Người đăng: linh95
Ngày hôm nay Yozep rất bực mình, vốn tưởng rằng nhốt đi con bé phiền phức Lot
là mọi việc êm thấm, dẽ dàng tìm ra kho báu tổ tiên để lại á, hắn quyết tâm có
đào sâu ba thước đất cũng phải tìm cho ra.
Cơ mà thật không ngờ mấy đứa nhóc vốn đã bị dọa cho không dám động đậy nay vẫn
lì lợm mà ở lại làm hắn không thể thực thi kế hoạch đào bảo được, đêm nay bỗng
nhiên không có việc gì tên tổ trưởng lại gọi đi họp mới chết chứ, khiến cho âm
mưu lại dọa một lần bọn nhóc vỡ lở mất.
Đang bực dọc về đến nhà, hắn vứt cái cặp xách nặng nề đầy giấy mực, hắn chán
ghét cái nghề này lắm rồi! Hắn là một hậu duệ của gia tộc Nam Tước vinh quang,
sao có thể làm công việc cãi cọ như mấy kẻ thấp hèn kia được chứ?
Hắn đã lên kế hoạch bao lâu? Mười năm? Hai mươi năm? Hay càng lâu? Hắn cũng
không nhớ nữa…
Có lẽ từ khi hắn nghe bố mẹ kể về truyền thuyết của cụ tổ đi, hay lúc phải ăn
những món ăn khó nuốt không đủ phong cách quý tộc đi, hay bị các bạn trên
trường trêu gẹo về một chức Nam Tước hữu danh vô thực?
Hắn chỉ nhớ đã từ rất lâu, rất lâu rồi, hắn đã nghĩ đến làm một người quý tộc
thật sự, là quý tộc gia tài bạc triệu chứ không phải quý tộc có tiếng không có
miếng như thế này.
Hắn âm mưu cho bố mẹ chọn người thừa kế là bản thân chứ không phải người anh
trai lúc nào cũng hihi haha của mình, nhưng hai lão già lẩm cẩm đó quá bị suy
nghĩ phong kiến trói buộc mà không chịu truyền lại quyền sở hữu tòa lâu đài
cho bản thân.
Hắn lên kế hoạch hại chết chính anh trai và chị dâu của mình để hòng có thể
được quyền thừa kế, hắn đã đọc đi đọc lại mấy bộ luật liên quan để chuẩn bị
cãi trước tòa, quyết tâm vạch mặt với đứa cháu duy nhất Lot để có thể tranh
được quyền sở hữu tòa lâu đài, nhưng cuối cùng tên anh chết dầm của hắn lại đã
viết trước cả di chúc để lại cho con anh hắn là Lot, làm kế hoạc của lão chìm
trong trứng nước.
Bây giờ nghĩ lại hắn vẫn cảm thấy như ông trời đang trêu chọc bản thân vậy,
cho bản thân một cái não tốt, nhưng tước đoạt đi cái gọi là “vận may” đi khỏi
hắn, quả là không công bằng.
Nếu Nobita biết nội tâm lão Yozep thì đảm bảo tẩn cho lão một trận rồi hét
lên:
“Lão Thiên Gia còn lấy hết trí thông minh, sức khỏe, may mắn, sự đẹp trai, đến
tiền cũng chả có nữa đây nè! Ta còn chưa nói, ngươi nói như uất ức lắm vậy?”
Tóm lại a… Lão quyết tâm đêm tới đây sẽ lại nhát ma lũ nhóc kia một lần nữa,
nếu chúng còn mặt dày ở lại, hắn không ngại cho chúng một chút khổ nơi da thịt
á.
……………………………………..
Tại lâu đài, ăn xong bữa sáng, Nobita và Doraemon mới cùng Lot nói chuyện ttìm
cách giải quyết sự việc, Lot mở miệng nói trước:
“Chị nghĩ là nên bắt hắn giao cho cảnh sát! Hắn cần ở trong ngục để chuộc tội
cho những gì mà bản thân hắn đã gây ra.”
Nobita nhấp một ngụm trà, đắng đến nhếch miệng lên, nhưng hết cái đắng lại là
vị ngòn ngọt khó tả, Nobita dạo này thường thích lắp bức bằng nó, có vẻ bất kì
cao nhân nào đều thích uống trà á, Nobita cũng là “cao nhân” a… tuy cao không
được 1m5, cơ mà vẫn là cao nhân á, không có bức cách không được a.
Lắc lắc đầu, Nobita phân tích thấu đáo:
“Cứ từ từ, Lot-san, chị học là chuyên luật đi! Vậy chị cần biết được rằng cảnh
sát muốn bắt người là cần chứng cứ, chị có chứng cứ gì? Vả lại Yozep hắn là
luật sư, không muốn nói nhưng hắn thật sự là một luật sư giỏi, hắn có thừa sức
để cãi thắng phiên tòa thôi.”
Doraemon cho dù rất nhiều kiến thức trong đầu, nhưng suy nghĩ của cậu ta cũng
chưa được chín chắn và trải đời nhiều, dẫu sao cậu ấy là Robot trông trẻ á,
chứ không phải là Robot toàn chức cao thủ a, nên nghe Nobita và Lot nói cũng
chỉ gật gật đầu ý bảo các cậu cứ tiếp tục, coi tớ là Ất qua đường là được.
“Vậy Nobita-kun, cậu định làm như thế nào?”
Lot cũng không có ý tưởng hay ho gì, vả lại Lot cũng muốn xem Nobita có ý kiến
gì hay không, chứ cứ bên Nobita thì Lot cảm thấy đặc biệt an tâm, cứ như cậu
bé này là Thần không gì không thể làm ấy.
Nói chứ trực giác con gái thật thần kì á, Nobita thật sự là Thần, chỉ cần có
Doraemon bên cạnh thì cũng gần tiếp cận với không gì không thể á, cơ mà cũng
có thứ hắn không thể á, ví dụ như tạo ra em bé cái gì…. Hắn cần phải chờ đi
tầm chục năm nữa á.
“Chúng ta không đi, tên Yozep đó chưa đạt được mục đích, chắc chắn hắn sẽ
không từ bỏ đâu! Hắn sẽ lại đến cố gắng đuổi chúng ta đi khỏi tòa lâu đài, và
xác suất cao là hắn lại sẽ dùng chiêu cũ, đóng giả ma quỷ để hù chúng ta á…”
Nghĩ nghĩ một lát, Nobita nở nụ cười nhẹ, rồi nói.
“Hắn muốn làm ma, ta sẽ cho hắn gặp ma thật, coi xem Lí Quỷ gặp Lí quỳ sẽ như
thế nào. Chúng ta sẽ cho hắn một bất ngờ….. Tớ đã có thể thấy được kết cục!”
Đưa tay đẩy đẩy mắt kính khiến cho nó sáng lóe lên một cái, Nobita phát ngôn
ra câu nói bất hủ của Thánh Keima, lắp một cái bức.
……………………………………………………
Đêm đến, chưa đến giờ hoàng đạo mà tên Yozep đã không kịp đợi mặc vào bộ giáp
sắt, mang theo thanh kiếm sắc bước chậm đến hướng phòng của hai đứa nhóc người
Nhật Bản, lần này hắn quyết sẽ không để mặc chúng mà sẽ cho chúng một cái sợ
hãi nhớ đời.
Đi qua khúc cua, đang định rẽ thì bỗng áng mây che mặt trăng đã biến mất, ánh
trăng soi sáng tại một góc rẽ có một bóng người đang đứng đó lặng im không
động đậy, tên Yozep cũng nhíu mày lại quay đầu ngắm rõ bóng người kia.
Bóng người kia cao lớn, không phải hai đứa nhóc không đến 1m5 có thể so sánh
được, mặc theo bộ giáp sắt thời trung cổ nhưng được đánh bóng sáng loáng như
mới, coi bộ tên này rất yêu thích bộ giáp này, trên tay hắn cũng nắm một thanh
đại kiếm, trên đầu đội mũ giáp không có tấm che mặt, bước lại gần hơn để xem
dưới tấm mũ giáp kia là ai thì bỗng Yozep nghe tiếng nói phát ra từ bóng người
kia.
“Thật đáng xấu hổ! Không ngờ con cháu của ta lại tệ hại thế này!”
Ánh trăng soi sáng lên khuôn mặt bóng người, đó còn là ai khác ngoài cụ tổ nhà
Muynkhaozen, Eric von Muynkhaozen?
Khuôn mặt ông bây giờ là tràn ngập phẫn nộ, vốn ông đang luyện kiếm tại hoa
viên thì bỗng chui đâu ra một tên nhóc, bảo rằng cần ông đi xử lí tên đồ tử đồ
tôn bất hiếu, bực mình vì kẻ đâu đâu lại xuất hiện trong vườn nhà mình nên ông
rút kiếm ra làm tư thế thách đấu tỉ kiếm, và dĩ nhiên để nhanh chóng Nobita
không hề giữ lại mà tung ra hết kiếm kĩ đánh bại ông chỉ trong một nốt nhạc
rồi kéo ông đến nơi đây.
Bây giờ lại thấy tên cháu chắt mấy đời của bản thân lấy danh nghĩa của mình đi
dọa hết kẻ này đến kẻ khác hòng chiếm đoạt đi tài bảo bản thân đã dấu kín thì
đâu còn nhịn nữa, hai người một giả một thật lao vào như những chiến sĩ thời
trung cổ mà chiến đấu.
Dĩ nhiên chỉ ăn thịt không có xương, không biết khổ đau là gì lão Yozep chưa
trụ được 5s đã bại trận, thua cả Tryndamere ít nhất Tryn còn có 5s chuẩn men
á.
Lôi tên Yozep như con rối vải đi đến giữa bãi đất rộng, nơi đó Nobita và Lot
cùng Doraemon đã đứng đó, tuy Nobita đã nói sẽ mang ma thật và ma giả đối diện
nhưng Lot thật không tưởng nổi ông tổ 500 năm trước nay lại xuất hiện nên đứng
đơ ngay đó.
Nobita thì không chần chờ lấy “thuốc nói thật” mà Doraemon đã đưa ra cho tên
Yozep uống, và dĩ nhiên không khó mà moi được từ miệng hắn ra tất cả tội ác
của hắn, càng nghe mặt Lot càng tái đi, nếu không có Nobita bên cạnh đỡ có khi
cô ấy ngã ra lúc nào chả hay ấy.
Trong khi ông Eric von Muynkhaozen thì càng nghe mặt càng đỏ, có xung động rút
kiếm xử quyết luôn tên nghịch tử, nghịch tổ này đi, run tun đưa kiếm chỉ hướng
tên Yozep, ông nói:
“Dòng máu chúng ta cao quý là vì mang kiếm phò trợ vua của chúng ta đánh đổ đi
kẻ thù, chứ không phải chỉ gươm về chính anh em, bố mẹ hay đồng minh bằng hữu!
Ngươi không xứng làm người dòng họ Muynkhaozen! Nếu không phải xã hội đã đổi
khác thì ta đã chính tay thanh lí môn hộ ngươi rồi tên phản phúc!”
Nói xong, ông táng tên Yozep một cái khiến hắn lăn ra ngất xỉu rồi quay qua
đang một mặt đau bồn nhưng cố nén không rơi nước mắt Lot một mặt hòa ái nói:
“Cháu là Lot phải không? Ta xin lỗi đã để cháu phải khổ thế này… Nhưng cháu
quả là một cô gái dũng cảm và mạnh mẽ, dù đã qua bao năm tháng nhưng những nét
đặc điểm của gia tộc ta vẫn còn đó, quả nhiên a….”
Rồi quay qua đang dìu tay Lot, Nobita liếc một cái, ông tiếp tục nói:
“Cậu ấy không tệ đâu! Cháu cần phải biết giữ lấy! Cuộc đời ông không mấy thua
ai trong đấu kiếm, cơ mà lại bị thua cậu ấy một cách triệt để, ông chỉ có thể
chấp nhận thua con cháu của bản thân chứ quyết không thể thua bởi người ngoài…
Cháu hiểu chứ?”
Nghe lời nói của ông “già mà không kính” kia, Nobita và Lot như điện giật
buông tay nhau ra, mặt hai người cùng đỏ bừng lên, Doraemon một mặt bát quái
liếc a, liếc a, một bộ “hai người dấu sâu lắm” kiểu đó.
Không đợi hai người chống chế cái gì, ông tiếp tục nói:
“Để đề phòng cho tình huống thế này, ông đã chuẩn bị từ rất lâu về trước… thật
không ngờ nó cũng là nguyên nhân khiến tên Yozep phản phúc kia nổi lòng tham
mà làm những chuyện táng tận thiên lương.”
Nói đoạn, ông quay đầu bức tượng đá nơi cạnh chỗ đứng của ông, một chuôãi
tiếng cơ quan hoạt động truyền ra, mạch nước từ tháp Balun đã chặn dòng từ lâu
bỗng chảy trở lại, các hồ nước, đài phun nước thi nhau phun trào, rồi cuối
cùng đài phun nước tại trung tâm hoa viên cũng chảy trở lại, nhưng thay vì
chảy ra nước thì đài phun lại không ngừng mà chảy ra tiền vàng châu báu, làm
mấy người Nobita nhìn trực trừng mắt, coi như là xem phim vậy, cơ quan còn hơn
cả hiện đại luôn á.
Thật sự chứ hiện đại bây giờ không có điện thì đừng hòng làm được cái cơ quan
nào hoành tráng như vậy á, nhìn Lot, Nobita cười nói:
“Vậy là Lot đã không cần lo lắng không nộp đủ tiền thuế mà phải bán đi tòa lâu
đài rồi đúng không nào? Với từng này gia tài, cậu chỉ cần sử dụng nó làm kinh
doanh, tớ tin chắc với thiên phú của cậu chắc chắn sẽ thành phú bà!”
Nhưng ông tổ lại lắc lắc đầu mà nói:
“Không không! Cậu Nobita này, cậu đã giúp Lot và gia tộc Muynkhaozen quá
nhiều, tôi không nói ngoa chứ chỉ tòa lâu đài này là không đủ! Tôi quyết định
tòa lâu đài này sang tên chủ là cậu Nobita, mong cậu vẫn giữ nguyên tên của
tòa lâu đài Muynkhaozen.”
Nobita khoát khoát tay nói:
“Việc đó thì…. Việc đó thì…”
Không đợi Nobita nói hết, ông tổ tiếp tục quay qua nói:
“Nhưng ta tội nghiệp con bé Lot, nó không còn nhà để về, nếu cậu không chê thì
hãy nhận con bé vào chung sở hữu tòa lâu đài cũng được nhé!”
Bị chặn ngang Nobita chưa biết đông tây gì chỉ có thể gật gật đầu coi như tùy
sắp đặt, Lot định nói là bản thân có phòng trọ nơi khác rồi nhưng thấy ánh mắt
của cụ tổ thì cũng im lặng lại.
Vỗ tay cái bốp ông tổ chốt định lại một câu:
“Lot! Ngày mai cháu hãy làm thủ tục chuyển tên của Gia Chủ sang là Nobita, còn
cháu sẽ cùng chung sở hữu nên sẽ chuyển tên thành vợ Gia Chủ! Thế nhé! Ta trở
về trước đã,”
Mang ông cụ tổ về trong khuôn mặt mộng bức Doraemon có cảm giác IQ của bản
thân tụt nghiêm trọng, không đủ mà tải và xử lí được lượng thông tin vừa nghe.
Nobita và Lot thì một mặt trừng ngốc ra mà nhìn bóng lưng Doraemon và ông tổ
chui vào đường hầm thời gian mà đi, có cảm giác:
“Không phải ta không hiểu Thế Giới mà bởi vì Thế Giới thay đổi quá nhanh.”