Người đăng: linh95
Hai đứa vừa đi khuất mắt, bản photocopy đã gặp người đầu tiên trong ngày đó
chính là Jaian.
“Ê! Cậu lại dám thủ võ với tớ hả?”
Jaian thấy Nobita lại có dám khiêu khích bản thân quả nhiên là tức giận tột
độ.
“Cậu nghĩ một lần đánh thắng tớ là cậu coi thường Jaian này à? Thử xem sức cậu
đến đâu nào…”
Jaian nói rồi tung nắm đấm đấm bản Photocopy bay về phía cửa, trúng cửa bản
Photocopy lại quay lại thưởng Jaian một cốc đầu, tức giận hơn Jaian lại đấm,
nhưng cũng có trứng dùng bản Photocopy vừa bền lại nhẹ nên nó cứ như con lật
đật không thể đánh ngã được.
“Ôi…mệt quá… Sao hôm nay nó chịu đòn giỏi thế nhỉ?”
Thấy bị bản thân đánh nhiều vậy vẫn một mặt tỉnh bơ với tư thế “ngẩng mặt nhìn
trời hận đời vô đối” Nobita, Jaian nhuyễn.
Nếu ai chú ý nhân vật Jaian sẽ nhận thấy hắn có sức chiến đấu lẫn tính cách bá
đạo của mẹ hắn di truyền nhưng bên cạnh đó cũng di truyền tính sợ vợ của bố
hắn, sinh ra tính cách “sợ mạnh hiếp yếu”, chỉ dám oai phong với kẻ yếu mà lại
nhuyễn trước kẻ mạnh.
Nobita trong mắt Jaian không phải kẻ mạnh, nhưng bây giờ lại là kẻ khó chịu,
thế là Jaian nhuyễn… thả một câu ngoan thoại, hắn chuồn thẳng:
“Ngày mai tớ sẽ đánh tiếp, cứ chờ đấy!”
Nobita thì vô tư cùng Doraemon đến nhà Shizuka chơi mà chả biết gì cả.
“Sao? Cậu Photocopy tớ được à?” Shizuka kinh ngạc hỏi, dù sao cũng không phải
ai cũng nhớ được chuyện đã xảy ra đã lâu như Nobita.
Vả lại Shizuka lúc đó còn lo lắng cho Nobita, tâm trí đặt cả vào Nobita nên
không nhớ tấm Photocopy là phải.
Doraemon cười cười mang tấm Photocopy ra, Shizuka nằm xuống một tích tắc rồi
dậy, thế là lại một hình nộm như đúc hoàn thành.
Nhìn hình nộm Shizuka, Nobita đang suy nghĩ có nên kiếm một cái giống vậy về
làm gối ôm để ngủ không đây… hắc hắc hắc… Phật nói: “Tội lỗi, tội lỗi…”
“Shizuka-chan, con xuống giúp mẹ tưới cây nhé!”
Đang vừa tạo ra một hình Photocopy của Shizuka thì tiếng mẹ cô ấy từ dưới vườn
truyền đến.
“Dạ con xuống ngay đây…”
Shizuka trả lời, vừa nói xong lại chú ý đến hình nộm giống y mình thì như nghĩ
ra chủ ý gì đen tối, bỗng che miệng cười gian như tiểu hồ li vậy rồi mang hình
nộm thả xuống qua cửa sổ.
“Trời ơi! Con tôi!”
Tiếng hét hốt hoảng của mẹ Shizuka truyền đến làm Nobita lẫn Doraemon kinh
ngạc. Bây giờ Nobita mới biết Shizuka cũng có khi sở thích ác thú vị a.
Chạy xuống sân, mẹ Shizuka biết đây là trò đùa thì khuôn mặt xinh đẹp bỗng như
sắp biến hình trong Tranformer vậy, Nobita chỉ nói một câu “chuồn lẹ” thế rồi
cùng hai người Shizuka và Doraemon chạy mất dạng, đi đã xa vẫn nghe văng vẳng
tiếng “Con với chả cái.”
Phát huy tối đa tinh thần trêu đùa là chính, cười trên sự đau khổ người khác
là chủ yếu, Doraemon bắt đầu photocopy lại hòm thư rồi đặt hai chiếc bên cạnh
nhau thế là chú đưa thư một mặt mộng bức đứng xem hai chiếc hòm thư không biết
hôm nay mình có uống quá chén không.
“Giấy Photocopy của tớ có thể sao lại cả ô tô nữa, xem đây…”
Doraemon trải tấm Photocopy ra đường, một chiếc ô tô con đi ngang qua, in hình
lên trên đó, chỉ chốc lát là tấm hình nổi lên, trông không khác gì ô tô thật
cả.
“Nếu nó có thể bằng sắt và động cơ có thể hoạt động thì có khác gì xe thật đâu
nhỉ?”
Nobita trầm trồ, nếu giấy đủ to chả phải là phi thuyền vũ trụ nó cũng sao được
à?
“Đơn giản! Xem tớ đây!”
Doraemon nhanh chóng đưa tay vào túi mang ra một chiếc đèn.
“Đèn pin tân trang! Nó đắt lắm đấy, tớ may mắn trúng giải độc đắc trong chuyến
mua hàng ở cửa hàng thời gian mới được tặng nó đấy.”
Doraemon tự hào nói, coi bộ bình thường đen đủi Doraemon cũng có lúc tràn đầy
may mắn a.
“Chỉ cần chiếu nó vào bất kì vật gì giả thì nó sẽ biến thành thật cả. Chỉ cần
hình dáng chúng giống nhau là được.”
Chiếu đèn vào chiếc ô tô, Doraemon nói, xong xuôi cậu ta cất đi chiếc máy rồi
vỗ tay bảo:
“Xong xuôi! Hai cậu lên đây, tớ sẽ đưa các cậu đi hóng mát,”
Cả ba người chơi vui vẻ mà không biết trời bỗng nổi gió to, bản sao của Nobita
cũng bắt đầu hành trình của nó.
Đáp xuống ven đường, bản sao Nobita vẫn giữ nguyên tư thế “Ngẩng mặt nhìn trời
hận đời vô đối” ấy, làm một chú cảnh sát chú ý đi lại hỏi.
“Cháu bé đang làm gì đấy? Trên trời có cái gì hả?”
Thế rồi chú cảnh sát ngẩng mặt lên theo hướng bản Photocopy nhìn lại thì định
mệnh sao bắt gặp một tên trộm đang định chuồn đi qua mái nhà.
“Ê tên trộm kia! Mi đã bị bắt! Đầu hàng đi!”
Chú cảnh sát nhanh chóng chạy lại gô cổ tên tội phạm, trở lại đã không còn
thấy cháu bé đã giúp bản thân đâu nữa.
Còn thực ra bản Photocopy đã bị gió thổi về phía con sông, vừa đúng khi một
đứa trẻ vô tình trượt chân rơi xuống.
Mấy đứa trẻ cùng chơi hốt hoảng hô cứu nhưng xung quanh lại chẳng có người lớn
cứu, may thay bản Photocopy rớt ngay phía trên nơi đứa trẻ đang chới với vẫy
vùng.
Như bắt được cọng rơm cứu mạng, đứa trẻ ôm chặt bản Photocopy của Nobita, rồi
được đưa vào bờ an toàn, vừa lúc người lớn chạy đến, thấy đứa trẻ đã an toàn
được cứu thì thở phào nhẹ nhõm:
“Ôi, thật may mắn!”
Rồi định cám ơn cổ vũ đứa trẻ dũng cảm đã xả thân cứu đứa bé kia thì không
thấy đâu nữa, bản Photocopy đã không ngần ngại được gió cuốn đi “Ẩn sâu công
cùng danh” như lôi phong bên tung của và Phan Đình Giót của Việt Nam á.
Còn Nobita vẫn đang chả biết gì vẫn cùng Doraemon và Shizuka chạy xe ô tô chơi
á, đi ngang qua công viên bỗng thấy đằng xa bay đến hình nộm, không là của
Nobita thì của ai?
“Chết! Sao nó bay đến đây nhỉ? Về mau! Không khéo trộm vào nhà!”
Nobita và Doraemon nhanh chóng chạy về thì thấy trước cửa nhà mẹ đã đứng sẵn
đấy.
“Thôi xong! Chủ ý cậu thật tệ hại Doraemon…”
Nobita than thở, lại phải nghe ca nhạc “dân ca và nhạc cổ truyền” rồi.
Cơ mà mẹ Tamako chưa kịp rầy la hai đứa, chú công an đã nhanh chóng đi đến và
nói:
“A! Cháu bé vẫn ở đây a! Cả mẹ của cháu bé cũng ở đây à?”
“Chào bà! Chúng tôi đến đây để tuyên dương con trai bà, chính cậu ấy đã giúp
chúng tôi bắt được tên trộm nổi tiếng.”
Mộng bức bà Nobi chỉ có thể cứng ngắc mà gật gật đầu, thế nào mà đứa con mình
trốn đi chơi lại thành đi bắt trộm a???
Chưa kịp định thần thì lại một người phụ nữ mang theo một đứa trẻ đến cúi đầu
luôn miệng kêu ân nhân.
“Cám ơn con trai chị Nobi nhé, gia đình tôi thật không biết nói gì hơn. Cậu ấy
đã dũng cảm cứu con trai tôi khỏi chết đuối.”
Còn Nobita đang đờ ra mộng bức với lượng công đức và hương hỏa nguyện lực lớn
đập đến làm sức chiến đấu của hắn như ngồi tên lửa tiêu thăng, quay qua quay
lại đã phá mốc trăm và băng băng lên mấy chục nữa mới dừng lại.
Nobita bị tảng bánh to lớn đập choáng váng, bà Nobi cũng bị công lao của
Nobita đập choáng váng, Doraemon lại cũng một mặt mộng bức, Nobita chơi cả
ngày với hắn mà sao lại làm được nhiều chuyện thế a???
Hôm đó Nobita cũng không biết thế nào qua luôn, cả ngày cứ bay bay, bổng bổng,
sức chiến đấu phải cày sấp cày ngửa cũng mãi mới lên được năm chục của hắn
bỗng chốc phá ngưỡng trăm thì thật không thể không làm Nobita lâng lâng được.
Thứ hai, vẫn như thường lệ Nobita lại tiếp tục đến trường như bao ngày, không
phải Nobita chưa nghĩ đến việc thể hiện bản thân là thần đồng rồi tốt nghiệp
đại học trước năm 10 tuổi hay lấy bằng thạc sĩ năm 13 tuổi, mà Nobita sợ.
Không sai, Nobita sợ a, nhìn đến bao nhiêu thần đồng trên thế giới, lại nhìn
người có chỉ số IQ cao nhất thế giới coi, cái giá phải trả cho thần đồng là
quá lớn, hắn không muốn phải trả giá đắt như vậy, chỉ cần là học sinh giỏi
bình thường là được, chơi như những đứa trẻ bình thường, học cũng như những
đứa trẻ bình thường và hạnh phúc với cuộc sống bình dị.
Lâu lâu sẽ có các cuộc mạo hiểm đầy kích thích với lũ bạn bảo vệ thế giới cái
gì, trước đó là hắn nghĩ vậy, nhưng sau đợt cứu người được công đức và nguyện
lực hắn nghĩ khác, hắn muốn mạnh nhanh hơn chút.
Thế là sau khi tan học hắn bắt đầu thực hiện kế hoạch hắn đề ra, về nhà cất
cặp sách, lôi hết bài tập và xử lí nhanh nhất có thể, lên máy thời gian đi
thẳng về thời khủng long.
Mấy con rồng trong gia đình tiểu hắc vẫn khỏe mạnh, hắn lấy túi đựng bánh
thuần chủng rồi đi đến các tổ rồng đã nhớ từ trước, với sức mạnh hiện tại hơn
150 sức chiến đấu nhân 6600 lần thì là một con số kinh người, Nobita đơn giản
dễ hiểu thu phục hết lũ rồng khu vực gần đây, và lên kế hoạch cho cuộc di cư
của đàn rồng.
Nobita có nhớ đến không lâu sau sẽ có một viên thiên thạch rớt xuống trái đất
tuyệt chủng đàn khủng long, nhưng thế giới này là thế giới Doraemon có mặt,
khủng long cũng đâu dễ tuyệt chủng như thế, vào lúc ấy nếu không nhầm thì
khủng long đều được đưa xuống lòng đất đi, Nobita di cư đàn rồng mục đích là
nếu sau này có di cư thì đàn rồng cũng nằm trong khoảng di cư đó, với Gene
hoàn hảo hơn nhiều loài khủng long thì chắc chúng sẽ tạo ra một chủng tộc Long
Nhân sống ở dưới lòng đất thì sao.
Rồng là yêu vật lấp lánh, trên con đường di cư cứ thấy ngọn núi nào phát quang
là Nobita lại ghé qua, thu phục, đàn rồng càng ngày càng lớn, một giống độc
hành và thưa thớt bị Nobita sinh sinh biến thành giống bầy đàn không quá nhỏ
á, cũng chừng mấy trăm cá thể.
Khi đến vùng ven biển nơi gần với vụ rơi thiên thạch Nobita hạ lệnh dừng quân,
bánh mì chuyển ngữ có thể khiến người ăn nó bất kì ngôn ngữ nào đều có thể
đọc, nghe được, nhưng bánh thuần chủng chỉ cho phép con thú ăn nó nghe hiểu
được chủ nhân nó nói cái gì mà thôi.
Nên Nobita bắt đầu công cuộc làm thầy của bản thân, đầu tiên Nobita dạy cho lũ
rồng biết cách làm nhà.
Với cơ thể cồng kềnh cùng móng vuốt thô ráp đã chú định lũ rồng không thể làm
được các căn nhà nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng việc gắp đá, xếp đá tạo thành những
căn lều đá to lớn thì không quá khó với chúng.
Sau đó Nobita chỉ đạo chúng phá núi tạo thành một vùng bình nguyên để làm nhà,
Nobita còn dạy chúng việc quan trọng của nguồn nước và cách dẫn nước đến.
Rồng là loài ăn thịt, không thể dạy chúng cách trồng lúa nước được, Nobita dạy
chúng cách vây đàn thú hoang chăn nuôi du mục, dạy chúng làm thịt khô dự trữ,
dạy chúng công dụng thứ chúng nắm giữ cả ngàn năm mà không biết lợi dụng tối
đa đó là “Lửa”.
Trí thông minh của loài Rồng là không bàn cãi, giống loài chúng được thiên
nhiên ban cho sử dụng lửa, có thể ăn thịt chín, các nhà khoa học đã chứng minh
ăn chín có tăng cường to lớn đến sự phát triển của trí thông minh.
Dạy chúng tất cả điều thiết yếu để lập nên xã hội và đặc biệt dạy chúng Nhật
ngữ, có người hỏi sao không dạy tiếng Việt?
Nobita chỉ có thể nói các bạn nghĩ nhiều, Rồng đến tiếng nói còn chả có các
bạn dạy chúng chữ tượng hình cho chúng liên tưởng còn được chứ dạy chữ tượng
thanh cho chúng sao chúng biết?
Công cuộc dạy bảo là mệt mỏi, nhưng Nobita không nề hà, tìm kiếm cả mỏ vàng
bên bờ biển, Nobita dùng khí tức ngoại phóng nung chảy cả rồi tạo hình thành
hình dạng bản thân, có sức mạnh nhân 6600 lần thì khí cũng được tăng lên ngần
ấy lần, Nobita cảm giác bản thân mạnh bạo lều, làm việc gì cũng đơn giản.
Dựng bức tượng lên bệ đá, Nobita bắt đầu tẩy não lũ rồng để chúng hiểu thế nào
là Thần, ai là Thần, rồi lên máy thời gian đi đến mấy chục năm sau.
Đến mấy chục năm sau lũ rồng con vừa mới sinh một lứa, Nobita tiếp tục cho
chúng ăn bánh, dạy chúng tôn thờ Thần, con đường Thần côn của Nobita thì ra
bắt đầu từ đây.
Sau cả chục lần chạy đi chạy lại, khi cả lứa rồng ban đầu chết đi, lứa hai
chết đi, lứa ba chết đi, Nobita đã thành công tạo dựng được thần giáo của bản
thân.
Thứ cao quý nhất, vĩ đại nhất loài Rồng tôn thờ là Thần Rồng Nobita.