Người đăng: nhanlamtac
“ Onii- channnnnnnnn!”
Một giọng nữ vang bên tai hắn.
“ Hừ! Sáng nào cũng kiểu này mới chịu dậy!”
Lại một câu ấm ức nữa.
Nhưng mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng trong người hắn
“ Chẳng lẽ chỉ là một giấc mơ?”
Hắn tên là Nhân, là người Việt Nam, vì lý do công tác nên bố mẹ hắn đưa hắn
đến sống với em họ tại Nhật. Nhưng cuộc sống tràn đầy không may, bố mẹ hắn mất
vì một tai nạn giao thông. Bây giờ hai anh em sống nương tựa nhau. Nói vậy
cũng có vẻ không đúng, cha mẹ mất để lại cho hắn một số tiền khổng lồ với hơn
chục chữ số không đằng sau và một tòa cung điện ở ngoại ô Tokyo.
Ở Nhật, do tên Nhân rất khó dùng nên từ lâu đã đổi thành Toshiro. To là Nhân,
shiro là để chỉ mái đầu trắng toát vô cùng hiếm gặp của hắn. Hai chữ này kết
hợp lại còn có nghĩa là thông minh.
Em gái hắn là con lai Việt-Nhật, tên là Ayase, bố Ayase làm đại sứ quán tại
Anh nên rất ít khi về thăm, còn mẹ Ayase đã mất vì bệnh hiểm nghèo.
Nói chung đây là cuộc sống của anh anh em đen đủi.
“ Dậy rồi đây!”
Ayase đã chuẩn bị sẵn bữa ăn trên bàn, tuy nói cô nàng này khá nghịch ngợm
nhưng còn may, ở nhà tuyệt đối xứng chức Yamamoto Nadeshiko. Ayase có mái tóc
đen dài, thân mình mảnh mai chớm nở của học sinh Sơ Trung ( Trung Học Cơ Sở,
còn cấp 3 là Cao Trung, có thể mình sẽ nhầm lẫn về vài thứ trong hệ thống giáo
dục của Nhật, hi vọng được góp ý). Gương mặt nhỏ nhắn tưởng có thể cầm trong
lòng bàn tay, ngũ quan tinh xảo sắc nét, Ayase chính là hoa khôi tại trường,
được vô số thiếu niên theo đuổi.
Đã vào giữa tháng 3, gần đến kì thi chuyển cấp, Ayase thường phải đến các
trung tâm luyện thi để cày cuốc mỗi ngày, ấy mà nàng vẫn chuẩn bị bữa sáng cho
hắn.
“ Ước gì được là thiên tài như ngươi a, oniichan!”
Nhân chỉ biết cười hì hì, cô nàng này quyết tâm thi vào trường cấp 3 hắn đang
học, Kunugigaoka, trường tư lập nổi tiếng nhất Nhật Bản.
“ Hay là ngươi kèm cho ta học đi, onii?”
“ Được thôi, ngươi cái cô nàng này.”
Ayase có rất nặng chứng huynh khống, vậy nên dù rất yêu thích cô gái này, hắn
vẫn cố cách xa nàng một tí. Nhưng sau giấc mơ đó, hắn thay đổi rất nhiều.
Ayase vô cùng phấn khởi.
“ Ah, thương oniichan nhất !!!”
Hết câu Ayase nhảy lên thơm vào má hắn, rồi cô nàng đỏ mặt chạy đi mất.
“ Ta qua nhà Kirino chơi!”
Kirino là một người bạn thân của Ayase.
Nhìn bóng Ayase rời khỏi nhà, Nhân thở dài một hơi.
“ Hi vọng những thứ ta nhìn thấy là mơ đi.”
Hắn suy nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn quyết định cường cân kiện thể. Hắn nhận ra
những thứ xảy ra không phải một giấc mơ. NÓ quá thật, quá đau. Nhân không muốn
gặp lại những thứ đó trong tương lai.
Nhân bật máy tính, lên mạng tìm cho mình một phương pháp tập hợp lý.
Nửa giờ sau, hắn lôi ra một cái danh sách dài, hắn đã đặt mua một số thiết bị
để tập luyện. Trong lúc chờ người giao hàng, hắn tranh thủ khởi động cơ thể.
“ Chủ ký sinh năng lượng tiêu hao, Google hệ thống mở ra!”
“ Số liệu đo đạc hoàn tất, có phải hay không nhận Gói quà đặc biệt ( Tân
thủ)?”