Người đăng: linh95
Ma Vương bây giờ đang cực kì không bình tĩnh.
Là một sinh vật duy nhất, mạnh mẽ nhất từ trước đến nay, Ma Vương cũng không
biết cái từ hoang mang là ý gì.
Dẫu cho là bị đánh lui ra Địa Cầu thì Ma Vương cũng chưa từng hoang mang, dẫu
sao hắn thua cũng chỉ là bởi đám con người kia quỷ kế đa đoan mà thôi, hắn là
vẫn có sức mạnh bóp nát tất cả kẻ cản trở trước mặt hắn chướng ngại.
Chỉ là Ma Vương lấy ngàn năm ngoài vũ trụ này để cố gắng chuẩn bị không phải
là chuẩn bị dồn sức công chiếm trái đất, đám con người chưa đủ mặt mũi để Ma
Vương vĩ đại bỏa công sức ngàn năm hao tổn để đánh bại.
Nói cho cùng nhân loại còn là tự thiếp vàng lên mặt mình á.
Mục đích Ma Vương từ xưa đến nay vẫn cực kì minh xác, hắn muốn tiêu diệt đi
thiên địch duy nhất cuar bản thân “Mặt Trăng.”
Ma Vương cực kì mạnh mẽ, vả lại hắn khai phát sức mạnh của bản thân đến mức độ
trước nay chưa từng có.
Có thể là vào vũ trụ rốt cục xóa đi hắn tầm mắt hạn hẹp đi, cũng có thể do bị
đánh bại gây nên đả kích khiến Ma Vương đột nhiên ngộ đi, nói tóm lại, trong
ngàn năm lưu lạc ngoài vũ trụ này hắn lại trở nên mạnh mẽ, vượt qua trăm triệu
năm lúc hắn còn tại Trái Đất.
Vũ trụ không có ánh trăng mài mòn sức mạnh của hắn khiến hắn không có chút nào
lo lắng mà thả ra sức mạnh của bản thân, khiến Ma Vương thỏa thích khai phát
ra sức mạnh của mình.
Vũ trụ… Cái gì là đặc trưng nhất?
Dĩ nhiên là tinh cầu a… Mặt trời, các vì sao tất cả, có sự sống hay không, có
đặc tính như thế nào đi nữa, cũng không thể phủ nhận một điều, tất cả đều là
tinh cầu.
Bởi thế Ma Vương hắn cũng không lập dị, hắn biến thành tinh cầu.
Không sai! Ma Vương sử dụng vụn thiên thạch rải rác khắp nơi trong vũ trụ, kết
hợp với chính thân thể của bản thân, rồi dùng chúng kiến tạo nên một viên tinh
cầu, nói cách khác hắn chính là cả cái tinh cầu này.
Tinh cầu là thần quốc của Ma Vương, mà tại đây Ma Vương là “Bất bại”. Sức mạnh
hắn sử dụng sẽ trở về với thế giới, mà thế giới chính là hắn nên tương đương
sức mạnh sẽ về lại chính hắn, Ma Vương tại Ma Giới có thể thỏa thích tung ra
phép thuật vô tội vạ mà không lo lam hết, quả nhiên là hoàn mĩ pháp sư.
Nhưng Ma Vương là có thể bị giết, hắn điểm yếu ở chính vị trí trái tim của
mình, cải tạo thân thể bản thân thành cả tinh cầu, nhưng Ma Vương không biết
đến từ lí do gì, là bởi năm xưa lưu lại bóng mờ, vẫn là cảm thấy trái tim của
bản thân cùng mặt trời tranh huy càng có ý tứ mà hắn cải tạo trái tim bản thân
thành Ma Giới một viên Mặt trăng, cũng là vệ tinh xoay quanh Ma giới.
Thành lập Ma Giới, trong Ma Giới có một đám thân tộc Ma tộc… Ma Vương so sánh
với Thần linh càng giống Thần Linh.
Ma Giới là Thần quốc mà đám Ma tộc là Thần duệ. Ma Vương như một vị Chân Thần…
Chỉ thiếu Thần Vị.
Ách! Nói đến đây mới cảm thấy hắn vẫn là không đánh thắng nổi quang hoàn nhân
vật chính bạo tạc Nobita a, không làm gì cũng có Thần Vị tùy thân, quả nhiên
là tiện sát Ma Vương mà.
Đó cũng chính là ,lí do Ma Vương lo lắng hoang mang. Vốn dĩ sức mạnh của hắn
cực kì mạnh mẽ, chỉ cần muốn thì bất kì kẻ nào trên đời cũng không thể trốn
thoát hắn suy xét, nhớ đến mấy năm trước có một đám người định lập đoàn soát
quái Boss Ma Vương, bị Ma Vương chơi đùa trong lòng bàn tay.
Sau cùng hắn còn thả một kẻ trở về Trái Đất mang theo truyền thuyết hắn khủng
bố nữa, Ma Vương có nhớ hình như tên kia còn mang theo bản ghi chép gì về Ma
Giới trở về, nhưng mà mạnh mẽ hắn hoàn toàn khinh thường đám nhân loại kia có
dũng khí trở lại Ma Giới nơi này.
Quả nhiên cả mấy trăm, cả ngàn năm trôi qua mà con người vẫn không ai dám bén
mảng đến.
Dựa theo nguyên tác thì đám Nobita cũng là không thoát được sự thăm dò của Ma
Vương, Ma vương cảm thấy đám người chỉ như mấy con khỉ nhảy nhót trên lòng bàn
tay của hắn mà thôi, bởi thế hắn mới khinh địch đến cuối cùng bị Nobita và
nhóm bạn quang hoàn đánh chết tức tưởi.
Nhưng bây giờ thì khác hoàn toàn, nhìn vào trong thủy tinh cầu một đám hỗn độn
khói mờ mà Ma Vương nhíu chặt lông mày lại:
“Rốt cục là kẻ mạnh mẽ đến mức nào có thể ngăn cản được ta thăm dò?”
“Người đâu!”
Một tên mũ có ba sao quỷ tướng nhanh chóng chạy đến quỳ sụp xuống hành lễ.
“Tăng cường binh lực, phát hiện ra bất cứ động tĩnh gì của kẻ ngoại lai xâm
nhập ngay lập tức tiến hành vây quét giữ chân! Ngay sau đó thông báo cho ta!”
Ma Vương trầm giọng ra lệnh.
“Vâng! Thưa Ma Vương Đại Nhân!”
Tên ma tướng nhanh chóng nhận lệnh lui ra.
Nhìn thấy tên ma tướng lui ra Ma Vương lại nhìn lại quả cầu thủy tinh mà lẩm
bẩm:
“Mi… Rốt cuộc là ai?”
Nobita không biết chỉ bởi vì cái Thần Vị của bản thân mà làm cho cả đám nửa
bước khó đi, vãn cố gắng mà từng chút một nhích đi vượt qua tầng tầng thủ vệ
sâm nghiêm đám quỷ binh quỷ tướng.
-
Nhìn nơi xa lâu đài Ma Vương mà Nobita có cảm giác như rưng rưng muốn khóc,
dẫu sao đi nữa thì cuối cùng cũng thoát được cái cảnh lăn lộn vật vã đi đường
khổ bức.
Mấy ai mà hiểu được nỗi khổ của nghe Jaian hát hay là bị lạc đường trong rừng
rậm là như thế nào.
Nobita hắn có thực lực cường hoành đi nữa cũng khó mà chịu nổi á, chưa nói đến
những người khác, quả thực là hấp hối a.
Nhìn lâu đài quỷ canh phòng cẩn mật đến con ruồi khó lọt, cùng với hắn biết Ma
Vương là có thể xem thấu tàng hình, Nobita quả đoán quyết định… trực đảo hoàng
long!!!
Tức là ngu ngốc xông thẳng vào cướp người xoạt Boss.
Nobita vẫn rất tự tin đối với sức mạnh của bản thân đấy, theo hắn nghĩ thì có
sức đánh thắng thì cần ggì âm mưu quỷ kế?
Thế là mặc kệ Doraemon và mọi người ngăn cản, Nobita đơn giản gọn nhẹ ném vào
trước cửa đám ác ma một cái cấm chú hệ lôi mà hắn tự sáng chế “Lôi Phá Cửu
Thiên”… ừ, cái tên cũng là hắn đặt nốt.
Bị đánh đến tận cửa, Ma Vương cũng không phải là ăn chay, ngay lập tức xuất
hiện trên không của tòa thành.
Nhìn chằm chằm vào đám người phía dưới, chính xác hơn là chỉ một bóng người
nhỏ bé đeo kính mà thôi, Ma Vương nghiêm nghị nói:
“Không ngờ được ngàn năm trôi qua thứ nhỏ yếu nhân loại lại vẫn có thể sinh ra
được cường giả như ngươi!”
Nobita từ sau khi Ma Vương xuất hiện cũng bỏ đi cái vẻ cợt nhả trên mặt,
nghiêm túc lên.
Nobita hắn là được bàn tay vàng mang tên Thần Vị, nó có thể trợ giúp cho hắn
từng bước tìm hiểu thế giới, hiểu rõ vũ trụ, lên làm Chân Thần.
Nhưng Nobita từ trước đến nay vẫn là sử dụng cái bàn tay vàng này lệch đi.
Sinh sống tại hiện đại xã hội, Nobita không thể như những người trong huyền
huyễn bỏ cả đời đi tu luyện để đột phá cái cấp này đột phá cái cấp khác.
Bởi thế nên hắn đối với Thần Vị khai phát chưa sánh bằng một hạt cát trong sa
mạc đâu.
Thay vì đi theo con đường học tập tìm hiểu vũ trụ cái gì Nobita hắn lại lợi
dụng Thần Vị đơn thuần tăng cho bản thân “Sức Mạnh”, rồi nhờ vào “Khí” của
Dragon Ball thế giới mà có được sức hủy diệt kinh khủng.
Nhưng dẫu sao so sánh với tứ đại cơ bản lực cùng các loại kiến thức Vũ Trụ thì
chỉ dựa vào “sức mạnh” cái từ này thì không thêr phủ nhận Nobita hắn ngộ nhập
lạc lối.
Nếu không phải cả một quãng thời gian học tập Ma pháp tri thức gần đây để bù
đắp cho tri thức khiếm khuyết của mình thì Nobita bây giờ chẳng khác gì một kẻ
vũ phu cả.
Sẽ như đám “cao thủ võ lâm” của trung quốc tự phụ võ nghệ cao cường rồi đến
khi bị súng kíp bắn chết cũng không biết nguyên do là một dạng.
Nobita nhờ bù đắp được chút kiến thức về Ma Thuật nên mới nhận ra được Ma
Vương không đơn giản.
Cũng không phải Ma Vương mạnh hơn hắn, mà là thứ sức mạnh của Ma Vương có khả
năng khắc chế hắn.
Trong mắt Nobita Ma Vương hóa thành cả một hành tinh, vĩ ngạn, tràn đầy thần
bí và mạnh mẽ.
Nobita nghiêm túc đánh giá Ma Vương, kiêng kị Ma Vương, nhưng Ma Vương sao lại
không kiêng kị hắn đây.
Ma Vương chưa bao giờ gặm được một khẻ kì lạ đến vậy, hắn có thể cảm giác được
vị cách của Nobita thực sự rất cao đoan, nhưng quầng sáng kiến thức của Nobita
thì lại bé nhỏ một cách đáng thương.
Phải biết rằng những kẻ mạnh mẽ như Ma Vương hắn, tuy sinh ra đã mạnh mẽ vượt
qua thông thường nhận thức, nhưng kèm theo đó chính là lượng kiến thức hắn
tích lũy cũng vô cùng khổng lồ.
Cả ngàn năm nghiên cứu, đối với Ma Vương, học tập tự nhiên chính là con đường
ngắn nhất để nắm giữ càng cường đại sức mạnh.
Nhưng Nobita bất quá mới xuyên qua chưa đầy 2 năm, tính cả thời gian quay về
quá khứ các loại thì cộng lại đối với Ma Vương vẫn chưa được bằng cái số lẻ
của tuổi hắn.
Ngay khi Nobita tung phép thuật ra khiêu khích thì đoàn người Doraemon đã cũng
bất đắc dĩ mà lui lại ẩn thân lẩn vào lâu đài, không có Ma Vương trấn thủ thì
tòa lâu đài này đối với có đủ loại bảo bối Doraemon mà nói thùng rỗng kêu to.
Bất quá lịch sử là phi thường tương tự, nói đúng hơn là có quán tính đấy.
Cho dù con bướm nhỏ Nobita có đập cánh mãnh liệt thay đổi nghiêng trời lệch
đất nhưng việc muốn đến vẫn là đến.
Đoàn người thoát được Ma Vương nhưng cuối cùng lại lật xe trong tay đám tiểu
quỷ.
Chỉ mỗi Doraemon chạy thoát, trong lúc quýnh quáng tìm cách thay đổi cục diện
thì cậu ta bỗng nhiên khai khiếu mà dùng “Ví lấy đồ” lấy ra bàn học của
Nobita, chui vào cỗ máy thời gian trở về trước ngày thế giới thay đổi.
Không quá khác biệt khi Medusa phát hiện và đuổi theo đến quá khứ, Doraemon
chong chóng tre bị hết sạch pin lúc lạc đường trong rừng rậm nên không thể
không vơ đại chiếc chổi quét sân mà bay đi mong tránh thoát được con ác quỷ
bám theo.
Nhưng cuối cùng là Doraemon không chịu chú tâm học PHép Thuật, chổi bay chả
được bao xa thì bị Medusa đuổi kịp bắn cho một phát hóa đá rơi xuống cái cây
tại bãi đất trống.
…………………………………………….
Mọi người gặp nạn, Nobita cũng không bận quan tâm được. Hắn đang kiệt lực
chống đỡ Ma Vương tập kích.
Không sai! Chính là chống đỡ.
Vốn dĩ Nobita sức chiến đấu kinh người, động một cái có thể hủy diệt cả hành
tinh, nhưng khổ nỗi hắn bị Ma Vương áp chế.
Nobita hắn mạnh là mạnh thật, “khí” sức phá hoại cũng là không ai có thể chê,
nhưng Ma Vương hắn lại cực độ may mắn bởi trận chiến này là trên Ma Giới, sân
nhà của hắn.
Tại Ma Giới, mỗi ngọn cỏ, sinh linh, quy tắc… tất cả cũng là Ma Vương cả đấy.
Tuy Ma Vương tấn công Nobita cũng khó mà phá được hắn hộ thể “Khí”, nhưng
Nobita hắn cũng không khác là mấy.
Ka Me Ha Me Ha tung ra bị thế giới chi lực áp chế ma diệt cực độ đến mức Ma
Vương vẫn ung dung hồi phục lại lỗ thủng trên thân thể do Ka Me Ha Me Ha tạo
ra, chưa đầy mấy chớp mắt đã hoàn hảo như cũ.
Một kẻ thì đánh đánh mãi không thể phá phòng, một kẻ thì càng thêm vô lại,
đánh thủng bản thân đaro mắt lại hồi phục như ban đầu.
Hai người ai cũng không làm được ai, đánh cho thiên hoang địa lão, mệnh mỏi
lại dừng lại mắt lớn trừng mắt nhỏ, hồi quá khí lại quay vào nhau đánh túi
bụi.
Càng đánh Nobita càng cảm nhận được bản thân thua kém Ma Vương ở điểm nào, đó
chính là đối với Thế giới quyền chưởng khống, cũng là đối với kiến thức Vũ Trụ
một loại nắm giữ.
Nobita hắn có thể có sức mạnh hơn Ma Vương, nhưng Ma Vương hắn lại có lượng
kiến thức đầy đủ áp sập Nobita.
Có câu nói “dốc sức hàng thập bội” có nghĩa là mạnh mẽ đến mức nhất định, kĩ
xảo nào cũng chỉ cần dốc sức mà làm.
Nhưng “sức” của Nobita vẫn chưa đầy đủ mạnh đến có thể “hàng thập bội”, thành
thử ra hai người đánh cái thành ra không ai làm gì được đối phương.
Nobita hắn là biết điểm yếu của Ma Vương là tại cái mặt trăng của hành tinh
này, nhưng hắn khó mà dùng cách thức đó để đánh bại Ma Vương.
Một đó là mọi người vẫn còn ở Ma Giới, một khi Mặt trăng nổ, Ma Vương chết,
chắc chắn cả hành tinnh sẽ chôn theo, cả đám cũng theo đó mà thành bụi vũ trụ.
Hai đó là lòng tự trọng của Nobita quấy phá, hắn mới không chịu thua bởi một
tên phản diện boss đâu, lại còn cần dùng thủ đoạn để dành thắng.
Nobita hắn rất tự tin về sức mạnh của bản thân, hắn định bụng treo Ma Vương
lên đánh rồi tiện tay giúp cả đám cứu con tin, rồi đánh chết được hắn thì
đánh, không đánh chết được thì đánh nát Mặt Trăng cũng không muộn.
Nhưng kế hoạch là theo không nổi biến hóa đấy.
Trong truyện tranh Ma Vương xuất hiện ra sân với tầng neff chỉ số thông minh
quá kinh khủng, khiến cho mọi người nhìn Ma Vương với ánh mắt: “Bất quá cũng
chỉ đến thế!”
Nhưng đó là do Ma Vương khinh địch và bị neff thông minh kinh khủng mà thôi.
Khi Ma Vương nghiêm túc lên quả thật là mạnh mẽ đến không muốn không muốn.
Nhìn tình cảnh vô giải trước mắt, Nobita cũng không biết nên làm sao nữa.
Ps: Có đạo hữu noií tác muốn bỏ truyện này dang dở?
Chỉ là Tác đang bị lạc đường giữa nhân sinh đầy trắc trở mà thôi á.
Chứ đứa con tinh thần đâu phải nói bỏ là bỏ được!
Chậm ra chương thì Tác nhận, chứ mang tiếng mang con bỏ chợ laf Tác quyết
không nhận đâu nhé.
tác trước đó có viết chương 151 dở dang chưa đăng được, sau rồi vứt xó lưu lại
đó, đến hôm nay mang ra viết thì cứ nghĩ 151 đã đăng nên viết 152 đăng lên, ae
thông cảm... coi như đây là hai chương đi, đỡ sửa chương mất công lắm.