
tên Sabel đã phát hiện cả bọn và hạ lệnh tấn công, các đầu máy phun lửa nhanh
chóng tiếp cận, bộ binh cũng cầm thương lao đến, hình tượng rầm rộ có thể hù
ngất kẻ yếu tim.
Nobita siết khẩu súng trên tay, khí tức bất ổn, đảm bảo nếu bất kì ai nguy
hiểm sẽ ra tay ngay, Shizuka thì đeo lên găng tay lực sĩ hóa thân bạo lực nữ
môm tảng đá bên cạnh ném thẳng vào đoàn xe tăng, Suneo cầm trong tay đèn pin
thu nhỏ sẵn sàng cho mấy chi xe tăng hóa thành đồ chơi ngay khi chúng tiếp
cận, Jaian hai tay hai pháo không khí bắn người ngã ngựa đổ, Doraemon thì cầm
trong tay khăn đấu bò tót xung phong lên phía trước.
Cơ mà không hổ là máy móc văn minh từ thời Thần Linh truyền lại mà tạo thành,
các cỗ xe phun lửa có khả năng kháng đả cao kinh khủng, đại bác không khí có
thể bắn xuyên vỏ bọc tàu vũ trụ khi có đủ tầm nhưng bắn trúng đầu nó lại không
là việc to tát gì.
Bỗng từ trên trời lao đến một cái cây cổ thụ đâm ngã chiến xa, qua hình ảnh
trăng sáng xuyên qua đám mây mù thì đó chính là năm người nữa bay đến, có thể
là ai khác ngoài Doraemon và đồng bạn kia chứ.
Suneo nước mắt ngắn nước mắt dài mà nói:
“Cuối cùng nó đã hoạt động…”
Doraemon vênh mặt lên nói:
“Tớ đã bảo mà, bảo bối của tớ là đồ xịn không đấy!”
Phân tâm của hai người làm cho chiếc xe phun lửa gần đó phun cho một mặt đen
thui nhao nhao lao tránh, Suneo tức giận biến chiếc xe kia thành đồ chơi con
nít luôn.
Mấy người hạ xuống, Doraemon tương lai nói:
“Xin lỗi vì đã để mọi người chờ, bây giờ hãy nhanh theo tớ đến chỗ bức tượng
nào!”
Mấy người Nobita, Jaian, Suneo và Shizuka trong tương lai cũng vũ trang tận
răng mà đưa tay lên làm một động tác cố lên rồi đồng thanh nói:
“Ngoài này để chúng tớ lo cho!”
Thế là cả đám lao đến pho tượng vô tình quên mất… bác Bruce á, bây giờ bác
Bruce đang khổ bức tay không đấu vật với binh lính, thấy thế Nobita vứt cho
bác ta cái súng gây mê rồi nói:
“Bác cứ lấy nó mà dùng, ngoài này xin nhờ.”
Chụp được vũ khí, bác Bruce nhanh chóng hạ gục mấy tên lính tiếp cận, cho dù
trước đến nay chưa từng dùng vũ khí nóng, nhưng súng gây mê lại đơn giản sử
dụng, con nít cũng dùng được nên đối với võ tướng như Bruce thì sử dụng nó đơn
giản như bữa ăn sáng á.
Với tư thế thần cản giết thần phật cản giết phật, cả đám chạy theo Doraemon
tương lai mà đến bên cửa dẫn vào pho tượng, Doraemon tương lai chỉ vào một lỗ
khảm, hay đúng hơn là trung tâm của các hoa văn trên cánh cửa rồi nhanh chóng
nói:
“Peko! Cậu nhanh chiếu tia sáng của chiếc vòng cổ của cậu vào nơi này.”
Peko cũng không nhiều lời mà chiếu ngay vào nó, chiếu vào ắt có kết quả, các
hoa văn trên cánh cửa sáng rực lên rồi tắt, đến khi tắt hẳn áng sáng thì cả
cánh cửa tùy theo sụp đổ để lộ ra thông đạo dẫn vào cơ thể pho tượng thần.
Thấy mấy người hoàng tử đã chạy vào thông đạo, tên Daburanda muốn bắt chúng
lại lắm, nhưng lại sợ chết nên chỉ vào cửa miệng thông đạo hét lên ra lệnh:
“Sabel! Đuổi theo chúng!”
Đang quần nhau với Jaian, Sabel nhanh chóng bứt ra rồi tập hợp một chi nhỏ
quân đội lao vào đường hầm, miệng còn không dứt lẩm bẩm:
“Chết tiệt! Không thể để chúng tiếp cận trái tim của bức tượng đá.”