Người đăng: linh95
Một đêm trăng thanh gió mát, tiếng chó sủa xa xa ở một hộ gia đình nào đó,
tiếng ngáy vang lên đều đặn khắp nhà Takeshi, Jaian thì hiện tai đang nước dãi
chảy đầy mà trở mình nằm một tư thế đầy bất nhã.
Đang trong giấc ngủ ngon, Jaian bị đánh thức bởi tiếng nói vang lên trong
phòng:
“Tượng đá khổng lồ… Tượng đá khổng lồ…”
Mở con mắt nhập nhèm ra, đi ra cửa sổ trông xuống con Muku đang say ngủ, coi
bộ động tĩnh gì gì đó chỉ là mơ ngủ mà thôi, Jaian định bụng lại ngủ giấc nữa
thì bất ngờ sự tình phát sinh.
Một đường lôi điện bỗng xuất hiện từ hư không, mang theo là tiếng động lạ cùng
cuồng phong đập vào mặt, rồi từ lôi điện kia dần dần tạo ra một bóng hình vĩ
ngạn, uy áp như đại sơn ập thẳng vào mặt Jaian khiến cho cậu ta chỉ có thể
trợn mắt hốc mồm mà trừng trừng nó không nói được một tiếng nào.
Hoảng sợ lấp đầy, cơ thể phản xạ theo bản năng lui lại, lưng tựa vào thành
tường, Jaian hoảng loạn mà rên lên:
“Tượng…tượng đá khổng lồ… Nhưng.. sao lại ở đây???”
Tượng đá khổng lồ đúng là hình tượng của bóng hình kia, một bộ đồ kì lạ như
của trang phục Ai Cập cổ đại, khoanh hai tay trước ngực, khuôn mặt của loài
chó, trên đầu đội khăn trùm như của vua hay thần thời cổ Ai Cập, bóng hình
Thần Khuyển kia mở miệng nói ra… tiếng Nhật:
“Hành trình vừa mới bắt đầu đã vội vàng từ bỏ, thì ra cậu cũng chỉ là kẻ nhát
gan, thế mà lúc nào cũng vỗ ngực tự cho là vô địch sao?”
Nghe tượng thần nói vậy, lòng tự trọng bị chạm phải, Jaian cũng mặc kệ Thần
hay Quỷ, ba bảy hai mốt mà chống chế:
“Quả thật… Nhàm chán mà…”
“Không nhàm chán như ngươi tưởng đâu! Ngươi nếu từ bỏ thì sẽ hối hận vô cùng…
Trong ta có kho báu vô cùng lớn…”
Thần Khuyển bắt đầu sử dụng tiếng nói dụ dỗ trẻ nhỏ mà khuyên bảo, Jaian hai
mắt sáng lên nói:
“Kho báu bên trong? Thật sao?”
“Hãy đi đi! Kho báu Bauwanko đang đợi các ngươi, những đứa trẻ dũng cảm…”
Tượng thần bỏ lại một câu cùng một tờ giấy rồi biến mất không còn tăm hơi, cứ
như trước đó xuất hiện hình ảnh tượng thần chỉ là ảo giác vậy.
……………………………………………………
“Kho báu Bauwanko???”
Trên bãi đất trống, Nobita, Doraemon, Shizuka và Suneo đều trợn mắt nhìn cái
“bản đồ kho báu” từ Thần Khuyển đưa cho mà rõ ràng là dùng bút lông vẽ gần đây
với vẻ mặt: “Cậu đi lừa quỷ a…”
“Đúng! Tối qua tượng thần đã hiển linh và đưa cho tớ bản đồ kho báu đó!”
Jaian một mặt “cao nhân” mà ưỡn ngực lên nói.
Dĩ nhiên Nobita biết thừa có kho báu là thật, tượng Thần cũng không giả, cơ mà
Thần hiển linh cái gì hắn mới không tin đấy, liếc liếc sợi dây chuyền trên cổ
con Peko, Nobita cũng không quan trọng mà nói:
“Tốt rồi! Có kho báu hay không cũng khôn g quan hệ, tóm lại là cậu vẫn quyết
định cùng đi với chúng tớ chứ gì…”
Jaian một mặt quẫn bách, nhưng lại vẫn cứng đầu nói:
“Thám hiểm vẫn tiếp tục! Chẳng qua là tớ cảm thấy chúng ta là những người đàn
ông chân chính kia mà!”
Nói đến đoạn sau, Jaian là nước bọt văng tung tóe, đưa ra tay phải thể hiện
quyết tâm, khi mà mấy người có chút chút cái gọi là “sĩ khí” thì Shizuka nói
vào một câu:
“Tớ là con gái mà!”
Làm cho cả đám không biết nói gì cho phải á, câu chuyện cũng nháo thế là cho
qua, cả đám lại nhanh chân bước vào cửa thần của Doraemon đi đến địa điểm hôm
qua kết thúc.
Vừa đi qua, Jaian vừa hướng Nobita nói ra yêu sách:
“Trong cuộc thám hiểm này vì cậu mạnh mẽ thái quá nên sẽ không thú vị gì nữa!
Cậu phải hứa ngoại trừ trường hợp bất khả thi, ngoài ra không được làm gì vượt
quá người bình thường! Chúng ta là một đội!”
Nghe Jaian nói, Nobita cũng cảm thấy có chút có lí a, cái gì cũng chộp vào tay
làm hết sẽ dẫn đến hắn dần dần cách xa đoàn đội đi, một đoàn đội là cần sự
chung tay góp sức của mỗi người á, nhờ thế mới có thể mang lại sự đoàn kết và
tin tưởng lẫn nhau.
Lại nghĩ đến Dekisugi, cậu ta rõ ràng cái gì cũng làm được, cái gì cũng hoàn
hảo, khiến cho người xung quanh có cảm giác như bản thân tràn đầy vô dụng, dĩ
nhiên không ai thích cảm giác đó, cho nên cậu ấy gần như không có bạn, Shizuka
có vẻ là người bạn hiếm hoi của cậu ấy, nhưng Shizuka cũng tìm cậu ta chỉ khi
bàn luận về học tập a, lịch hoạt động sắp tới của lớp a…vv..vv..
Nhìn như vậy thì hai người đó cũng không thể coi là bạn được á, người ta chỉ
“kính nhi viễn chi” cậu ta mà thôi, đó là lí do Nobita không muốn thể hiện bản
thân là Thiên Tài a… Cái giá phải trả là quá đắt.
Hiểu như vậy nhưng Nobita lại lơ đãng thể hiện sự bao đồng của bản thân hơi
nhiều, sức mạnh tăng lên khiến cho hắn có cảm giác bản thân cần làm gì đấy
nhiều hơn, gánh vác nhiều hơn,… dần dần không hiểu thấu xa cách cái đoàn thể
chính mình một tay lập ra ngày càng xa.
Lời Jaian nói vừa đúng là lời cảnh tỉnh, khiến cho Nobita vạch phá sương mù mà
nhận ra sự thật trước mắt, coi bộ bản thân không nên thể hiện ra quá khác biệt
a, kiểu như người và Thần không thể chung đụng sẽ làm cho bạn bè sẽ càng cách
xa ta mà đi á.
Nghĩ thì nhiều, nhưng lại chỉ là cái chớp mắt, Nobita cười quay về Jaian nói
với điệu bộ khẳng định:
“Đúng! Chúng ta là một đoàn thể! Tớ sẽ vẫn chỉ là một người trong đoàn thể này
mà thôi! Tớ xin hứa!”
Gật gật đầu ưng ý, Jaian mới không biết trong đầu Nobita nghĩ thiên nam địa
bắc cái gì đâu, cậu ta nói thế chẳng qua không muốn Nobita đoạt hết phong cách
của bản thân mà thôi á, cậu ta cả người ngoài giọng hát “thiên phú” ra cũng
chỉ có sức mạnh là đưa ra gặp người được, nay lại gặp một tên khỏe đến vứt cả
Trăn khổng lồ thì còn để cậu ta sống sao á.
……………………………………………………
Tuu….Tuuuuuu….
Giữa con sông rộng trong sâu thẳm cánh rừng còn nguyên sơ nhất Thế Giới, rừng
rậm Châu Phi, lại có một tiếng tàu thủy phá hỏng hết cả bầu không khí nguyên
sơ đó.
Trên thuyền, Doraemon còn đang cúi đầu quan sát tấm bản đồ thì Nobita cười
cười chỉ đang đứng đầu mũi thuyền Peko mà nói:
“Nhìn Peko cứ như đang dẫn đường cho chúng ta vậy nhỉ?”
Doraemon cũng cười cười quay đầu qua mà nói với Peko:
“Đúng vậy nhỉ, phải không Peko?”
Dĩ nhiên Peko cũng chả thể trả lời được Doraemon, hay chính xác hơn là bây giờ
không thể trả lời được.
Jaian thì đơn giản là nói một câu:
“Người là sắt! Cơm là thép!” Sau đó hùng hồn mà ôm theo cả mấy quả thức ăn
trốn một bến ăn thả cửa đi.
Suneo thì chụp phần lái tàu, tàu thủy này là bản đơn giản của tàu thủy trên
biển, có tạo hình khá cổ nhưng chạy vẫn coi là tốt, chứ mong Doraemon mang ra
đồ xịn gì thì cứ tắm cái ngủ đi á… Cơ mà thật sự lái tàu này không khó hơn
chơi trò chơi điều khiển từ xa là bao, để cho người hau chơi máy bay, ô tô
điều khiển là Suneo lái cũng coi như an tâm á.
Shizuka thì đứng phía lan can sau thuyền mà ngắm nhìn cảnh sắc, không nói chứ
cũng cảm thấy đầy lãng mạn và nên thơ a… Dĩ nhiên cảnh này cũng làm Nobita nhớ
đến một bộ phim mà bản thân từng ngó ngó qua… Titanic…
Đang lái tàu thích ý Suneo bỗng bị Jaian tếng nói phá đi không khí:
“Này Suneo! Đổi vị trí đi!”
Liếc Jaian một cái, Suneo đầy mặt khinh thường mà cười khẩy nói:
“Cậu thì biết gì mà đòi lái tàu kia chứ?”
Dĩ nhiên đón lấy Suneo là một cú đấm của Jaian, tên này a, từ trước đến nay
luôn tin tưởng bạo lực có thể giải quyết tất cả á, còn não cậu ta vốn chỉ để
làm trang trí a… Một người không rành rõi điều khiển, không có tinh thần trách
nhiệm, không có sự kiên trì, điều khiển một phương tiện chuyên chở là một cái
gì khái niệm?
Cứ nhìn cách các xe ô tô treo biển “Tập Lái” là biết, cũng có thể nhìn bố
Nobita, ông Nobi mà học tập, thường xuyên những người đó sẽ tạo ra tai nạn
thật kinh khủng… Đi xuống buồng lái, Suneo xoa xoa cái u trên đầu của mình mà
lầm bà lầm bầm nguyền rủa tên phách lối ưa bạo lực Jaian thì có tiếng Shizuka
hét toáng lên từ đuôi thuyền.
Vội vàng chạy đến, Nobita nhanh chóng hỏi:
“Sao thế Shizuka-chan?”
“Nhìn kìa….”
Shizuka chỉ về một phía, cả đám kinh ngạc kêu lên:
“Cá sấu???”
Theo hướng chỉ của Shizuka, cả đám thấy đó là một dòng sông đang trong xanh
bỗng nhô lên chi chít là cá sấu lưng đen, mỗi con cá sấu Châu Phi này đều dài
hơn 3m, hàm răng sắc nhọn, có thể lực mở hàm của nó kém đi chút chút, nhưng
lực đóng hàm của nó, hay là lực cắn là đứng đầu thế giới, được ghi nhận là 2,6
triệu kg/m2 có nghĩa là chỉ cần nó đớp một phát, tức là tương đương với một
chiếc xe bán tải rơi lên trên thân á, gãy tay đứt chân và nát xương là chuyện
bình thường a…
Thấy một con cá sấu mở ra cái miệng tử thần của bản thân gầm một tiếng,
Shizuka hốt hoảng lao vào lồng ngực Nobita mà run lên:
“a.. sợ quá..”
Doraemon nhanh chóng an ủi mấy người đang hoảng loạn:
“Không sao đâu! Tàu này lớn lắm mà…”
Jaian cũng xuất hiện, cảm thấy đây chính là lúc bản thân cần để thể hiện, cậu
ta hét một tiếng:
“Nhìn tớ đây!”
Nói đoạn, cậu ta cầm một nửa vỏ của quả thức ăn rồi ném thẳng vào bầy cá sấu:
“Chết này…”
“Ám khí” chuẩn xác mà trúng đích đầu một con cá sấu khiến cho nó rên lên một
tiếng, khi cả mấy người đang trầm trồ trước tài ném của cậu ta, còn Jaian thì
một mặt hưởng thụ khoe khoe cơ bắp, thì Nobita lại mặc kệ cả đám mà cấp tốc
chạy lại bong lái tàu.
Nhìn bóng lưng Nobita, Jaian khó chịu mà nói với theo:
“Cậu thể hiện thì được, tớ mới thể hiện một chút cậu lại không chịu nổi sao?
Đồ hẹp hòi!”
Nobita mới mặc kệ Jaian trẩu tre nói cái gì đấy! Ngay khi cá sấu xuất hiện
Nobita đã cảm thấy rất quen thuộc rồi, Jaian lại bỗng bỏ lái mà đi nữa khiến
hắn chợt nhớ ra, TM hắn cũng không định biến thành nhân vật chính trong
Titanic á…
Nhìn Nobita lao như ma đuổi đến hướng tàu lái, Suneo mới chậm chạp mà phản ứng
lại mà ngạc nhiên chỉ chỉ mà nói:
“Á? Jaian ở đây. Vậy ai lái tàu?”
Cả đám hoảng loạn lên lao đến đầu tàu, chính là con tàu đang chuẩn bị “tiếp
xúc thân mật” với tảng đá ngầm to chà bá giữa lòng sông. Thấy vậy, Shizuka hét
lên đầy sợ hãi:
“Đá ngầm kìa!!!! Tránh ra nhanh a…..”
Suneo cũng hoảng loạn mà trả lời:
“Nhưng ai tránh a???”
Không ai trả lời Suneo, Doraemon thì đang phiên phiên bảo bối đi, cứ hoảng lên
là cậu ta vô dụng vãi cả ra, nhưng chưa đợi Doraemon tìm ra cái bảo bối nào
hữu dụng, chiếc tàu đã cách đá ngầm sát suýt, đứng từ mũi tàu mấy người có cảm
tưởng như đã đâm vào rồi ấy…
Sau đó…. Không có sau đó á! Chiếc tàu cua một khúc gần như 90độ hoàn hảo tránh
đi tảng đá ngầm đại bộ phận, nhưng cũng bị sát qua nhẹ, đáy tàu có tổn thương,
cho dù Nobita đã cố nhanh hết sức nhưng vẫn không kịp bảo toàn tàu nguyên vẹn
á, dĩ nhiên cu cậu quên bẵng bản thân có Teleport a…
Và dĩ nhiên không thể lái tàu có thương tổn, tuy nước chưa vào, nhưng tàu có
vết thương đi là trà đầy nguy cơ á, tìm một bờ sông ít đá ngầm, Nobita ghé
thuyền vào bờ đi.