Người đăng: deptraiconnho4321
Điệp Vũ lập tức muốn kích phát Thần Ấn bản thân lưu lại bên trong đầu lâu của
Quỷ Chủ khiến cho nó sớm tự bạo.
Nhưng đúng lúc này dị biến lại phát sinh trong không gian đột nhiên xuất hiện
một đạo hào quang bay thẳng về phía nàng ta.
Bên trong hào quang đó là một nữ tử có khuôn mặt mơ hồ toàn thân bao bọc trong
hào quang ngũ sắc.
Điệp Vũ thấy vậy kinh hãi kêu lên một tiếng nàng không thể ngờ được bên trong
trung tâm Địa Uyên tràn đầy âm khí cuồng bạo này ngoài bản thân cùng với Đông
Phương Trường Minh ra còn kẻ khác xông vào.
Mà nữ tử vừa mới xuất hiện cũng không có ý giải thích cho Điệp Vũ về sự xuất
hiện đột ngột của bản thân chỉ thấy nàng ta vung tay lên nắm lấy một thanh
trường kiếm màu đen ầm ầm chém thẳng ra.
Trong chớp mắt không gian xung quanh đều bị hắc sắc kiếm khí chém tan.
Nhìn thấy cảnh đó hai mắt của Điệp Vũ co rụt lại theo bản năng lập tức muốn
tránh xa kiếm khí đoạt mạng đang chém tới nhưng không hiểu tại sao thân hình
của nàng lại không thể di động chút nào.
Nhìn kỹ lại thì ra là do Đông Phương Trường Minh đã dùng đại pháp lực của bản
thân phong tỏa không gian lại.
Trong hoàn cảnh không thể di động này Điệp Vũ chỉ có thể đứng im nhìn thân thể
của mình bị Tuyệt Thần Kiếm Khí hung mãnh chém thành hai nửa.
Nhưng nhờ có thần thông Bất Tử Chi Thân nàng ta vẫn chưa chết mà vẫn có thể
điều động lực lượng tinh khí muốn tu bổ lại thân thể của mình.
Đột nhiên từ bên trong thân thể của Điệp Vũ lại có hàng ngàn tỉ kiếm khí bạo
phát ra khiến cho trong chớp mắt Điệp Vũ đã thành hàng trăm vạn mảnh vụn.
Những mảnh vụn này sau đó nhanh chóng bị âm khí cuồng bạo xung quanh làm cho
tan biến.
Đạo Thần Ấn trước đó Điệp Vũ lưu lại trong đầu lâu của Quỷ Chủ cũng theo nàng
ta chết đi mà biến mất.
Nữ tử bao bọc bên trong hào quang ngũ sắc nhìn thấy cảnh đó thì trên mặt lộ ra
một nụ cười hài lòng sau đó đáp xuống mặt đất . '
Hào quang trên người nàng ta thu liễm lại lộ ra thân ảnh của hai người Nạp Lan
Nhược Thủy, Nạp Lan Nhược Yên.
Bọn họ cùng nhìn Đông Phương Trường Minh kêu lên một tiếng.
Đông Phương Trường Minh gật đầu một cái rồi cất tiếng hỏi.
Nạp Lan Nhược Yên cười nói.
Đông Phương Trường Minh hỏi.
Nạp Lan Nhược Yên đắc ý nói.
Đào một đường hầm không gian tuy không phải chuyện dễ dàng gì nhưng dựa vào
thực lực của hai tỷ muội Nạp Lan sau khi hợp thể cộng thêm độ sắc bén tuyệt
luân của Tuyệt Thần Kiếm vẫn có thể làm được . Bọn họ dùng cách này bám theo
khó trách có thể lừa gạt được giác quan của mình.
Trong lòng Đông Phương âm thầm suy nghĩ.
Tiếp theo hắn lại nhìn Nạp Lan Nhược Yên hỏi.
Nạp Lan Nhược Yên lắc đầu nói.
Đông Phương Trường Minh nghe thấy những lời này thì kinh ngạc vô cùng trong
mắt của hắn Nạp Lan Nhược Thủy xưa nay luôn là hình mẫu của bốn chữ "hiền thê
lương mẫu " lại có thể bày ra trò này.
Nạp Lan Nhược Thủy biểu môi nói.
Đông Phương Trường Minh gật đầu một cái nói.
Nạp Lan Nhược Thủy trầm giọng nói.
Đông Phương Trường Minh " ngoan ngoãn " chắp tay nói.
Nghe được những lời đó trên mặt Nạp Lan Nhược Thủy rốt cuộc cũng xuất hiện vẻ
hài lòng.
Đông Phương Trường Minh ngẩng đầu nhìn trời một chút rồi nói.
Hai tỷ muội Nạp Lan nghe vậy đương nhiên không phản đối đồng thời gật đầu một
cái sau đó lần nữa tiến vào trạng thái hợp thể.
Do tu vi riêng lẻ của Nạp Lan Nhược Yên chỉ mới đạt đến cảnh giới Thiên Cấp
trung kỳ hơi kém hơn tỷ tỷ của mình một chút cho nên chỉ có làm cách này nàng
ta mới có thể tự do di chuyển bên trong Địa Uyên.
Tiếp theo ba người đi theo con đường cũ lúc trước Đông Phương Trường Minh đã
tới đây mà quay về.
Khi đi được nửa đường trước mặt bọn họ đột nhiên lại xuất hiện một dị thú to
lớn vạn trượng có hình dáng giống như một con voi cản đường cản đường . Đáng
chú ý hơn là trên lưng của dị thú đó lại có hai đạo thân ảnh đang đứng.
Một người thì toàn thân mặc giáp sắc tay cầm một thanh Trảm Mã Đao cao ba
trượng, người còn lại thì mặt đỏ như gấc giữa hai hàng lông mày có đính một
viên bảo thạch bảy màu phát ra hào quang chói lóa.
Nhìn thấy ba người xuất hiện Đông Phương Trường Minh nghi hoặc hỏi.
Thì ra nam nhân mặc giáp sắt là Ngũ Quan Vương, nam tử mặt đỏ là Diêm La
Vương còn cự thú bọn họ cưỡi dưới chân chính là bản thể của Biện Thành Vương.
Ba người đồng thời nhìn Đông Phương Trường Minh cung kính nói.
Lão Tổ bọn họ nhắc đến đương nhiên chính là Quỷ Chủ.
Đông Phương Trường Minh nghe vậy gật đầu một cái sau đó lấy đầu lâu của Quỷ
Chủ ra ném cho ba người.
Ngũ Quan Vương đưa tay tiếp cái đầu lâu đảo mắt quan sát một lát thì kinh hãi
nhìn Đông Phương Trường Minh hỏi.
Đông Phương nhanh chóng đem tình hình trận chiến giữa mình cùng với Điệp Vũ kể
sơ lược cho ba người nghe.
Sau khi tam đại Đế Vương nghe xong cùng lúc nhìn Đông Phương Trường Minh cung
kính thi lễ.
Đông Phương Trường Minh vung tay lên nói.
Ngũ Quan, Biện Thành cùng với Diêm La Vương đồng thanh nói.
Đột nhiên Diêm La Vương nhìn thấy hợp thể của Nạp Lan Nhược Thủy cùng với Nạp
Lan Nhược Yên thì kinh ngạc hỏi.
Đông Phương Trường Minh trầm giọng nói một tiếng sau đó đem theo hai người hóa
thành một đạo hào quang bay đi.
Ba người Ngũ Quan Vương đuổi theo phía sau.
Trên đường đi Diêm La Vương âm thầm truyền âm cho Biện Thành Vương.
Biện Thành Vương hỏi khác với bản thể thô kệch bên ngoài giọng nói của hắn lại
cho người ta một người khác một cảm giác vô cùng ôn hòa.
Diêm La Vương trầm giọng nói.
Ngũ Quan Vương cảm thán một tiếng.
...
Qua mấy canh giờ sau năm người đã trở lại bên ngoài Thập Điện Đại Trận.
Sau khi nghe xong chuyện ba người Biện Thành Vương kể lại Tần Quảng Vương lại
lần nữa nhìn Đông Phương Trường Minh cung kính thi lễ nói.
Đông Phương Trường Minh cười nói.
Hơi dừng một chút hắn lại tiếp tục.
Tần Quảng Vương nghe vậy nhíu nhíu mày.
Đông Phương Trường Minh hỏi.
Tần Quảng Vương giải thích.
Đông Phương Trường Minh bình thản nói.
Tần Quảng Vương nghe vậy suy tư một lúc rồi nói.
Thái Sơn Vương cùng với Đô Thị Vương cung kính nói.
Thái Sơn Vương có hình dáng giống như một trung niên văn sĩ dưới hàm có nuôi
một chùm râu dê trong mắt thỉnh thoảng lại hiện lên từng tia sáng đại diện cho
trí tuệ, còn Đô Thị Vương là một Long Nhân to lớn trên đầu có một đôi Long
Giác cong cong có chút giống với Sở Giang Vương.
Tiếp theo Tần Quảng Vương trầm giọng kêu lên một tiếng.