Người đăng: linh95
Ngồi trên ghế sofa, Nobita và các bạn nghe Peko tường thuật về cuộc trốn chạy
của bản thân, Nobita lấy nó làm phim hành động mạo hiểm mà tưởng tượng, dĩ
nhiên trong đó có hắn làm nhân vật phụ, là người cứu vớt nhân vật chính khi
nhân vật chính sa cơ lỡ vận.
Đang nghe đến gay cấn, nhân vật chính đã tập hợp đồng đội quay về dành lại
vương quyền, chính nghĩa chiến thắng tà ác thì tiếng hét của Suneo đánh Nobita
về hiện thực:
“Không đùa chứ? Sao chúng ta lại bị kéo vào chuyện này kia chứ? Tớ phải quay
về Nhật Bản ngay!”
Shizuka tuy cũng sợ nhưng tâm địa hiền lành cô bé lại không thể hành động bất
cận nhân tình vậy được:
“Chúng ta lại đâu thể để cậu ấy ở lại nơi nguy hiểm như thế này được chứ?”
Nobita hắn chúa ghét cái tính đó của Suneo, bình thường thì luôn luôn dọa nạt
Nobita như dùng sâu róm, nhện, rắn nhựa dọa Nobita… dĩ nhiên là Nobita trước
kia ấy, nhưng đụng việc thì nhát cáy Nobita luôn luôn không sợ mà đương đầu
trong khi Suneo lại nhuyễn như bột.
Nobita cũng không bằng lòng mà nói:
“Chúng ta đâu thể bỏ mặc Peko lại được cơ chứ?”
Suneo bốp chát lại ngay, gì chứ liên quan đến miệng lưỡi thì cậu ta đâu kém
cạnh ai:
“Nhưng chúng ta có thể làm gì? Chỉ có năm người chúng ta, thêm Peko là sáu,
đấu với một vương quốc???”
Shizuka chỉ có thể khuyên lơn:
“Chúng ta có thể ngồi lại bàn bạc lại với nhau mà…”
Suneo cắn chặt hét lên:
“Vô dụng thôi!”
Nobita cũng bực mình hét lên:
“Không vô dụng đâu!”
Có từ suýt chút nữa Nobita lỡ miệng huỵch toẹt nói ra rằng hắn chỉ cần một quả
khí cầu là cho cả đất nước này bốc hơi… dẫu sao hắn cũng không muốn khoảng
cách giữa hắn và bạn bè ngày một cách xa, hắn không muốn thành một cái bóng to
lớn che phủ trên tất cả mọi người, khi gặp rắc rối có hắn gánh, khó khăn để
hắn lo loại đó…
Dù cho Doraemon cũng không khác mấy là loại đó, nhưng không thấy Doraemon cũng
chỉ có Nobita thân thiết được nhất sao, Jaian và Suneo đâu thân thiết Doraemon
nhiều để có thể gọi lầ bạn thân đâu, nhưng dẫu sao Doraemon là mèo máy, không
phải con người, nên việc xa cách không lớn lắm.
Cứ tưởng tượng tên bạn nối khố của bản thân bỗng chốc hóa siêu nhân bay khắp
chốn, khó khăn hắn lao vào giải quyết, bạn sẽ thấy gì??? Thế giới hai người
khác nhau… đố kị, ghen ghét, cảm thấy tự ti… dẫu cho tên bạn kia trước kia có
thân đến mấy đi nữa cũng không thể thành kẻ dãi bầy tâm sự hay không giấu gì
bạn thân được nữa.
Nobita cảm thấy tốt nhất là sau này bản thân không sử dụng sáo trang Pacman
nữa để đỡ bị mấy người thấy được nghi ngờ lung tung, dẫu sao sức mạnh bây giờ
của Nobita cũng không cần mấy vật ngoài thân ấy nữa.
Đang nghĩ đông tây thì Nobita bị tiếng nói ngang sấm của Jaian đưa cái linh
hồn treo ngược cành cây của hắn về:
“Có tiếng động!”
Cả đám lắng nghe thì phát hiện đó là tiếng rượt đuổi, mấy người định chạy ra
thì Nobita lại kéo cả đám lại một mặt bất lực nhả rãnh điểm tỉnh:
“Các cậu chạy ra kia làm gì? Bây giờ không phải chúng ta là kẻ ngoại lai sao?
Con người trong thế giới chỉ toàn chó với chó? Lại nói thái tử của tôi… cậu
đang bị lùng sục đấy! Cậu định lộ cái mặt ra để chúng ta nửa bước khó đi sao?”
Peko và mọi người nghe Nobita nói mới nhận ra, đây cũng không phải là lúc để
sự tò mò vượt lên làm nguy hiểm đến chính bản thân á. Dẫu sao cả đám đang trốn
tránh chính quyền mà lại rảnh nhức cả trứng chạy đi xem náo nhiệt thì quả
không còn gì để nói nữa… đây không thể một từ “Ngốc” để hình dung nữa…
Và dĩ nhiên… theo nguyên tác cả bọn đã chạy ra ngoài kia để lộ cả bộ mặt mấy
người cho bọn phản diện kia biết để đề phòng, không thể không nói IQ của
Shizuka cũng bị đám bạn xấu kéo xuống ngang hàng và đánh bại bởi kinh nghiệm
ngốc lâu năm của chúng.
Nghĩ đến đây, Nobita lại nghĩ vẩn vơ:
“Có nên kết bạn mấy người thông minh sáng dạ như Deki để IQ bản thân đỡ bị kéo
xuống không nhỉ?”
Đang nghĩ xa thì bên ngoài có tiếng động ngày một gần, đó là lũ lính lúc nãy
gặp đang truy bắt một tên nhóc con… Nobita ra hiệu mọi người ngồi yên không
được manh động, rồi nhặt lên từ dưới đất một viên đá nhỏ.
Nhắm mắt lại, khí tức cảm ứng đặc biệt của Nobita tản ra, mỗi cọng cây ngọn cỏ
đều hiện ra trong đầu hắn, mép tường, khoảng cách, hướng gió…
Tất cả những thứ đó hóa thành cả dãy số liệu không ngừng tính toán trong đầu
Nobita, đây cũng là một thứ Nobita vừa khai phát sau này khi linh hồn của hắn
vượt qua một mức khiến cho có thể ảnh hưởng thế giới bên ngoài bằng tinh thần
lực.
Dù sao hắn cũng không học cách dùng chúng quá tốt, cùng lắm là câu thông thiên
địa lôi ra mấy cái thuật pháp… Nobita cảm thấy thật thô thiển á, nên hắn sau
khi thấy bản thân có thể thay thế máy tính mà tính toán hắn sướng lâng lâng…
Nói thì dài, thực ra rất ngắn, Nobita chỉ nhắm mắt một cái rồi ném hòn đá
trong tay ra ngoài… hòn đá lao đi nhanh chóng, sượt qua vách tường lệch đi đôi
chút, hướng cành cây nơi xa phóng đi, đánh trúng cành cây khiến cành cây rung
động rơi một chùm quả cây xuống, vừa lúc trúng sau lưng đứa trẻ, hai tên lính
chạy sau không ngoài dự liệu đạp trúng quả cây và cùng nhau tạo thành một đoàn
mà ngã ra sau.
Đứa trẻ kia không chần chờ mà chạy luôn, vượt qua bờ rào xong xuôi là chạy mất
bóng. Nhìn một nhân vật phụ trong truyện chạy mất đi, không còn gặp Peko và
mọi người như nguyên tác nữa, Nobita không buồn ngược lại vui, bởi cuối cùng
hắn đã thoát được cái bóng của “lịch sử không thể sửa đổi”.
Cho dù nhiều lần Nobita tự nói với bản thân rằng hắn sống là hiện tại chứ
không phải là quá khứ, không phải là lịch sử, nhưng trong thâm tâm hắn vẫn lo
sợ bản thân có làm sao thì chính lộ của lịch sử vẫn đi như thế…
Nhưng bây giờ thì cái lo sợ đó đã nhạt nhiều… trong nguyên tác thì Peko lao ra
cứu đứa trẻ đó, lộ ra ngoài sáng rằng “hoàng tử trở về” nên cả đám mới bị xe
tăng máy bay đánh cho sấp mặt, kể cả tượng thần cũng bị đánh lật ngửa ra, may
sao máu cao phòng dày nên pho tượng thần lại ngồi dậy phát một đợt uy đánh sấp
mặt lại tên phản diện.
Tuy nhiên trong quá trình đó thì tên trùm phản diện Daburanda cũng suýt nữa
thì kéo thanh mai trúc mã của Peko cùng hắn đi lĩnh cơm hộp rồi. Nobita lại
không thể để mấy cái vận khí đó ảnh hưởng được kế hoạch, bởi vậy mà Nobita bắt
đầu suy nghĩ.
Dẫu sao một bộ não khá thông minh của người lớn cũng hơn nhiều mấy cái đầu chỉ
có nghĩ đến chơi nhởi trẻ con a… Vỗ tay một cái, Nobita nhanh chóng định vì kế
hoạch.
Cho dù hắn biết nội dung truyện nên có thể mang cả đoàn đến tượng thần gọi
tỉnh tượng thần dậy là mọi việc giải quyết ngon ơ. Nhưng để giải thích tại sao
hắn biết việc đó thì Nobita lại không muốn tốn nơron thần kinh đi lãng phí ở
mấy chuyện này, bởi vậy đơn giản nhất chính là như nguyên tác đi cướp ngục.
Lời từ miệng bác Bruce thì lại không ai muốn truy hỏi nguyên do á.
…………………………………….
Đêm tối như hũ nút, tại nơi quanh năm sương mù không tan như nơi này thì mặt
trăng là không thể thấy được, có một đám bóng đen nhờ màn đêm yểm hộ mà tiềm
nhập gần ngục giam, lần này Nobita nhanh chóng mà cầm theo súng gây mê.
Vừa có thể an toàn cho chúng ngủ đi không thấy mặt của người vượt ngục và
người cướp ngục, bên cạnh đó súng gây mê không có tiếng động, không như pháo
không khí cứ phải kêu “pằng” suốt.
Đến ngoài cung điện, cũng là nơi giam giữ phạm nhân, Nobita đã nghe ngóng râ
được bác Bruce bị giam giữ nơi này, quay qua Doraemon, Nobita nói:
“Hành động đi! Doraemon!”
Doraemon nghiêm túc gật đầu lôi từ trong túi ra bảo bối:
“Chiếc vòng xuyên thấu!”
Sau đó đặt chiếc vòng lên tường thành góc vắng vẻ, Nobita và Peko xung phong
đi lần này, Doraemon cùng Shizuka lẫn Jaian, Suneo đều ở ngoài cảnh vệ.
Shizuka quay qua Nobita lo lắng nói:
“Hãy cẩn thận nhé Nobita-kun!”
Cho Shizuka một nụ cười yên tâm, Nobita dẫn đầu chui vào vòng xuyên thấu, cả
con đường là đen ngòm, mãi mới đến đầu ra, Nobita thấy tên lính vừa đi tuần
ngang qua, nhanh chóng nhảy ra, nhẹ nhành đến gần phía sau, một chặt sau gáy
đánh bất tỉnh tên này, im ắng kéo hắn vào góc tối, Nobita quá hiểu cấu tạo của
con người nhưng lại không biết chút gì về người chó, nhưng thật không ngờ
người chó cũng bị ngất khi chặt sau gáy…
Nhanh chóng lột quang tên cai ngục, trùm lên người Peko, để Peko đi trước dò
đường, nếu có kẻ nghi ngờ thì tiềm ẩn phía sau Nobita sẽ cho kẻ đó một phát
đạn gây mê.
Không thể nói được lũ cai ngục này, ngục gì càng xuống càng sâu không nói,
càng xuống càng thiếu thốn người canh gác, được hai tên canh gác thì lại tụ
tập trong phòng chém gió đỡ buồn, tính cảnh giác, thiên tính của chó đâu mất
cả.
Hay là khi tiến hóa thành động vật bậc cao thì bản năng dần dần bị mất đi nhỉ?
Nobita kiếp trước chỉ là một sinh viên tốt nghiệp trường Y, cũng không phải
chuyên gia hay tiến sỹ, giáo sư cái gì…
Đứng trong một đất nước có thể nói đội ngũ “tiến sĩ, giáo sư” hùng hậu như
nước VN thì Nobita cảm thấy bản thân thật nhỏ bé không đáng kể. Tại sao lại
nói đội ngũ “giáo sư, tiến sĩ” của Việt Nam hùng hậu a? Việt Nam là nước đang
phát triển, nói huỵch toẹt ra là nước đang trên đường thoát nghèo, nhưng gần
như tất cả, 100% người cán bộ khối chính quyền diện thành ủy là “tiến sĩ”, cán
bộ UBND là gần 50% “tiến sĩ”…
Nhìn chung trên thế giới, số lượng “tiến sĩ” và “Giáo sư” của Việt Nam là gấp
5 lần Nhật Bản, và 10 lần Israel… với khảong 9.000 giáo sư và 24.300 tiến sĩ
tại năm 2013… và đang tăng lên theo mỗi năm.
So sánh với số “giáo sư tiến sĩ” khổng lồ đó thì một sinh viên tốt nghiệp đại
học chỉ là hạt cát trong sa mạc gió thổi là bay á…
Nhưng Nobita cũng có thể đúc rút ra nhiều kết luận không đến nỗi “vĩ đại” hay
“ghi vào sử sách” nhưng cũng đáng suy ngẫm.
Con người tiền thân là con khỉ và vượn vốn có bản năng sinh tồn cao vô cùng,
nhờ bản năng sinh tồn đó mà chúng tránh được loài thiên địch, chữa được bệnh
tật nguy hại của bản thân…vv…vv… nhưng khi tiến hóa thành con người thì chỉ
ngắn ngủi mấy nghìn năm, nói nghìn năm thấy thật dài… nhưng khi so sánh nó với
quá trình tiến hóa thì chỉ đơn thuần là số lẻ thôi á, chỉ mấy nghìn năm con
người đã mài mòn hết bản năng sinh tồn tổ tiên để lại.
Có người không thể bơi, có người không thể leo cây, có người vứt ra đường
không thể sống, có người tại nhà có đầy đủ nguyên liệu nhưng lại không biết
nấu cơm nên chấp nhận nhịn đói… Con người đã thế, người chó cũng không khác là
bao, tai thính mũi tinh là hai đặc điểm quan trọng của chó nay đã mất dần, đến
câu “Dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó” cũng không đúng nữa.
Nobita mới chỉ đột nhập vào đầu đêm mà đã thấy bọn chúng ngáp ngắn ngáp dài
rồi. Đang nhả rãnh thì có tiếng Peko vang lên từ phía trước:
“Bác Bruce-san! Bác Bruce-san!”