Quỷ Vương


Người đăng: linh95

Tại nhà Nobita, gia đình Nobi và mấy người Jaian, Suneo, Shizuka đang tiếp vị
khách ngoại quốc người Hà Lan, bố Nobi cũng không mấy vòng vèo, sau khi quen
thuộc thhì bắt đầu hỏi thăm:
“Đúng rồi! Ông từ Hà Lan xa xôi đến nơi đây là có chuyện gì vậy?”

Nhấp ngụm trà xuôi họng, người đàn ông ngoại quốc mới cười nói:
“Từ khi còn nhỏ tôi đã rất muốn đến Nhật Bản tham quan. Bởi Nhật Bản là một
quốc gia rất đẹp và thân thiện.”

Mọi người đều cười vui vẻ, dẫu sao được người ngoại quốc khen ngợi về đất nước
của bản thân thì ai cũng vui á, dĩ nhiên Nobita tính ra cũng không hẳn là
người Nhật Bản, nhưng điều đó cũng không phải là lí do khiến hắn không vui vẻ
cùng mọi người a.

Dẫu sao đi nữa bố mẹ của hắn kiếp này hắn vẫn là nhận, tình cảm họ trao cho
Nobita, Nobita vẫn là khắc ghi trong lòng.

“Tuy nhiên…”
Bỗng người khách ngoại quốc lại chuyển lời nói:
“Tôi còn có một việc khác nữa.”

Mẹ Tamako ngạc nhiên nói:
“Ý anh chuyện khác là…”

Cười một tiếng, người đàn ông ngoại quốc vừa nói vừa lục lọi túi xách đeo bên
thân:
“Thực ra đây là việc nhỏ của gia đìng tôi, chính là bức họa này, nó có niên
đại đã là 600 năm trước rồi và được lưu truyền lại trong gia tộc chúng tôi.”

Mọi người khá kinh ngạc trước độ cổ của bức tranh mà ông khác ngoại quốc nói,
dẫu sao 600 năm cái gì đối với sống chưa đầy 8,90 tuổi con người mà nói quả là
con số thiên văn.

Dẫu sao thì máy hơi nước cũng chính là thứ thúc đẩy sự bùng nổ của công nghiệp
và mở ra cho con người tầm cao mới, dẫn đến xã hội hiện đại như bây giờ nghe
thì rất xa xôi nhưng cũng chỉ là mới ra đời cách đây 155 năm mà thôi.

600 năm trước là con số khố mà lường được, lú đó Nhật Bản vẫn còn đang mộng mị
a? Phương Tây chắc cũng chỉ là đang phát triển chút chút hàng hải cái gì, tạo
cái gì con đường tơ lụa các loại a?

Ách, mà con đường tơ lụa là Trung Đông thì phải a… cắt. Tóm lại là rất xa rất
xa là được rồi.

Và lại còn có thể giữ đến bây giờ một bức tranh, khó mà nói là hay không bức
tranh kia là đồ cổ có siêu giá trị? Vẫn là liên quan đến lịc sử văn hiến Nhật
loại kia đồ cổ? Dẫu sao cũng không thể không chút liên quan mà lại khiến cho
một người đường xá xa xôi chạy đến tận đây được a?

Lục lọi một hồi, coi bộ người khách ngoại quốc này cũng thuộc thành phần bừa
bộn quen, bởi thế mà kem đánh răng, khăn rửa mặt, ách… kem dưỡng da là cái gì
quỷ?, lại còn là mĩ phẩm tẩy trang? Không nói chứ người đàn ông với bộ râu
quai nón đầy “men lì” này vẫn là một nữ trang đại lão?

Nobita nhanh chóng vứt đi cái suy nghĩ nhảy thoát đó đi, quả thật là hình ảnh
kia quá đẹp, hắn không đành lòng nhìn thẳng…

Cuối cùng thì người đàn ông ngoại quốc vẫn là tìm ra bức tranh, đưa cho mọi
người xem mà nói:
“Nói thực chứ bức họa này quá giống một bức ảnh cả về màu sắc lẫn kích thước,
nhưng tại thời đại đó sao có thể có máy ảnh để chụp được cơ chứ, bởi thế nên
chúng tôi rất tò mò muốn tìm ra nguồn gốc của nó. Mà lại người trong bức hình
quá giống một Samurai.”

“Samurai???”
Mọi người cùng nhau kinh ngạc thốt lên.

Tiếp nhận bức họa, khi mọi người nhìn thấy cảnh tượng trong đó thì ai cũng một
mặt kinh ngạc mà hét lên:
“Momotaro!!!”

Quả nhiên trong bức hình là một cậu bé mặc giáp theo phong cách Samurai thời
xưa, bên hông còn đeo bội kiếm, cầm trên tay một lá cờ viết chữ Nhật Bản, bên
người cậu bé còn có một con chim trĩ, chó và một con khỉ, cả ba con vật đang
nhảy lên với tạo hình đầy kì lạ.

……………………………………………..

Tại trong phòng Nobita đang đặt hai tấm ảnh… ách, là một tấm ảnh còn một cái
là tấm “tranh”, cho dù là hai tấm ngoài độ cũ mới thì không có gì khác nhau
cả.

Nobita, Doraemon, Shizuka, Suneo và Jaian đang ngồi vòng quanh hai bức ảnh
nhìn chúng mà trầm ngâm, Suneo mở miệng phá vỡ trầm mặc:
“Tóm lại đây lại là chuyện gì xảy ra?”

Doraemon cũng một mặt ngẫm nghĩ mà quyết định:
“Tốt rồi! Tớ và Nobita cũng đã định cùng nhau đi về quá khứ tìm hiểu về nguồn
gốc bức ảnh do máy ảnh thời gian chụp á, bức ảnh do người ngoại quốc này mang
đến lại càng thêm lí do cho chúng ta tìm hiểu.”

Jaian và Suneo lẫn Shizuka đều là hoan hô một tiếng rồi tranh nhau chui vào
ngăn kéo bàn của Nobita, Nobita có chút lo lắng mà quay qua Doraemon hỏi:
“Lần về kỉ Jura máy thời gian đã quá tải một lần rồi, lần này lại đi nhiều thế
này liệu…”

Doraemon một mặt tự tin nói:
“Tớ đã sửa lại và nâng cấp cho máy thời gian rồi, tuyy hình dáng vẫn là máy
dành cho một người nhưng thực chất có thể chở năm sáu người vẫn ổn cả.”

………………………………………………

Tuy giữa đường Doraemon nhầm nhọt từ về quá khứ ngược lại đi đến tương lai,
nhưng dẫu sao thì rốt cục mọi người cũng là đến 642 năm trước Nhật Bản, có
nghĩa là vào khoảng thời gian Momotaro xuất hiện trong tấm hình.

Đến được thời kì Nhật Bản còn hoang sơ, nhìn xung quanh toàn là hoa hoa thảo
thảo trời xanh mây trắng, mấy đứa trẻ am chơi ddã là quên bẵng mất mục đích
đến nơi đây làm gì mà lôi kéo nhau chạy mất, nhìn mà khiến Nobita trực lắc
đầu.

Cơ mà cuối cùng cũng không hẳn không thu hoạch gì, cuối cùng thì cả bọn cũng
tìm thấy cây sam trên ngọn đồi sau trường học, cả đám cũng thật sự không ngờ
là cây sam này lại đã là tại 600 năm trước đã an vị nơi đây rồi, quả nhiên
thực vật mới là nhất thọ trên hành tinh này a…

Từ địa điểm này Doraemon nhanh chóng định vị được phương hướng có thể xuất
hiện Momotaro, cả bọn cũng nhớ lại mục đích đến đây của mình nên cũng là nhanh
chóng mà cùng nhau đi trên con đường truy tìm sự thật.

Bắt đầu thì hăng hái, cuối cùng chưa đi được mấy cây số thì cả đám đã mệt mỏi
chả buồn nhấc chân đi nữa, quả nhiên ông cha ta có câu dạy thật chí lí “vạn sự
khởi đầu nan… Gian nan bắt đầu nản…”

Cũng không thể bắt ép mọi người được, dẫu sao cũng còn là trẻ con a, mà trời
cũng sắp tối, Doraemon không có cách gì tốt hơn đó là móc ra bảo bối.

Cơ mà coi bộ tính kẹt xỉn của cậu ta đã đến giai đoạn cuối rồi, thuốc cải tạo
thực vật đã sử dụng hết trrong chuyến đi thám hiển thế giới khủng long lại vẫn
chưa chịu mua lại, bởi thế mà không thể không mang ra thùng bánh bích quy…
biến hình.

“Mọi người ăn tạm đi nhé… thực ra thì…”

Vẫn chưa nói xong Doraemon đã bị Suneo bụng đói ăn quàng mà giật đi một chiếc
bánh ăn lấy ăn để. Doraemon ngược lại cũng không tức giận mà đợi chốc lát.

Quả nhiên Suneo vừa ăn xong bánh đã mọc ra tai cáo, đuôi, tay hóa móng vuốt…
Suneo sinh sinh từ một con người giống cáo hóa thân thành một con cáo đứng
thẳng như người.

Ách, tuy vậy nhưng thực ra chiếc bánh kia là bánh hình con chó a…

Nobita cũng là không quản nhiều như vậy, sau khi Doraemon an ủi và giải thích
cho Suneo rằng bánh sẽ có tác dụng ngắn hạn thì Nobita nói:
“Cậu đã hóa thân thành chó thì hãy thử xem đánh hơi coi có nơi đâu có người
không? Mũi chó vốn thính hơn mũi người nhiều lần mà.”

Suneo định phản bác nhưng quả thật không có gì hay phản bác, mà lại cậu ta
cũng là muốn tìm ra một thôn trấn mà kiếm cái gì đó lót dạ, bởi thế mà cuối
cùng khuất phục làm một con chó… ách, chú chó dẫn đường cho cả nhóm đi tìm
thôn xóm.

Quả không hổ “tinh như mũi chó” tên gọi, không mấy chốc mà Suneo đã tìm ra một
nơis xa xa có mùi người rồi, cả đám vui sướng hướng bên đó chạy đi.

………………………………………

Vừa đến nơi thôn làng Nobita và mấy người bạn đã là nghe thấy tiếng la hoảng
sợ:
“Chạy mau! Quỷ đến rồi!”

Nghe thấy vậy dân làng là một bộ chom bay tán loạn mà trốn biệt tăm, Jaian,
Suneo, Shizuka và kể cả Doraemon cũng là run như cầy sấy. Nobita thì lại một
mặt hứng thú thần sắc, phải biết hắn vẫn chưa thấy mấy hiện tượng siêu nhiên
đâu, ma quỷ yêu quái cái gì cũng là lần đầu á.

Xuất hiện tại trước mặt Nobita và mọi người… chính xác ra mà nói là tại phía
xa xa bên kia thôn xóm, tại dưới ánh trăng lúc mờ lúc tỏ, gió bấc thét gào
mang theo tiếng quỷ hú, quả nhiên là có chút xíu cái gọi là BGM ra sân của quỷ
vương á.

Không lâu sau BGM phát ra, một bóng hình cao lớn toàn thân đỏ như máu, trên
đầu có hai đỉnh nhọn, lông lá xồm xoàm, kéo trên tay chùy lớn bước vào ngôi
làng.

Lúc này thì toàn bộ dân làng đã đều trốn cả, và dĩ nhiên Doraemon và Jaian,
Suneo, Shizuka cũng trốn sau ngôi miếu thờ thổ địa đầu làng.

Nobita đứng nơi đó như là bị hù sợ chết đứng đó vậy, miệng hắn thì lầm bà lầm
bầm, ai không biết thì đôi khi còn tưởng là hắn bị quỷ dọa cho phát điên nữa
đấy.

Cơ mà nếu ai ở gần hắn sẽ nghe được lời hắn nói là:
“Không phải chứ? Quỷ vương vậy mà… Yếu bạo!”

Ps, Tác sắp xuất ngoại rồi. Ừ mà hình như lời "sắp" này tác đã nói hơi lâu
trrước kia rồi a?
chẳng qua là tại người việt nam mình làm khổ người việt nam mình thôi.

vừa qua có hơn 200 người vn ta bị đuổi về nước, bên Nhật họ không chịu làm
Visa cho nữa, bởi thế mà cục xuất nhập cảnh Nhật Bản làm căng lên.

vốn đã có thể đi rồi lại sinh sinh kéo thêm mười ngày nữa...

tác cũng mệt mỏi lắm a...

xả đảm xong xuôi.

chúc mọi người một ngày vui vẻ hạnh phúc.


Thần Nobita - Chương #129