Thế Nào Là Uy, Thế Nào Là Úy


Người đăng: linh95

“Gì vậy Reii-kun?”
Chacha cũng tò mò đi ra xem xét, bỗng nàng biến sắc, khuôn mặt không có chút
màu máu, Nobita nhìn thế sao lại không biết lũ quân lính kia là vì nàng mà
đến.

Nhưng coi bộ cũng không thân thiện lắm a, quả là “lai giả bất thiện” á, nhưng
Nobita cũng không quá kinh ngạc, hắn có kiến thức cũng như sự chín chắn của
người trưởng thành, từ lâu hắn đã biết Chacha không phải người con gái nhà
nông đơn giản như vậy, nhưng hắn cũng không hỏi, nếu nàng muốn sẽ nói, có lẽ
nàng có nỗi khổ tâm a.

Nobita tin với sức mạnh của bản thân tại thời đại bây giờ thì có đối đầu với
cả đoàn đại quân cũng có thể giết vào bảy vào bảy ra cho chúng tan tác, bởi
vậy để bảo vệ người con gái mình quan tâm là không phải vấn đề.

Quay sang mặt không cò chút máu Chacha, Nobita thương yêu đưa tay vuốt lên mặt
nàng rồi ôn nhu nói:
“Nàng đi vào trong nhà lấy thanh kiếm treo trên tường cho ta được chứ? Sau
việc này mong rằng nàng có thể thẳng thắn với ta, ta cũng sẽ thẳng thắn với
nàng nhé.”

Khuôn mặt lê hoa đái vũ Chacha định khuyên can nhưng nhìn đến ánh mắt kiên
định của Nobita thì nàng biết không thể sửa đổi được, quay vào trong nhà lấy
ra thanh kiếm đã có chút bị bụi phủ đầy, lau sạch bao kiếm, đốc kiếm, nàng
mang ra đưa cho Nobita với ánh mắt quyết tuyệt:

“Chàng nếu chết thì thiếp sẽ bồi táng theo chàng!”

Nhìn ánh mắt kiên định của Chacha không hiểu sao lòng Nobita thật ấm thật ấm,
làm sao có thể phụ lòng một cô gái yêu thương bản thân mà vừa thiện lương,
trinh liệt như vậy được?

“Chờ ta về! Trước đó nàng có nhớ khi gặp nhau ta giới thiệu với nàng ta là
kiếm khách đi lang bạt không? Lúc đó nàng còn cười ta, nhưng bây giờ ta nói
lại một lần nữa! Thực ra ta tên là Nobita, Nobi Nobita người trong giang hồ
gọi ta với nhiều cái tên nhưng thường gọi nhất với cái tên là “Kiếm Thần”. Hãy
chờ ta, ta sẽ bảo vệ nàng suốt đời…”

Nobita nhìn về cô gái mình yêu thương nói lên lời tận đáy lòng, những ngập
ngừng trong việc lấy hay bỏ bỗng biến mất, nói huyền ảo hơn là đạo tâm kiên
định như bàn thạch vậy khó mà lung lạc.

Nhìn bóng lưng không to lớn nhưng đầy vững chãi, sống lưng thẳng tắp như tiêu
thương, bước chân vững vàng không nề hà bước ra khỏi nhà đi hướng quân lính đã
không xa Nobita, Chacha bỗng cảm thấy cuộc đời của mình đã quá may mắn khi gặp
được người như vậy.

Đoàn lính đi sắp đến điểm cần đến thì bỗng trên đường đứng chắn một người,
đúng hơn là một đứa trẻ con chưa trưởng thành, tên cầm đầu của đoàn lính bỗng
hét lên phía trước:
“Phía trước kẻ kia con nhà ai tránh ra! Ta là đội trưởng quân đoàn của ngài
Toyotomi Hideyoshi Sama, chúng ta đang đi làm nhiệm vụ, khôn hồn thì tránh xa
ra!!!”

“Toyotomi Hideyoshi? Là tên sau này cướp hết lãnh địa nhà Oda và bị mê đắm sắc
đẹp của chính con gái nuôi của mình mà dẫn đến sụp đổ cả triều đại a, hắn lại
liên quan gì Chacha?

Khoan đã! Cha cha? Azai Chacha? Yodo-dono? Chacha lại là cô gái bi ai nhất
lịch sử, bị chính cha nuôi ép làm phi rồi đến chết cũng bị bêu danh thiên cổ
Yodo-dono???”

Như sấm sét giữa trời quang. Nobita không tài nào tưởng tượng được vận mệnh
lại đưa hắn đến gặp người về sau bị thiên hạ bêu xấu là con **, bị thế nhân
bôi đen là nguyên nhân khiến nhà Toyotomi bị sụp đổ, phải tự sát chết đi khi
chỉ mới 49 tuổi.

“Đáng chết tên cầm thú Hideyoshi! Mày đã làm hại cả đời Chacha-chan! Đáng
chết!”
Mắt đỏ bừng lên Nobita có cảm giác chưa bao giờ bản thân lại có nhiều sát khí
như vậy, chưa từng một lần giết người Nobita lại không ngờ mình lại muốn giết
người như thế.

“Đáng chết! Tên ranh con kia sao mày dám phạm tên húy của ngài Hideyoshi
Sama??? Mày chết cũng chưa hết tội!”
Tên lính hét toáng lên một tiếng, lũ lính lác phía sau đồng loạt rút ra đao
thương kiếm kích, nhìn trăm người đồng loạt chỉa vũ khí về phía mình, Nobita
thậm chí một chút sợ hãi cũng không có, có chỉ là vô biên phẫn nộ và vô tận
sát khí.

“Kẻ cuối cùng sống sót về nói với Hideyoshi lão cẩu kia là, người ta bảo vệ,
có ngon thì đến tìm Kiếm Thần ta đòi lại, ta không đảm bảo hắn còn có thể trở
lại.”
Nobita một mặt đầy sát khí nói một câu với tiếng nói tràn đầy lạnh lẽo, sát
khí là thứ khó mà thấy được, nhưng sát khí phát ra từ người Nobita khiến người
ngộp thở sát khí lên như hồng long, quay cuồng như bão tố sắp đến vậy.

“Kiếm…kiế..m Thần…th… sao???”
Nghe đến danh hào, lại nhìn như thực chất sát khí lũ binh sỹ như ba hồn bảy
vía bị thổi bay mất một nửa, một nửa còn lại chỉ có thể đứng như chôn chân mà
run rẩy.

Nhe nói Kiếm Thần là một con ác quỷ chuyển thế đầu thai, nhìn như trẻ con thực
ra có một khuôn mặt xanh nanh vàng, ai đã từng thấy đều không còn trên đời này
nữa, cũng có người nói Kiếm Thần là một lão bất tử, một trăm năm trước đã có
người thấy hắn còn trẻ con, bây giờ hắn vẫn như vậy trẻ tuổi, lại có người
nói….

Càng nghĩ về danh kiếm thần lũ binh sỹ càng sợ vỡ mật, càng sợ thì càng suy
nghĩ nhiều, người ta nói “tự mình dọa mình” a.

Thế rồi, Bịch… Bịch…
Mấy kẻ yếu tim bị đột tử tại đương trường, tại sợ hãi là một phần, sát khí
cũng là một phần.

Tiếng ngã của mấy kẻ xấu số như hòn đá ném vào mặt hồ yên tĩnh làm tán ra gợn
sóng vậy, tất cả binh sỹ như thức lại, thi nhau ném hết vũ khí trên tay, tán
loạn chạy tứ tán.

Đang định lao vào đại sát tứ phương Nobita bỗng nhận ra chả còn ai để mà đại
sát cả, một mặt mộng bức Nobita cũng không thể ngờ được danh tiếng của bản
thân lại kinh dị như vậy, chỉ nêu tên có thể làm cả chi bộ đội tan tác.

Nobita cảm thấy từng sợi từng sợi giống mà lại khác nguyện lực truyền vào thần
vị, được cường hóa không phải thân thể, cũng không phải thần hồn, mà là một
loại tồn tại nằm giữa chân thật và hư ảo được gọi là “Uy”(Uy thế), thứ mà
truyền vào thần vị để cường hóa “Uy” là “Úy”(sợ hãi), Nobita không ngờ vô tình
hắn đã thu được một luồng “Uy” ngập trời đủ để thay đổi thiên tượng.

Người ta thường nói “Thần Uy Như Ngục” a, ý chỉ Thần thánh có uy thế nặng nề
như tù ngục, có thể đè sập ý chí không kiên định hạng người.

Chẳng phải chỉ cần trong trời nắng mà ta tức giận là trời sẽ mây đen mù trời
mà ngày mưa ta vui tươi phơi phới trời sẽ hửng nắng a??? Nobita hết kẻ để tức
giận thì “Uy” cũng tự động thu lại thành không có, bình thường lại Nobita một
mặt suy nghĩ việc quan trọng mà nghĩ đến toàn chuyện không đâu.

Vứt hết mấy thứ trong đầu qua một bên, Nobita nhớ lại kiến thức đã được đọc
trong sách sử, “sử sách chỉ viết bởi kẻ thắng” là điều mà ai cũng biết, ai
cũng hiểu, qua sử sách lưu lại cùng suy đoán của bản thân Nobita tổng kết lại
là.

Chacha cùng hai muội muội được nuôi dưỡng bởi tên Hideyoshi là vì họ có dòng
máu của Oda Nobunaga, gọi ông ta là cậu, Hideyoshi muốn chính thống thì cần có
thanh danh tốt, mà tốt nhất lấy thanh danh đó chính là nuôi lớn mấy người cháu
của Oda Nobunaga, người mà lão từng thề trung thành.

Oda Nobunaga chết, người thừa kế chỉ có lão cùng cha của Chacha là có thể kế
thừa lãnh địa, nhưng lão ta lại xuất thân bần nông khó tranh đoạt nên dùng kế
cho cha của Chacha và mẹ của cô chết đi, nhận ba chị em họ nuôi lớn nhằm lấy
thanh danh, vả lại ba người cũng chỉ là con gái, thời đại phong kiến này con
gái chẳng thể lật lên nổi bọt nước nào.

Nhưng sai sót của hắn là không khống chế được dòng máu tham lam và dâm dục của
bản thân, hắn thèm khát chính kẻ mà hắn nhận làm con gái nuôi, và thế là hắn
cưỡng bức Chacha, lấy nàng làm thiếp.

Vợ cả của hắn vốn bị chứng vô sinh, nay lại thất sủng nên lấy hết thế lực của
bản thân bôi nhọ Chacha bằng mọi cách.

Tung tin đồn Chacha ngoại tình với tất cả trung tướng của lão Hideyoshi, đẩy
nàng đến vực sâu tuyệt vọng để cuối cùng tự sát khi bị vây công tại thành
Osaka khi nàng mới chỉ 49 tuổi, không những thế, nàng còn bị thế nhân chửi rủa
là kẻ làm Hideyoshi mất đi ý chí chiến đấu, khơi dậy nội loạn trong gia tộc
lão.

Thử hỏi một người con gái chân yếu tay mềm có thể làm gì trước số phận nghiệt
ngã đấy?

Hẳn là nàng biết sự tham lam của Hideyoshi đối với nàng mà nàng đã trốn đi rồi
vô tình gặp và cứu Nobita hắn a.

Vận mệnh đã đưa nàng đến bên ta, ta phải bảo bọc chăm sóc nàng, cho dù là sửa
luôn cả một phần lịch sử!

Nobita nhìn lên trời thề, rồi quay lại nơi nàng vẫn đang chờ mong đi đến.

Thấy Nobita yên bình trở lại, Chacha khóc òa lên như lê hoa đái vũ rồi lao
chầm vào lồng ngực Nobita.

Có lẽ nàng luôn luôn sợ có ngày này, thậm chí nàng sợ Nobita sẽ vứt nàng mà
chạy a, nhưng không hề có, ngày này cuối cùng cũng đến, nhưng lại không có ai
vứt bỏ ai cả, có chỉ là “hoạn nạn thấy chân tình” mà thôi.

“Đi! Vào trong nấu ăn, coi chừng nồi thức ăn nấu hỏng a..”
Thấy nàng đã khóc không sai biệt lắm, Nobita cười cười nói.

“A! Nồi thịt kho của em…”
Chacha hốt hoảng nhảy dựng lên chạy ù vào bếp. Thế là Kiếm Thần tiên sinh vừa
hù chạy cả một đoàn quân lại khổ bức ăn món ăn mang tên Cácbon.

Đêm ấy Nobita nghe Chacha kể hết về cuộc đời bi ai của mình, theo Nobita suy
luận không sai biệt lắm, vì vô tình biết thực ra kẻ chủ mưu đứng sau cái chết
của cha mẹ cô là Hideyoshi, cùng với ánh mắt tà ác hắn khi nhìn vào cô khiến
Chacha lập kế hoạch bỏ trốn.

Cô bán đi quần áo quý tộc cùng trang sức tùy thân để có thể chạy đến nơi đây,
tại đây mua lại một căn lều bỏ đi của một gia đình nông dân trốn tránh, cô
thật sự không biết bản thân có thể trốn đến bao lâu, nhưng bản năng cầu sinh
khiến cô tuyệt vọng dãy dụa.

Cho đến khi Nobita đến, đã xóa đi mây đen trong lòng cô, làm cô yêu đời hơn,
cười nhiều hơn.

Đếm đó a… hắc hắc hắc… Chả có cái vẹo gì xảy ra cả, “ớt còn non và xanh lắm”
a… hazzzz


Thần Nobita - Chương #43