Người đăng: linh95
Đi ngang qua thác nước, mấy đứa con trai nhanh chóng tìm cho bản thân một nơi
đầy “tình thơ ý họa” mà “giải quyết nỗi buồn”, Shizuka một mặt xấu hổ mà nhìn
Doraemon nói:
“Cậu có thể cho tớ mượn cánh cửa được không vậy?”
Shizuka nói làm Doraemon nhảy lên kinh ngạc thốt lên:
“Cả cậu nữa sao Shizuka?”
Jaian nghe thấy Doraemon nói nên cũng bu lại, hỏi Shizuka tại sao lại muốn
quay về, cậu ta có cảm giác đi đi bỗng lại có người muốn về nhà thì thật mất
đi cái thú vị của đi thám hiểm á, nên nhất quyết hỏi cho ra nhẽ tại sao
Shizuka lại về.
“Không ai được về nhà qua cửa thần kì cả! Kể cả có việc gì đi nữa!”
Jaian chém đinh chặt sắt mà nói. Shizuka nghe vậy thì một mặt đỏ bừng mà ấp
úng nói:
“Nhưng mà… Nhưng mà… tớ muốn đi… Tolet…”
Jaian trợn tròn mắt lên, cơ mà lời nói đã ra khỏi miệng như bát nước đổ đi,
cậu ta vẫn chống chế:
“Không sao! Tớ sẽ quay lưng lại chắn cho cậu đi vệ sinh!”
….. Bốp!!!
Và dĩ nhiên tưởng thưởng của cậu ta là một vệt đỏ ửng hình bàn tay bên má
trái, còn Shizuka vẫn là về nhà qua cánh cửa thần kì đi á. Đúng là “không tìm
chết sẽ chẳng phải chết” là câu nói chí lí muôn thuở a.
Sau khi Shizuka trở lại, Jaian một mặt tức tối mà hét lên:
“Ai mà dám đòi về nhà nữa sẽ ăn cú đấm này! Tớ cảnh cáo đấy!”
Liếc Jaian một cái, Nobita không mặn không nhạt nói:
“Tớ là đội trưởng nơi đây! Cậu nên nhớ về điều đó! Vả lại cậu không đánh thắng
tớ!”
Jaian đang tức tối mặt đỏ bừng lên, định bụng một ăn một thua với Nobita thì
Shizuka kể đến trước khi trở lại thấy mẹ Jaian như thế nào hung hãn, khuôn mặt
thế nào đáng sợ đi tìm hắn.
Thế là khí tức hung hãn của cậu ta không còn lại một mống, phá vỡ luôn cái
luật vừa hùnh hồn tuyên bố mà cắp đít chạy về nhà đi chịu đòn. Đợi cậu ta về,
Nobita mới mở miệng ra nói:
“Người ta đi du lịch quên mang tiền, vậy thì họ phải đi ăn xin nơi đầu đường
cuối phố chỉ để về đến nhà thôi đấy! Chúng ta có cánh cửa thần kì a… Người ta
đi xa quên vệc quan trọng, lại chẳng thể quay về nhà hoàn thành nên chỉ đành
ngậm ngùi thất bại! Chúng ta có cánh cửa bước qua là đi về a…”
Rồi quay qua Nobita nhìn với ánh mắt đầy sắc bén:
“Cả cậu lúc nãy! Suneo và Shizuka! Cũng đều cần thiết mới đi về, nếu không về
lúc đó thì cậu sẽ còn ăn đòn hơn lúc này nhiều! Có mà không dùng… Cậu ngốc
hả?”
Sửng cồ một mớ giáo lí ném xuống làm Jaian câm miệng lại, quả thật nếu như
không về lúc nãy thì cậu ấy đảm bảo ăn đủ a… Thế là cậu ta chấp nhận lủi hủi
mà coi như thừa nhận sai lầm á, còn cúi đầu nhận sai cái gì thì vốn là trong
cái tính cách tự cao của cậu ta là không tồn tại á.
Thế là cả đám lại tiếp tục lên đường, đi mãi, đi mãi…. Con người a, ai mà chả
có chút cả thèm chóng chán, đi mà không thấy gì khác ngoài rừng rồi cây sẽ
khiến cho họ chán chuwong ngay á.
Dẫn đầu chính là Suneo, đi qua một khúc cây ngã đổ ngang đường thì cậu ta than
lên:
“Bắt đầu chán rồi nha… đi đoạn đường này mãi mà chả có lấy một con động vật.”
Shizuka cũng thấy đã đi khá đủ nên đề nghị:
“Hay chúng ta nghỉ chân ăn trưa cái đi ha?”
“Đồng ý!!!”
Cả Nobita, Suneo, Doraemon… dĩ nhiên ngoại trừ Jaian thì tất cả đều đầy máu
phục sinh đưa hai tay đồng ý. Còn tại làm sao cậu ta không hô đồng ý ấy hả?
Tại có cảm giác “hài tử vương” danh hiệu bị mất mát ý mà, xưa kia là hắn nói
một đâu ai dám kêu hai, hắn có sai cũng đâu ai dám nói hắn câu gì, nhưng lần
này khác, Nobita lại dám thẳng mặt chỉ trích hắn, mà hắn lại không biết phản
bác thế nào nên vẫn đang cảm thấy uy vọng bản thân bị tổn thương.
Doraemon nhanh chóng rút ra điện thoại gọi món chuẩn bị gọi thì Jaian nhanh
chóng chặn lại hét lên:
“Nếu cậu gọi nhân viên cửa hàng đến đây thì còn gì là chuyến thám hiểm chỉ có
mấy người chúng ta nữa?”
May sao Doraemon đã chuẩn bị nhiều loại ăn uống hơn nhờ nhắc nhở của Nobita
nên cũng không bối rối mà rút thêm một cái từ trong túi ra:
“Ống tiêm điều khiển thực vật!! Với ống số 1 này thì mọi người có thể giản đơn
mà có món ăn yêu thích chỉ cần gọi lên tên nó thôi!”
Nobita nhanh chóng hô lên:
“Tớ Takoyaki nhé!”
Shizuka cũng theo sau cười nói:
“Bánh Kếp(???) cho tớ nhé!”
Suneo thì đơn giản món ăn của đại gia:
“Tớ Cua Ráng!!!”
Jaian thì một mặt khó chịu quay qua nơi khác nói cộc lốc:
“Ramen!”
Doraemon bắt đầu tìm kiếm dung dịch tạo thức ăn và chọn cây cối để tiêm vào
dung dịch, coi Doraemon tiêm thuốc khiến cây nhanh chóng ra hoa kết quả thậm
chí đến quả chín mà chỉ đơn giản tính bằng giây, Nobita có cảm giác nếu có dân
tộc hắn người thấy vậy đảm bảo không dám ăn luôn.
Tại sao à, nhìn thế này đơn giản một từ bón hóa chất tăng trưởng chỉ là bậc
chút chít á, cơ mà bón hóa chất hay thuốc kích thích còn chả dám ăn thì người
dân tộc hắn đảm bảo không dám ăn loại quả tạo ra từ thứ còn kinh người hơn cả
“kích thích” cái từ này nữa á, này là “bơm hơi” cơ.
Nhưng đã quen với Doraemon thần kì, bảo bối phần lớn thực dụng và an toàn nên
mấy người cũng không ngại ngùng mà sẽ ăn hết cả á, dĩ nhiên là sau khi Nobita
làm mẫu lấy ra cả một hộp Takoyaki từ quả cây kết thành thì mấy người mới ai
nấy tự lấy phần mình.
Doraemon còn đầy tâm lí mà tạo ra một bàn ăn trên đỉnh ngọn cây cao nhất để cả
bọn vừa ăn vừa ngắm phong cảnh cơ mà, đơn giản dùng “thang máy khẩn cấp” để di
chuyển, quả là một cuộc ăn uống dã ngoại thú vị.
Đứng trên đỉnh của khu rừng, trải rộng tầm nhìn ra cả bầu trời bao la, từng
đàn chim bay nối đuôi nhau bay hướng chân trời, từng cánh rừng bát ngát đứng
dưới chân mình, có cảm giác bản thân to lớn vĩ ngạn, có bức bối gì trong lòng
cũng dễ dàng giải tỏa.
Nhìn Jaian cả buổi không chịu dãn ra cái lông mày bây giờ cũng phải một mặt
thán phục trước sự hùng vĩ của thiên nhiên là rõ, cả đám ngắm nhìn chút chút
rồi lại ai lấy phần người nấy mà bắt đầu ăn trưa đi.
Ăn được miếng ăn, lại có phong cảnh xoa dịu, Jaian lại trở lại là người năng
nổ nhiệt tình như trước mà bắt chuyện:
“Ngồi ăn trên ngọn cây thế này là số zách nha!”
Doraemon cũng cười mà nói chọc khoáy:
“Cuối cùng thì cậu Jaian nhà ta cũng đã phát hiện ra rồi nhỉ?”
Mọi người cũng cười to như nắc nẻ, coi bộ thật là vui vẻ, còn Jaian thì một
mặt gãi gãi đầu, một mặt cười trừ. Cả bọn người ăn thức ăn của người, chó ăn
thức ăn cho chó, hòa đồng mà có vẻ như những người cùng ăn với nhau hơn là
phân biệt chủ tớ, trẻ con a… thường xuyên để tâm đến nhiều việc mà người lớn
chẳng làm nổi á, ví như coi vật nuôi không khác một người bạn con người.
Đang ăn thì bỗng Peko như có cảm ứng, nhìn về phương xa, chạy đến bên mép “bàn
ăn” mà sủa lên mấy tiếng, Jaian một mặt tò mò hỏi:
“Chuyện gì vậy a Peko?”
Cả nhóm cùng lại gần nhìn theo hướng Peko đang nhìn và nhận ra một dãy liên
sơn gồm nhiều đỉnh núi, cao nguyên san sát nhau tạo ra, trung tâm của nó lại
không tài nào thấy được bởi một lớp sương mù dày đặc.
Nuốt miếng Takoyaki trong miệng, Nobita mới nói:
“À… Thì ra Peko phát hiện ra đích đến của chúng ta rồi a? Đó chính là “khu
rừng sương muối” đấy!”
“Thật là nó đó sao? Đích đến cho cuộc thám hiểm chúng ta hướng tới?”
Jaian một mặt sung sướng hỏi lại chắc ăn, nhưng coi bộ cậu ta cũng hỏi thế
thôi nhưng đã biết chắc đáp án rồi, bởi thế mấy người chạy tưng tưng như ăn
mừng, nhìn mọi người cười vui Nobita cũng thấy thật nhẹ nhàng, tuy nhiên nói
hắn hảy tưng tửng như mấy cậu ấy thì Nobita chịu á, hắn lại chẳng phải là trẻ
con chính hiệu á, là một cái “giả trẻ con” thôi a…
Ăn uống xong xuôi, cả đám đầy sĩ khí mà đi tiếp con đường còn dang dở, Jaian
một mặt đầy hưng phấn mà dẫn đầu:
“Người tớ như đang sùng sục khí thế đây! Nếu như có con thú hoang dã nào nữa
thì thú vị biết bao!”
Liếc Jaian, Nobita biết thừa sẽ là vậy mà, nguyên tác chả phải cậu ta muốn tìm
thú hoang thể hiện nhưng ngược lại bị chính luc thú hoang ngược không muốn
không muốn a, thế rồi lại lên tính khí mà bỏ dở cuộc hành trình và cả đống hệ
liệt khác, nói cho cùng Nobita cũng muốn mạo hiểm vui thú, nhưng hắn là người
lớn, ít nhất tâm lí là người lớn, hắn tự đặt cho bản thân ngoài là bạn của cả
đám trẻ, bên cạnh đó còn tự đặt nhiệm vụ lầ người bảo hộ cho họ nữa.
Doraemon từ xưa đến nay chưa bao giờ là một Robot trông trẻ chính thức, cậu ấy
càng giống như một đứa trẻ, là bạn cùng chơi với người cần được trông ấy thôi,
dĩ nhiên đó cũng là ưu điểm của cậu ấy, nhưng bên cạnh đó, cậu ấy cũng ham vui
và phạm sai lầm không đặt sự an toàn của người bản thân trông nom lên cao
nhất.
Nobita dĩ nhiên là không muốn vậy, phạm nguy hiểm có người bảo đó mới là sự
kích thích trong cuộc hành trình, Nobita quan niệm lại là thăm thú điều mới lạ
và đảm bảo bản thân và người xung quanh an toàn mới là nhất.
Quay qua Jaian, Nobita mở miệng dẫn lối:
“Jaian-kun! Cậu chỉ là một đứa bé 10 tuổi mà thôi, cho dù cậu có thể đánh
thắng hầu hết lũ bạn cùng tuổi, nhưng cậu có chắc bản thân đánh thắng được cả
những con thú hung hãn trong rừng già Châu Phi này không?”
Jaian không phục mà vỗ vỗ bắp tay thể hiện cơ bắp bản thân rồi nói:
“Cậu không được khinh thường sức mạnh của tớ! Thấy bắp tay này không? Cho dù
là cọp báo hổ beo gì đều không chịu nổi!”
Bắt đầu thổi ngưu bức Jaian, Nobita cũng trợn trắng mắt mà quay qua Doraemon
mà nói:
“Cậu có bảo bối gọi thú dữ nào không Doraemon?”
Cười cười, Doraemon cũng không lo lắng mà lôi từ trong túi ra một chiếc khăn
quàng:
“Áo choàng thu hút thú dữ! Chỉ cần khoác nó lên thì chiếc áo sẽ toát ra ánh
sáng làm cho thú dữ nổi giận. Cậu định cho Jaian-kun mặc hả?”
Liếc Jaian đang đi bên cạnh, Nobita nói:
“Không, không! Thế quá nguy hiểm, đưa nó cho tớ mặc đi! Có gì tớ có thể xử lí
được.”
Từng thấy Nobita “đại phát thần uy”, Doraemon cũng không ngần ngại khoác chiếc
áo lên lưng Nobita.
Quả nhiên vừa khoác lên con Peko đi đầu đã dừng phắt lại, hướng đầu lên trên
các cành cây mà sủa lên Gâu Gâu…
Nobita cũng không nhìn lại mà quay qua Jaian mà cười như âm mưu được thực hiện
rồi nói:
“Thú dữ đã đến! Đến lúc cậu khoe sức mạnh của bản thân rồi Jaian!”