Người đăng: linh95
Tại một thế giới không có bất kì ai, có đầy đủ cửa hàng quà bánh, đồ chơi, vật
dụng miễn phí có thể chọn lấy tự do, lúc ấy bạn sẽ làm gì?
Nobita cùng với cả đám bạn cùng Lilulu đã dạo phố nơi đây mấy tiếng đồng hồ,
và coi bộ vẫn còn tiếp tục lâu nữa.
Nhìn Lilulu cùng Shizuka và Mami cực độ hưng phấn dạo khắp các quầy trang phục
mà Nobita không thể không cảm thán, quả nhiên cho dù có là sinh vật sống hay
Robot, hễ là con gái thì đều có thiên tính thích chưng diện và dạo phố.
Nhìn đang cực độ hăng say mặc thử hết bộ này đến bộ khác Lilulu, ai có thể tin
được cô nàng lại là một kẻ có âm mưu giúp đỡ binh đoàn Robot thống trị trái
đất kia chứ?
“Cậu thấy chuyện này cố thật ổn không?”
Nhìn về phía Lilulu một chút, Doraemon quay sang hỏi lại Nobita.
Nhăn lại lông mi, Nobita trầm giọng nói:
“Tớ cũng không chắc chắn nữa. Nhưng đây đã là giải pháp tối ưu tớ có thể nghĩ
đến.”
Nhìn không tim không phổi Jaian và Suneo, hai cậu ta đang chọn thức ăn và đồ
chơi cực độ thích ý.
Kế hoạch của Nobita nói ra cũng đơn giản mà thôi, nói vắn tắt kế hoạch là “Tạo
tâm kês hoạch”.
………………………………………………
Một ngày trước:
“Sao cơ? Ý cậu là chúng ta đầu hàng bọn Robot đó sao?”
Tính cách hỏa bạo Jaian chưa nghe Nobita nói hết kế hoạch đã đập bàn đứng dậy.
Mọi người cũng khó hiểu quay qua nhìn Nobita muốn một lời giải thích.
Trầm mặc chốc lát, Nobita cũng không trả lời mà hỏi lại mọi người:
“Các cậu nghĩ đến kẻ thù của chúng ta là ai?”
“Không phải là quân đoàn Robot sao? Một triệu tên Robot thật nhiều nhưng chúng
ta cũng không thể chấp nhận làm nô lệ cho chúng chứ?”
Suneo một mặt phẫn nộ nói.
Nobita thở dài nói:
“Một triệu binh sĩ robot chỉ là trước mắt kẻ địch mà thôi. Chính xác kẻ địch
của chúng ta chính là cả một dân tộc của hành tinh Metropia.
Chúng ta chưa có khả năng đánh đuổi được một triệu quân đoàn, dẫu cho có may
mắn chiến thắng chúng đi chăng nữa thì kết quả sẽ chỉ là liên miên bất tuyệt
chiến tranh giữa hai hành tinh mà thôi.
Chừng nào dân tộc Robot trên hành tinh Metropia chưa từ bỏ tham vọng nô lệ
người Trái đất thì cuộc chiến này sẽ vĩnh viễn chưa thể nào chấm dứt được, và
dĩ nhiên thay vào đó là sẽ càng nhiều người nữa bị chết đi.”
Tưởng tượng đến tương lai hắc ám đó, mọi người cùng sợ run lên. Nếu như lời
Nobita trở thành sự thật thì Trái Đất lúc đó không khác gì địa ngục thực sự.
“Vậy phải làm sao? Nếu chúng ta đầu hàng thì sẽ trở thành nô lệ không có tự do
đấy!”
Shizuka một mặt lo lắng hỏi.
Nobita nhanh chóng cho ra đáp án:
“Trái tim biết thương yêu, vị tha, bao dung chính là thứ hóa giải chiến tranh
vũ khí lợi hại nhất.”
Một người nghe thấy câu trả lời của Nobita đều một mặt ngốc trệ, không hiểu
nổi cậu ta đang nói cái gì.
Thấy mọi người không hiểu, Nobita đành phải cặn kẽ hơn giải thích:
“Trái tim biết yêu thương chính là thứ mà hành tinh Robot người thiếu thốn. Họ
không có cha mẹ sinh ra mà là được chế tạo ra, họ thiếu đi thân tình.
Chế độ nô lệ của họ khiến họ thiếu đi sự đồng cảm với người khác.
Vì họ là sinh mạng kim loại nên tình yêu đối với họ lại càng xa lạ.
Cùng với sự tham lam đã châm ngòi xây dựng nên một dân tộc vô tình và tàn
nhẫn, khát vọng nô dịch tất cả sinh mạng thể khác.”
Nghe thấy Nobita phân tích mọi người như có điều ngộ ra, bất quá mọi người vẫn
là không quá hiểu rõ Nobita dự định làm gì.
Nobita hai mắt lóe lên ánh sáng trí tuệ:
“Tớ từng nghĩ đến nhiều biện pháp, đơn giản nhất cũng trực tiếp nhất đó chính
là bắt lấy bộ não của Judo đi phá giải cơ sở dữ liệu trong nó tìm ra vị trí
của hành tinh Metropia, lên cỗ máy thời gian đi về trước khi đân tộc robot
được tạo ta và dừng lại quá trình đó.
Kết quả là vũ trụ này sẽ có một dân tộc bị xóa bỏ, và vì quá mức bóp méo lịch
sử nên người trở về quá khứ đó có khả năng cao sẽ được cảnh sát thời gian mời
đi uống trà mấy chục năm.”
Nghe giải pháp đầu tiên của Nobita khiến một đám chưa trải sự đời trẻ con sợ
tái mặt.
Dẫu sao cũng đâu phải ai cũng có thể mặt tỉnh bơ nói diệt tuyệt một dân tộc
như Nobita vậy đâu kia chứ. Dẫu sao những người ngồi tại đây cũng chỉ là một
đám trẻ con lương thiện chứ không phải là một đám tâm địa u ám phần tử khủng
bố.
Nhìn cả đám bạn sợ xanh mặt, Nobita cũng không lên tiếng chế nhạo, dẫu sao hắn
cũng không thể nhẫn tâm làm việc đó được, sẽ có cảm giác tội lỗi cả đời.
“Nên tớ cũng không chọn phương án đó.
Phương án thứ hai đó chính là tại trong dân tộc Metropia tạo ra một Robot có
tấm lòng lương thiện có trái tim biết cảm thông và bao dung, và nhân tuyển tớ
chọn chính là Lilulu.”
Nghe thấy Nobita nói phương án thứ hai, mọi người cùng nhau im lặng lại chăm
chú nghe Nobita hoạch định kế hoạch.
“Bởi thế tớ mới nói là tạm thời cấp cho Lilulu thế giới trong gương một vùng
để chế tạo căn cứ địa để làm dịu lại lòng đề phòng của cô nàng.
Trong thời gian căn cứ địa kiến thiết thì Shizuka và Mami, hai cậu hãy dùng
mọi cách chung đụng với Lilulu thật hòa hợp, dẫu sao các cậu cũng đều là con
gái.
Các cậu hãy cùng cô ấy bắt chuyện, kể cho cô ấy một số chuyện lí thú của trái
đất nói về tấm lòng bao dung vị tha, tớ đã chuẩn bị tài liệu cho hai cậu rồi
đây, hai cậu hãy cố gắng học thuộc sớm nhất có thể nhé.”
Nói đoạn, Nobita phân phát cho Shizuka và Mami mỗi người một quyển sách dày
cộm.
Học bá Shizuka hai mắt dâng lên ngọn lửa đấu chí hừng hực, trái lại học cặn bã
Mami lại ôm quyển sách dày như quyển từ điển mà mặt biến thành trái mướp đắng.
Không quản hai cô nàng sẽ chuẩn bị xử lí ra sao về hàng tá câu chuyện đó,
Nobita quay qua mấy người còn lại nói:
“Nếu như hai cậu ấy thành công “cảm hóa” Lilulu thì tốt nhất. Lúc ấy chúng ta
sẽ cùng Lilulu trở về quá khứ, nhờ người “thượng đế” đã tạo ra dân tộc
Metropia giúp chúng ta tạo một cái tương tự mạng lưới Internet trong mỗi người
Metropia.
Dĩ nhiên đầu cuối của mạng lưới đó chính là Lilulu “trái tim”, và mạng lưới
kia sẽ có nhiệm vụ khuếch trương “ái tâm” của cô ấy lan khắp toàn Metropia dân
tộc.
Như thế là tốt nhất, chúng ta có thể không cần chiến tranh mà vẫn giữ vững hòa
bình.
Nhưng trứng không thể thả vào chung một cái rổ!”
Nghiêm túc nói một tiếng, Nobita đưa ra đã chuẩn bị từ lâu một đống “Judo thu
nhỏ” và nói:
“Cuối cùng, cũng là tồi tệ nhất kết quả chính là Lilulu không thể học được làm
sao đi yêu thương.
Chúng ta bắt buộc phải chiến đấu, lúc đó chiến trường chắc chắn sẽ cực độ khốc
liệt, đó cũng chính là lí do tớ để Lilulu dùng thế giới trong gương xây cứ
điểm một trong những nguyên nhân quan trọng nhất.
Khi chiến sự nổ ra, chúng ta sẽ phải cố gắng khóa lại trong thế giới trong
gương không được để thế giới hiện thực bị chiến đấu hủy hoại.”
Một đám nghe đến Nobita nói đến kết quả tồi tệ nhất đều một mặt tràn đầy lo
lắng.
Thấy cả đám đều trầm muộn, Nobita cười xòa lên mà nói:
“Mọi người không phải lo! Chúng ta cũng không phải là lần đầu gặp sự tình nguy
cấp như thế này, chẳng phải vẫn luôn bình an vô sự sao? “Chính nghĩa tất
thắng!””.
Nghe Nobita nói, cả đám cũng cười to lên mà hô:
“Chính nghĩa tất thắng!”
Ps: Mai thêm một chương nhé, tác sẽ cố…
Còn có bác bảo tác giả không có tâm, làm không ra bộ dạng gì…vv…vvv…
Tác cũng không muốn phản bác gì mà chỉ một lần nữa nhắc lại.
Tác cũng không kiếm lấy xu nào từ viết truyện, thậm chí vì viết truyện mà tác
nhiều hôm thức rất khuya ảnh hưởng giấc ngủ đấy (tối nay cũng vậy).
Tác đang tại Nhật làm việc, những ai vào đời rồi cũng nên biết là kiếm tiền
không dễ, trên đời này cũng khó mà tìm ra việc làm nào sung sướng mà kiếm được
nhiều tiền cả. Tác cũng phải vật vã trong cái xã hội này mà cầu sinh thôi, còn
chưa trả hết nợ ở nhà đây này.
Viết truyện cũng không phải là công việc của tác, lại càng không có bất kì hồi
báo nào, tác vẫn viết cũng chỉ vì cái sở thích nó còn duy trì lấy mà thôi chứ
đừng mở miệng nói lời cay đắng.
Kết! Xin cảm ơn các bác vẫn còn theo dõi bộ truyện ra ngày được ngày mất của
tác và xin lỗi mọi người vì không thể ra chương đều đặn.