Lần Đầu Đụng Độ Trong Không Vui


Người đăng: linh95

Chương ngày hôm nay đây nhé! Có chi thì đôi khi mai không thể viết chữ được á.
Tác phải ra Đại Sứ Quán để nhận phỏng vấn, thật phiền phức quá a.... Có chi ae
thông cảm.

“A! Có rồi! Đèn pin thu nhỏ!”
Lấy ra được chiếc đèn pin, Doraemon có cảm giác mừng sắp khóc, ai đời cả túi
thần kì kiếm mãi mới ra được một món đồ coi như hữu dụng.

Dẫu sao vũ khí Doraemon có quanh đi quẩn lại chỉ là mấy thứ đó, đại bác không
khí vốn hoạt động theo nguyên lí nén không khí lại thành đạn rồi bắn ra, nhưng
tìm đâu ra không khí nơi đáy biển này?

Lại nói kiếm điện quang, nó có thể gây tổn thương được cho con thủy quái khổng
lồ hay không chắc cũng cần kiểm chứng, nhưng nhìn đến cái lưỡi kiếm không khai
phong của nó thì Doraemon cũng nghi ngờ về khả năng sát thương của nó á.

Còn lại mỗi khẩu súng gây mê và khăn đấu bò tót, nhưng chỉ có thể cản đạn đạo
hay quỹ tích bay đến của vật thể hay năng lượng khăn đấu bò tót khi đứng trước
hình thể khủng bố cùng với cách tấn công là cuốn lấy như mực khổng lồ này biểu
hiện ra mềm yếu vô lực.

Còn súng gây mê cũng không chắc đầy đủ liều lượng hạ gục được hình thể cự đại
con thủy quái…

Trước trước sau sau bảo bối của Doraemon hữu dụng vào lúc này cũng chỉ có đèn
pin thu nhỏ, so sánh với số lượng bảo bối kinh khủng của Doraemon thì thực
dụng bảo bối thực sự ít đến thương cảm a…

Nobita lại cũng không quá mức đi sâu suy nghĩ thêm, nghiêm mặt lại mà nói:
“Nó đến! Tất cả chú ý!”

Tùy theo tiếng nói của Nobita, bên ngoài bỗng truyền vào tiếng nước chảy xiết,
cuốn ngược.

Tại nơi đáy biển như thế này vốn hải lưu rất ít và nhỏ nhẹ, nếu như nước bị
tách ra chảy xiết thế này chỉ có một lời giải thích. Kẻ gây ra có hình thể cực
kì to lớn, và tốc độ cũng tương đương nhanh chóng.

Chưa kịp định thần thì cả chỉnh thể túp lều bỗng rung lắc dữ dội, nhìn từ bên
trong thấy rõ rõ ràng ràng phần đỉnh lều bị lõm vào một vùng. Như có một bàn
tay to lớn nắm chặt siết chặt cả túp lều vậy, không thể không nói tràn ngập
khủng bố.

“Người ta sợ điều không biết”, đó cũng là không sai. Khi một thứ gì đó tại
ngoài kia không ngừng mà đánh vào nơi tránh né của bản thân, mà đứng trước sức
mạnh đó bản thân thậm chí không thể nào phản kháng, đó là như thế nào một cảnh
tượng?

Lo sợ, bất an, nghi hoặc,… tất cả mặt trái trong mỗi người sẽ bị câu dẫn ra,
mà mạnh nhất thể hiện đó chính là “hoảng sợ”!

Ôm chặt lấy Nobita, không hề quan tâm hai cái bánh bao nho nhotr của bản thân
vì bị đè ép lên lồng ngực Nobita mà biến dạng, Shizuka một giọng run run mà
nói:
“Làm sao đây Nobita-kun? Cứu tớ với!”

Nobita cũng thật không ngờ con mực ống khổng lồ này lại có thể gây ra áp lực
tâm lí lớn đến vậy cho mọi người, nhìn cầm chiếc đèn nhưng luống cuống không
biết làm sao Doraemon, Nobita lắc lắc đầu.

Cúi xuống nhìn một mặt khiếp đảm núp vào lồng ngực bản thân Shizuka, Nobita an
ủi nói:
“Không sao đâu, tất cả chúng ta sẽ đều ổn thôi!”

Nói xong bế cô bé lên mang đến phía Doraemon, lấy đi chiếc đèn pin thu nhỏ,
Nobita thả ra Shizuka mà nói:
“Mọi người đừng hoảng loạn, tớ sẽ xử lí con thủy quái này.”

Nhưng Nobita vừa dứt lời, đánh mãi không làm được gì chiếc lều khiến con
Colossal điên lên, nghĩ cách lật chiếc lều lại.

Vốn định lao ra ngoài Nobita bị sự đột ngột này làm mất thăng bằng suýt chút
nữa ngã cẩu gặm phân, lóp ngóp bò dậy cả đám sợ hãi thét lên khi thấy con mắt
to tổ bố của ccon thủy quái.

Nó là một con mắt như thế nào đây? Nó to lớn dọa người, nếu tính đường kính
thì cũng phải cỡ 40cm, đó là ngang với một chiếc nồi nấu cơm độ lớn a…

Trong con mắt kia ngược lại thấy không mấy rõ ràng là đang giận hay vui, vẫn
là đang hí ngược con mồi, nhưng không thể phủ nhận uy áp của nó là có.

Jaian, Suneo,Shizuka và Doraeon đều run lên một cái, không thể nào động đậy
được. Nobita thầm kêu con mực giảo hoạt.

Thấy con mực kia đã cuốn lên một tảng đá đập về phía kính của sổ, Nobita không
thể không ôm cả đoàn né qua một bên.

Không phải Nobita sợ gì tảng đá đó có thể gây tổn thương bản thân, nếu muốn
hắn thậm chí có thể ngạnh kháng đạn súng trường hay súng máy loại lớn mà lông
tóc không hao tổn mảy may.

Dĩ nhiên đạn của đại bác hay tên lửa thì chưa thể chắc chắn được, dẫu sao
Nobita vẫn là không có tự ngược đam mê.

Nói xa… tóm lại là Nobita không muốn bản thân quá kì dị đối với mọi người, hắn
có thể học giỏi hơn người khác, có thể thông minh, đẹp trai hơn nhiều người,
cũng tương tự có thể khỏe mạnh hơn nữa…

Xã hội sẽ chỉ là khen hắn mà thôi, là thiên tài, là “con người ta”… nhưng nếu
hắn tay không vật thủy quái, đấu cổ tay với khủng long đại loại hành vi, thì
người ta sẽ nhìn hắn là “quái vật”.

Hắn có thể không muốn bản thân trở thành sự kiêng kị của người khác, lại càng
không muốn vì thế mà mất đi bạn bè thân nhân bên cạnh.

Bởi thế mà hắn có thể sử dụng bảo bối Doraemon giải quyết phiền phức thì quyết
không dùng sức mạnh hơn người của bản thân, dĩ nhiên che mặt hay vị trí không
ai biết thì lại khác.

Hòn đá đâm xuyên chiếc lều, dư thế không giảm mà lao thẳng về vị trí trước đó
vốn mọi người ở, chiếc xúc tu của con thủy quái thì mượn đó mà buông tảng đá
ra, quấy động bên trong nước biển làm mọi người bị dòng nước cuốn thất điên
bát đảo.

Nobita thấy không thể lại chần chừ được nữa, tung người lên, hắn lao thẳng đến
chiếc xúc tu của con thủy quái, không có gì bất ngờ, hắn bị cuốn lấy lôi thẳng
ra ngoài lều.

Bị thô bạo lôi qua lỗ thủng của lều mang ra ngoài, đập vào mắt Nobita là một
con mực có hình thể phải nói là “vĩ đại” vô cùng.

So sánh với nó có lẽ cũng chỉ có thể mang mấy cu cậu ngớ ngẩn tấn long ra mà
thôi, khủng long bạo chúa vẫn là hơi nhỏ hơn chút đỉnh.

Thấy nó, Nobita cũng không tốn thời gian để cảm thán mà là nhanh chóng lôi ra
chiếc đèn pin thu nhỏ chiếu hướng con mực khổng lồ.

Vừa kịp chạy ra theo Doraemon và mấy người đang choáng ngợp trước hình thể như
tòa núi nhỏ của con mực thì bỗng thấy một chùm sáng chiếu về phía con mực to
lớn đó.

Thế rồi dần dần con thủy quái to lớn nhỏ dần lại, mắt thường có thể thấy được
từ một tòa núi nhỏ con mực ống khổng lồ biến nhỏ chỉ ngang tầm mấy con mực
nướng thường được ăn tại bãi biển mà thôi.

Chộp lại vẫn mấy giây trước còn uy phong lầm lẫm con mực, Nobita định bụng làm
một điệu bộ thắng lợi thì lại nhận thấy con mực trong tay vốn đã hóa nhỏ nay
lại có xu hướng to dần lên.

Đến bây giờ thì trí nhớ của hắn mới ung dung đến muộn nhắc nhở hắn một điều
quan trọng:
“Đèn pin thu nhỏ là có bị nước biển hay nước muối giải trừ tác dụng tệ nạn…”

Không kịp tinh tướng, Nobita nhanh chóng chộp mấy cây xúc tu của con mực ống,
lợi dụng khi nó chưa hóa trở về hình dạng ban đầu mà kéo một cái một xúc tu.

Nhưng xúc tu của nó thực là nhiều lắm, cho đến khi con mực xúc tu to lớn hơn
cả bắp đùi của Nobita và dãy thoát khỏi “ma trảo” của hắn thì nó vẫn còn hai
sợi xúc tu còn sót lại.

Hậm hực nhìn Nobita, kẻ đầu sỏ khiến nó mất đi sáu chiếc xúc tu một cái, con
mực khổng lồ, thủy quái của đại dương… Chạy.

Chứ còn làm gì nữa? Đánh thì đánh không lại, bây giờ không chạy còn đợi đến
lúc nào nữa.

Phun cho Nobita một mặt mực đen, con mực nhanh chóng chuồn mất dạng, mất đi
đại lượng xúc tu trợ lực nó cũng khó cho nó chạy nhanh như vậy.

Nhìn thấy bóng hình to lớn biến mất từ phía xa, Nobita chỉ có thể thở dài một
hơi, cuối cùng cũng là chiến thắng a…

Nhưng chưa kịp cho Nobita và các bạn thả lại cái tâm xuống, từ phía xa đã tiến
lại một bóng dáng to lớn không kém mấy con thủy quái vừa bỏ chạy khiến mọi
người lại như chim sợ cành cong mà căng thẳng lên.

Nhìn thấy vật thể kia ngày càng đến gần tiếp cận, cả đám mới phát hiện thì ra
là một chiếc tàu ngầm hình cá đuối, trên đó còn đứng hai người mặc đồ đồng
phục.

Khác với bình thường nhân loại lúc xuống đây cần có áo phòng hộ và bình oxi để
tồn tại, hai người kia nhìn qua rõ ràng là không hề có vật gì, máy móc gì để
truyền dưỡng khí cho họ cả, cũng tương đương với nói ra họ là cư dân dưới đáy
biển.

Nhìn thấy mấy người kia cũng khá tương tự người trái đất, Doraemon tươi cười
phủi chiếc mũ thủy thủ rồi đội lên lấy sự kính trọng, sau đó mới bắt chuyện
với cư dân lần đầu gặp mặt này.

“Rất vinh hạnh được gặp mọi người. Cho hỏi các bạn cso phải là người đáy
biển?”

Nhưng coi bộ thiện ý của Doraemon không mấy được chấp nhận, một trong hai
người kia nhảy xuống khỏi tàu ngầm, đưa tay đặt về cây kiếm bên hông.

Nhìn thấy động tác của tên người đáy biển kia, Nobita nhíu chặt mày lại, vơ
lên từ dưới đất một tảng đá tụ lực.

Khác với Nobita tĩnh ứng kì biến, thấy thái độ của kẻ mới tới không mấy hữu
hảo thì cả ddám Doraemon và Jaian sợ hãi mà quay đầu chạy về hướng dối diện,
quay lưng về lũ người đáy biển.

Khi đứng trước kẻ địch, quay lưng về nó tương đương với giao tính mạng của bản
thân cho kẻ địch, đó là tối kị của binh gia.

Dĩ nhiên tên người đáy biển kia không ngần ngại vung lên trên tay cây kiếm,
một tia sét nhanh chóng phóng ra đi theo môi giới nước biển hướng về mấy người
đang chạy mà đến.

Vốn luôn chú ý động tác của tên người đáy biển, Nobita nhanh chóng mà ném ra
hòn đá trên tay.

Hòn đá cuốn theo nước biển xé gió lướt sóng mà lao đi. Đáng lẽ nước biển ssẽ
tạo ra lực cản nay ngược lại thúc đẩy hòn đá tiến lên, hòn đá như viên đạn bắn
ra từ họng súng nhắm, lao đi kéo theo một chuỗi đuôi bọt nước, như viên sao
băng xẹt qua bầu trời.

Khi mà cả hai bên đều chưa kịp phản ứng gì, hòn đá đã lấy thế sét đánh không
kịp bưng tai phá tan tia lôi điện phóng ra từ cây kiếm của tên người đáy biển,
hoàn toàn không phí sức mà tiếp tục lao đến, đâm vỡ nát cây kiếm tên kia nắm
giữ sau đó xu thế không giảm mà lao đến chiếc tàu ngầm.

Ầm! Không chịu nổi xung lực cùng với nhiệt độ ma sát cao, chiếc tàu ngầm vững
chắc hóa thành một đám sóng nhiệt, nếu như là trên cạn chắc hẳn sẽ là một đóa
hỏa vân to lớn.

Tên còn lại may mắn gãy một cánh tay và bị thương nặng chút xíu, chứ chết thì
không chết được, sóng nhiệt của vụ nổ lại không gây cho hắn bỏng mảy may, coi
bộ thứ đèn pin thích nghi bọn họ sử dụng giống hệt của Doraemon, không thể
không khiến Nobita suy nghĩ miên man về sự hình thành của chủng tộc người đáy
biển.


Thần Nobita - Chương #121