Tương Phùng


Người đăng: linh95

Nobita bây giờ đặc biệt lúng túng… Cũng đâu thể sao a? Lại là đánh cho sướng
tay, bây giờ lại không biết giải quyết hậu quả ra sao.

Dẫu sao bộ đồ hắn mặc bây giờ thì cùng lắm có thể che dấu tai mắt người khác
chứ làm sao có thể qua mặt được Sumire kia chứ, cho dù hắn muốn thì cũng có
thể đơn giản mà thay một bộ đồ khác, nhưng hắn lại không chịu làm vậy mà lại
mặc bộ đồ này.

Quả nhiên “không tìm đường chết thì sẽ không phải chết” a…

Quay về một mặt đầy nước mắt Sumire, Nobita qua bộ khăn che mặt mà cứng ngắc
cười, dĩ nhiên người khác là không biết hắn đang cười, hắn khô khan đưa tay ra
nói:
“Yo! Sumire-chan, lâu không gặp!”

Một làn gió thơm lao thẳng vào lồng ngực Nobita, chênh lệch chiều cao khiến
Nobita có cảm giác hình ảnh bây giờ không phải như mấy bộ phim hàn xẻng sướt
mướt, mà như bộ phim cái gì mà “em chưa mười tám” vậy… dĩ nhiên nhân vật giới
tính phải đổi đôi chút.

Lòng hươu ý vượn Nobita bị tiếng khóc của Sumire kéo về thực tại, thế là trước
ánh mắt ngỡ ngàng của mấy tên phóng viên đang hấp hối, cùng với Sumire, Nobita
hai người “póc” một cái biến mất trước mắt mọi người.

Cố gắng trườn thân vực dậy, tên phóng viên không thèm chú ý đến khuôn mặt bên
xanh bên đỏ của bản thân mà đá về tên quay phim mà nói:
“Đã ghi được chưa? Cái cảnh Sumire ôm chầm tên bí ẩn đó!”

Tên quay phim bị đá đau xuýt xoa một cái, nhưng lại không thể phát tác mà đành
im lặng trợn trắng mắt nói với giọng điệu nhức trứng:
“Máy bị tên đó phá hỏng rồi chứ đâu có nữa mà đòi quay lại…”

Mặc kệ tên phóng viên vò đầu bứt tai trút giận lên bãi cát vô tội, Nobita và
Sumire đang ngồi hai người hai ghế tại phòng khách của biệt thự của Sumire.

Nobita đã cởi ra khăn che mặt, đang nhìn ngắm lại ngôi biệt thự lâu rồi không
thấy, dẫu sao cũng đã hơn mười mấy năm mà, vậy mà ngôi nhà này lại như hoàn
toàn tách biệt khỏi dòng chảy thời gian vậy, hoàn toàn không đổi thay gì cả.

Trở lại nhà mình thì Sumire mất đi vẻ sướt mướt đi, nhưng bên cạnh đó lại có
chút chút rụt rè…

Nói thế nào nhỉ? Cứ như cô ấy đang lạ lẫm trước Nobita vậy.

Cảm thấy cần phải phá vỡ đi sự lúng túng, Nobita cười lên một tiếng mà nói:
“Sumire-chan bây giờ lại học được lạ lẫm với anh kia đấy? Sao? Mười năm không
gặp đã khiến em quên anh mất rồi?”

Nhưng Sumire ngược lại không giảm đi sự rụt rè, ngược lại càng tăng thêm khiến
Nobita cũng thực sự không biết nên nói làm sao thì tốt nữa.

Mãi một lúc lâu Sumire mới ngập ngừng nói:
“Anh Nobita-oniisan… Anh vẫn chẳng hề thay đổi ggì cả nhỉ… đã mười lăm năm
rồi, anh vẫn như vậy…”

Nobita thấy Sumire đã bắt được chuyện nên cũng cười toe ra mà nói:
“Dĩ nhiên! Anh là ai kia chứ! Anh là Nobita kia mà, thời gian đối với anh chỉ
đơn thuần là một cái đường hầm cho anh chui qua chui lại thôi!”

Vểnh lên lỗ mũi, Nobita cười toe đầy tự tin, cũng chỉ có tại trước mặt đã sống
với nhau cả mấy năm trời Sumire hắn mới có thể tự nhiên thổi da trâu như thế,
chứ cho dù là với Shizuka hay Doraemon, Nobita cũng không thể hoàn toàn thả
lỏng.

Nhưng coi bộ nghe lời Nobita nói Sumire ngược lại trầm mặc lại, cả hai lại
bước vào khoảng khắc lúng túng.

Định bụng nói cái gì phá vỡ cái sự lúng túng này thì bỗng Nobita nghe thấy
Sumire lại thút thít… Ách! Cô nàng này sao lại khóc rồi? Quả nhiên con gái là
được làm tất cả cũng đều từ nước a? Vẫn là hắn nói sao cái gì rồi?

Một mặt mộng bức Nobita hoàn toàn không biết sự việc tiền căn hậu quả ra sao,
cứ như nhà sư sờ đầu không thấy tóc vậy, hắn cũng không biết làm sao được nữa.

Đang luống cuống tay chân Nobita bỗng nghe Sumire nói nho nhỏ, không phải
thính lực được tăng lên đến trình độ không phải người nữa thì đã chẳng thể nào
nghe nổi.

“Anh Nobita vẫn vậy, vẫn trẻ trung như thế, trong khi mình lại già đi, lúc
trước là vậy, bây giờ càng vậy… mình nếu mấy năm nữa không sai lầm sẽ trở
thành một bà lão, còn anh Nobita vẫn là như trẻ con vui tươi hớn hở…”

Một mặt đại hãn (mồ hôi) Nobita không ngờ Sumire lại là vì chuyện như thế mà
lo lắng, dẫu sao thì Nobita cũng không bao giờ quan tâm đến tuổi tác của bản
thân, bởi tâm lí tuổi hắn khác, cơ thể tuổi lại khác, thời gian trôi qua cũng
là khác, hắn thật không biết nên nói bản thân là một lão già mấy chục tuổi hau
là một đứa trẻ mười tuổi nữa.

Không chú ý đến tuổi tác Nobita là hoàn toàn không biết sự quan tâm đến tuổi
tác của phụ nữ là kinh khủng ra sao, cảm thấy bản thân ngày một gìa đi trong
khi người quan trọng lại mãi mãi vẫn giữ nguyên tuổi tác ban đầu đối với con
gái, đặc biệt là người con gái biết yêu… đó là đặc biệt giày vò.

Ha ha hai tiếng, Nobita cười tự tin mà nói với Sumire:
“Em không chú ý đến anh sao Sumire-chan! Em không tin anh sao? Việc tuổi tác
cái gì đối với anh là không có chút xíu nào vấn đề cả, thậm chí anh có thể cho
em vĩnh viễn thanh xuân!”

Nổ lên Nobita là bất chấp hậu quả, dẫu sao hắn cũng đã thí nghiệm về tu tiên
và đã cho Chacha tu luyện, dĩ nhiên hắn chưa xem kết quả, nhưng hắn vẫn là tin
tưởng về bản thân tài hoa…

Dĩ nhiên Nobita trước khi bật hack cũng là tự tin bản thân như vậy…

Sáng rực ánh mắt chiếu về phía Nobita, Sumire một mặt lê hoa đái vũ mà nói:
“Thực là anh không quan tâm đến tuổi tác của em không?”

Nobita một mặt kiên quyết lắc lắc đầu khẳng định:
“Không! Anh không quan tâm chuyện đó, với lại em đang rất trẻ a…”

Lao vào ôm chầm Nobita, Sumire khóc lên, nhưng khác lúc trước, bây giờ là nước
mắt hạnh phúc.
“Nobita! Anh thật tốt!”

Vô tình bị phát thẻ người tốt, Nobita vẫn cảm thấy thật mĩ mãn, dẫu sao hắn
trước khi gặp Sumire đã lo lắng nhiều chuyện, như là gặp sẽ nói sao a, là cô
nàng có giận dỗi không a các kiểu.

Nhưng bây giờ thật tốt, hoàn toàn tự nhiên mà thành. Cảm giác ấm áp của thân
tình như thế này thật tốt.


Thần Nobita - Chương #137