Đáy Biển Kì Thú


Người đăng: linh95

Tại vị trí dừng chân, Doraemon dùng một chiếc lều bơm hơi bảo bối làm nhà ở
tạm thời.

Tuy nói là ở tạm thời nhưng chiếc lều có đầy đủ mọi điều kiện như một căn hộ
hạng sang với đầy đủ tiện nghi và hơn hết đó chính là có thể tự tạo ra thức ăn
với nguyên liệu là phiêu sinh vật trrông nước biển, và dĩ nhiên là vị vô cùng
hợp ý cả bọn.

Ăn uống thả ga, tuy nghe nói thức ăn này là do các phiêu sinh vật tạo thành
làm cho Jaian, Suneo và Shizuka có chút ám ảnh tâm linh, nhưng cuối cùng thì
các cậu ấy vẫn là không chống đỡ được mà bại lui trước mĩ vị.

Sau khi ăn xong bữa cơm, cả đám bắt đầu thảo luận về lịch trình sẽ đi đâu chơi
chiều nay. Nobita thì dĩ nhiên ngủ là tốt nhất, nhưng cũng không thể ngủ khi
cả đám đang tràn đầy hăng hái khám phá được nên tốt nhất vẫn là yên lặng làm
một mĩ nam tử đi, quyết định xong rồi bản thân tùy theo mọi người mà đi thôi
là được.

Suneo bắt đầu đánh mắt với Jaian một cái rồi quay qua mọi người bắt đầu phát
huy lên ba tấc lưỡi của bản thân:
“Các bạn có biết hàng thế kỉ qua có bao nhiêu chiếc tàu thủy đắm xuống lòng
đại dương không? Lại có bao nhiêu chiếc được trục vớt? Bao nhiêu chiếc vẫn còn
đắm chìm dưới đáy biển chờ có ai đó mang nó lên thấy lại mặt trời?”

Cảm thấy đã đầy đủ mở màn, Suneo mới bắt đầu nói ra mục đích chính:
“Tại sao chúng ta không tận dụng lần đi xuống đáy biển hiếm hoi này để tìm ra
chúng? Có thể là có cả đống tài bảo vẫn đang chờ đợi chúng ta, bao nhiêu cổ
vật bị chôn vùi sẽ lại được thấy ánh sáng?”

Jaian nhanh chóng đệm vào:
“Hay đấy! Nhưng chính xác là chúng ta nên đi đâu, hướng nào?”

Suneo đã sớm chuẩn bị trước mà nói:
“Dĩ nhiên đó là hướng Tây, Tam giác quỷ Becmuda nổi tiếng nhất với các vụ đắm
thuyền và máy bay.”

Ngáp lên ngáp xuống Nobita thật không ngờ Suneo có thể nói ra được lời lẽ đanh
thép đầy tính kích động như vậy, cậu ta lớn lên không đi làm chính khách đúng
là phụ cái thiên phú của cậu ta.

Nếu là bình thường thì hẳn mọi người đã vì lời lẽ kích động của Suneo và sự
trợ lực của Jaian mà chế định kế hoạch rồi, nhưng lần này không giống,
Doraemon là người khởi xướng đi, cũng là phụ trách sự an toàn cho cả chuyến
đi, và cậu ấy hoàn toàn không chịu ảnh hưởng bởi lời lẽ kích động của Suneo.

“Tớ là không đồng ý chuyện đó! Các cậu có biết đại dương lớn đến thế nào
không? Chúng ta chỉ có 3 ngày để tìm hiểu dưới đáy đại dương mà thôi, các cậu
đừng để mất thời giờ về cái vụ tìm vàng bạc hay tài bảo trong thuyền đắm vớ
vẩn ấy!”
Doraemon một mặt kiên quyết.

Jaian thấy Doraemon không nể mặt mình thì đã định phát tác tính khí, nhưng
Suneo, kẻ biết mềm biết nhẫn nhất nhanh chóng ngăn cản lại.

Mà nói chứ Suneo có thể là hình mẫu vĩ đại nhất mà người Trung Quốc hướng đến
a… “Biết co biết dãn mới là chân Hán tử” mà, có nghĩ là người biết co biết dãn
như Suneo mới là hình mẫu lí tưởng người TQ nào cũng muốn trở thành á.

Vứt đi cái hình mẫu lí tưởng kia một bên đi, tóm lại sau khi Suneo thủ thỉ mấy
tiếng bên tai thì Jaian bỏ đi phát tác tính khí ý định mà là lá mặt lá trái
chấp thuận đi khám phá đại dương sinh vật hiếm với Doraemon cùng mọi người.

Nobita liếc hai đứa bọn Suneo với Jaian một cái, biết thừa hai cậu ta âm mưu
hắn cũng không định ngăn cản, lại cuối cùng cũng không chết không phải sao?
Làm ra hành động gì cũng cần gánh vác hậu quả của bản thân gây ra, ít nhất
cũng là nên biết bài học của bản thân được nhận.

Đồng ý thống nhất xong xuôi, cả đám cùng nhau lên xe chạy băng băng đi, hướng
đến phía các dãy núi nguyên sinh mà phóng đi, tốc độ Baki phải nói là không
ngờ được, có thể chạy lên tốc độ xấp xỉ tàu cao tốc Sinkansen đi.

Shizuka vẫn là người tinh ý nhất cả đám, khi mấy người con trai vẫn đang hứng
trí bừng bừng xem Baki có thể chạy nhanh đến mức nào nữa thì cô bé đã nhanh
chóng phát hiện một sinh vật mới:
“Các cậu nhìn con cá gì kìa! Thật kì lạ, nó là cá gì vậy nhỉ?”

Bộ từ điển đại dương học của Baki nhanh chóng phát ra tiếng:
“Bip! Đây là giống cá bộ hành bốn vây, nó có thể sống tại độ sâu cả ngàn mét
nước.”

Con cá bộ hành bốn vây nó thực sự không khác mấy một con cá bình thường vẻ
ngoài, tuy nhiên đặc điểm đặt tên của nó không phải chỉ đơn thuần thích thì
đặt, tuy nhiên thực sự trên một khía cạnh nào đó quả thật con cá bộ hành này
tên là tên ôn nào đó thích thì đặt cũng không chừng.

Tóm lại con cá này đặc biệt chỉ ở mỗi chuyện nó c bốn cái vây to dài dọa người
mà lại đặc sắc tạo ra một hình chữ X như một cái chân bàn chống con cá khỏi
ngã vậy.

Tại đáy đại dương cả đám cũng không thấy mấy con vật, hiếm hoi thấy con cá bộ
hành này nên cả đám cùng nhau theo dõi nó luôn.

Là sinh vật sống tại nơi đây, cá bộ hành nếu nói đến am hiểu địa bàn thì đối
với bất cứ ai trong đám Doraemon cũng là hơn, có gió thổi cỏ lay là nó sẽ phát
hiện ngay.

Khổ nỗi cho dù có am hiểu địa bàn này đến mấy thì ánh sáng không đủ tại nơi
đây vẫn cứ khiến con cá bộ hành bốn vây không biết bản thân bị biến thành động
vật quý hiếm mà bị năm tên bật Hack dùng cái nhìn như ban ngày mà xem xét hắn
tỉ mỉ từng hành động.

Vô tư không biết bản thân đã và đang bị xem trộm bất hợp pháp… ách! Nói đúng
hơn là xem quang minh chính đại…. Con cá bộ hành bốn vây vẫn ung dung dựa theo
quỹ tích hằng ngày mà đi kiếm ăn.

Không biết là hôm nay vận khsi nó ddặc biệt tốt, vẫn là vì nó hiếm hoi được
xuất hiện diễn chút vai nhân vật phụ mà con cá bộ hành bốn vây thật nhanh
chóng tìm thấy đối tượng săn mồi.

Cách nó không xa là một con nhện biển có tên nhện đỏ, còn vì sao gọi thế thì
đơn thuần nó giống con nhện và nó màu đỏ mà thôi, các nhà khoa học mới rảnh
nhức trứng mà đi đặt cho nó cái tên khoa học là một chuỗi chữ la tinh không
mấy người hiểu nghĩa chứ có mấy ai rảnh nhức trứng đến vậy, gọi mày nhện đỏ
thì mày là nhện đỏ thôi, yếu nhớt không có nhân quyền.

Mà cũng đúng! Nhện đỏ cũng chỉ là đứng tại chuỗi thực vật tầng thấp nhất mấy
loại kia, cứ thấy nó gần như không hề phản kháng mà bị con cá bộ hành bốn vây
nuốt gọn là cũng biết nó vị trí đứng.

Nhưng coi bộ ccon cá bộ hành bốn vây kia cũng là may mắn có hạn, hay cũng chỉ
đơn thuần diêm vương tiểu quỷ không muốn có một đứa ma đói, nên sau khi ăn
uống con nhện đỏ no nê thì cá bộ hành bốn vây vô tư mà hiến dâng sinh mạng cho
con cá chụp đèn.

Đại dương bao la nhưng đầy vô tình đạm bạc nói lên quy luật thép của tự nhiên
“Cá lớn nuốt cá bé”. Yếu đuối là không có nhân quyền có thể nói, muốn có thể
đứng trên chúng sinh, tại đỉnh chuỗi thực vật, thì trước hết cần thiết nhất đó
chính là “mạnh mẽ”.

Sau đó, cả đám còn bắt gặp không chỉ một loại cá máy tính cũng không thể nhắc
tên, Nobita đơn giản đặt cho chúng mấy cái tên như là cá giấy a, cá vây đen
á,vv…vvv

Tuy đối với khả năng đặt tên của bản thân Nobita chính hắn cũng hội nhổ nước
bọt, nhưng các lão kia gặp được mấy con cá đó rồi hô to bản thân phát hiện ra
bản thân đặt tên thì sao? Bây giờ chẳng phải thế giới chưa phát hiện ra chúng
sao? Nobita là một trong mấy người gặp chúng lần đầu tiên thì quyền đặt tên dĩ
nhiên thuộc Nobita rồi.

Tự ngu tự nhạc Nobita bỗng phát hiện bầy cá xung quanh chỗ này đều thi nhau
chạy tứ tán. Nhăn lông mày lại, trên bờ cũng có hiện tượng thú vật kéo nhau
chạy tứ tán thế này… Những lúc như thế rõ ràng là có… Thiên tai!

“Mọi người lên xe mau! Chúng ta cần rời đi nơi đây! Nơi đây khả năng có núi
lửa phun trào!”
Nobita nhanh chóng hô hào mọi người, nghe đến có thể có núi lửa phun thì mọi
người đều hoảng hốt mà lên xe Baki phóng hết tốc lực.

Phóng đi xa xa một quãng thì khắp nơi bụi cát từ đáy biển bắt đầu do mặt đất
rung chuyển mà nổi lên lơ lửng khiến cả đoạn đường như lạc vào trong sương mù
vậy.

Chiếc xe chạy tốc độ cao đằn ngang qua một cái gì đó rồi nhanh chóng phóng đi,
nhưng Nobita tinh mắt nhìn thấy được đó là một sợi xúc tu của con bạch tuộc,
nếu nhớ khoong lầm thì con bạch tuộc này đặc biệt thù dai? Có nên xử nó trước
tránh rắc rối?

Nhưng Nobita đến là vẫn muộn, chiếc xe Baki phát huy tối đa tinh thần nhát cáy
của bản thân, riênh về cái gì có thể kém nhưng riêng cái khoản chạy trốn thì
nó bỏ đi đệ nhất sẽ không mấy ai dám xưng đệ nhị…

Chạy thoát khỏi vùng nguy hiểm xong, Baki lại quay lại là chiếc xe làm biếng
xấu tính dại gái như thường, chạy một cái phải nói rùa bò tốc độ, nói mấy lần
nhưng luôn bị nó kiếm cớ lấp liếm đi, nào là “Động cơ quá tải” nào là “xe đang
lên dốc nên đi chậm”….

Nhiều lúc Nobita muốn nói một câu: “Mày đậu bỉ như thế có thấy thẹn với nước
mắt lũ trẻ đã rơi khi mày hi sinh không?”

Quả nhiên tên Baki này vẫn là nên chết cái cho oanh liệt a?

Nhổ nước bọt quy nhổ nước bọt, tóm lại là cả bọn vẫn hữu kinh vô hiểm mà chạy
được trở lại căn cứ, bây giờ căn cứ đã kinh biến cùng trước kia tuyệt không
giống.

Hai bên đường rong tảo tùy theo hải lưu mà nghiêng qua nghiêng lại, từng bụi
san hô nhô lên khoe sắc, từng đàn cá đủ mọi sắc màu không sợ hãi người lạ mà
du qua du lại, Nobita chỉ có thể cảm thán: “Thật không hổ là Doraemon a…”

Ps, lại sắp phải đi, tại quê còn gặt mùa, cảm thấy bản thân sinh không thể
luyến a....
sắp xếp được chút thời gian viết truyện tác đã cảm thấy bản thân vắt kiệt thời
gian rồi... có chi một ngày nào đó không chương thì cũng đừng ném tác gạch
nhá.


Thần Nobita - Chương #116