Người đăng: deptraiconnho4321
Trương Lục Cuồng bước tới trước mặt quỳ xuống cung kính kêu lên một tiếng
trong lúc nói chuyện hắn lệ rơi đầy mặt hiển nhiên
Đông Phương Trường Minh nhìn Trương Lục Cuồng một lúc rồi đột nhiên cười to
nói.
Trương Lục Cuồng nghe vậy lập tức đưa tay lau nước mắt đi cất tiếng cười to.
Tiếng cười của hai sư đồ vang lên tận trời bao trùm khắp nơi trong lúc nhất
thời khắp Cửu Nguyên Sơn đều là tiếng cười tất cả mọi người đều cảm nhận được
một loại cảm giác qua cơn mưa trời lại sáng.
Sau một lúc lâu tiếng cười mới dừng lại.
Trương Lục Cuồng lại nhìn Đông Phương Trường Minh hỏi.
Đông Phương Trường Minh nghe vậy nhíu mày một chút rồi cười nói.
Trường Lục Cuồng nghe vậy kinh ngạc hô lên.
Đông Phương Trường Minh quả quyết gật đầu một cái sau đó vung tay lên trong
đại điện lập tức xuất hiện hai cái quan tài màu đỏ nằm bên trong chính là U
Minh và Ngân Huyết.
Trương Lục Cuồng nhìn thấy hai cái xác đó thì đầu tiên là lộ ra vẻ kinh sợ
nhưng mà rất nhanh đã chuyển thành sự sùng kính nhìn Đông Phương Trường Minh
nói.
Đông Phương Trường Minh thấy vậy cười mắng một tiếng.
Hơi dừng một chút đột nhiên hắn lại chuyển giọng nói.
Trương Lục Cuồng nghe vậy trịnh trọng gật đầu một cái sau đó lập tức muốn bước
ra ngoài.
Nhưng mà đúng lúc này Đông Phương Trường Minh lại kêu lên một tiếng.
Trương Lục Cuồng quay đầu lại hỏi.
Đông Phương Trường Minh đưa tay chỉ vào Đông Phương Vũ Thiên đang ở bên cạnh
trầm giọng kêu lên một tiếng.
Trương Lục Cuồng đảo mắt nhìn qua Đông Phương Vũ Thiên một lần rồi tỏ vẻ nghi
hoặc hỏi.
Đông Phương Trường Minh cười nói.
Nghe thấy những lời Đông Phương Vũ Thiên ngây người ra một lúc rồi lại đảo mắt
cẩn thận quan sát Đông Phương Vũ Thiên thêm một lần nữa như là muốn xem đối
phương thật ra có điểm nào đặc biệt mà có thể trở thành Tiểu sư đệ của mình
vậy.
Sau một lát đột nhiên Trương Lục Cuồng lại quát lên một tiếng sau đó hướng về
phía Đông Phương Vũ Thiên ầm ầm đánh ra một quyền.
Nhìn thấy cảnh đó sắc mặt của Đông Phương Vũ Thiên đại biến tuy hắn không hiểu
tại sao Trương Lục Cuồng lại đột nhiên động thủ với mình nhưng theo bản năng
lập tức hét lên một tiếng sau đó cũng ầm ầm đánh ra một quyền.
Khi quyền đầu của hai người va chạm vào nhau chỉ nghe một tiếng nổ kinh thiên
động địa vang lên sau đó cả hai đồng thời bị quyền kình của đối phương đẩy lui
về phía sau một đoạn.
Vừa ổn định lại thân hình Trương Lục Cuồng lập tức nhìn Đông Phương Vũ Thiên
cười nói.
Tiếp theo hắn lại dùng hai ngón tay của mình kẹp lại thành chỉ điểm lên mi tâm
của mình một cái từ trong đó rút ra một hạt châu màu đỏ đưa đến trước mặt Đông
Phương Vũ Thiên nói.
Khi hạt châu này vừa rời khỏi cơ thể sắc mặt vốn đang hồng hào của Trương Lục
Cuồng đột nhiên lại trở nên tái nhợt đi một phần khí tức trên người cũng yếu
bớt đi không ít
Đông Phương Vũ Thiên thấy vậy nghi hoặc nhìn Đông Phương Trường Minh hỏi.
Đông Phương Trường Minh giải thích.
Nghe được công dụng của hạt châu Đông Phương Vũ Thiên lập tức nhíu chặt mày
lại khi nghe được công dụng của Huyết Nguyên Châu nếu nói hắn không thèm muốn
nó thì thật sự là quá giả . Có món bảo vật có công dụng nghịch thiên như vậy
đưa tới cửa nếu nói có người không động tâm thì thật sự là một kẻ ngu ngốc
nhưng mà hắn và Trương Lục Cuồng chỉ mới gặp mặt lần đầu tuy nói là sư huynh
đệ đồng môn có cùng một người thầy nhưng mà mối quan hệ của hai bên cũng không
phải là thân thiết lắm ( nếu không muốn là căn bản không có bất cứ quan hệ gì
) nếu như bây giờ nhận lấy món lễ vật này của hắn chẳng may sau này giữa hai
người có phát sinh xung đột gì thì không phải mình sẽ bởi vì lòng tham nhất
thời hôm nay chịu thiệt thòi hay sao ?
Như đoán được suy nghĩ trong lòng Đông Phương Vũ Thiên Trương Lục Cuồng cố
tình hừ lạnh một tiếng làm ra vẻ tức giận nói.
Đông Phương Vũ Thiên nghe vậy hai mắt chớp một chút rồi nhìn Trương Lục Cuồng
hạ giọng nói.
Huyết Nguyên Châu này đối với hắn đã không có công dụng gì nữa chỉ là một phế
vật ?
Nhìn thấy bộ dáng của Trương Lục Cuồng khi lấy Huyết Nguyên Châu này ra cho dù
có đánh chết Đông Phương Vũ Thiên một trăm lần hắn cũng sẽ không tin tưởng
chuyện đó nhưng mà đối phương vừa rồi thật sự đã làm cho hắn cảm động cho nên
hắn mới đồng ý.
Trong lòng Đông Phương Vũ Thiên âm thầm thề.
Trương Lục Cuồng trầm giọng kêu lên một tiếng.
Đông Phương Vũ Thiên nghe vậy kêu lên một tiếng sau đó cả hai huynh đệ bọn họ
đồng thời hóa thành hai đạo hào quang kích bắn ra ngoài.
Trong chớp mắt hai người đã biến mất không thấy đâu.
Đông Phương Trường Minh thấy vậy thì lộ ra một nụ cười hài lòng.
Đột nhiên bên tai hắn lại vang lên tiếng hừ nhẹ.
Đông Phương Trường Minh quay đầu lại thì chỉ thấy hai tỷ muội Nạp Lan Nhược
Thủy, Nạp Lan Nhược Yên đang trừng mắt nhìn mình.
Hắn lập tức lên tiếng hỏi.
Nạp Lan Nhược Yên bất mãn nói.
Đông Phương Trường Minh nghe vậy quay đầu nhìn Hoành Không Thi Soái đang đứng
bên ngoài kêu lên một tiếng.
Đợi sau khi hắn đi khỏi Đông Phương Trường Minh lập tức bắt đầu kể cho hai tỷ
muội Nạp Lan chuyện kiếp trước của mình không dấu diếm một chút nào.
Câu chuyện rất dài đợi tới lúc Đông Phương Trường Minh kể xong cũng đã là trời
tối.
Sau khi nghe xong hai tỷ muội Nạp Lan Nhược Thủy, Nạp Lan Nhược Yên không
nhịn được kinh hãi hít sâu một hơi khí lạnh kêu lên một tiếng.
Đông Phương Trường Minh nhìn Nạp Lan Nhược thủy và Nạp Lan Nhược Yên nói.
Nạp Lan Nhược Thủy nghe vậy hỏi.
Đông Phương Trường Minh khẳng định nói.
Nghe được những lời đó không biết tại sao trong lòng hai nàng Nạp Lan Nhược
Thủy và Nạp Lan Nhược Yên lại có thêm một phần ấm áp từ sau khi biết được Đông
Phương Trường Minh có một kiếp trước mà bản thân không biết hai nàng luôn lo
lắng hắn sẽ bị ký ức của kiếp trước đó ảnh hưởng không còn là Đông Phương
Trường Minh mà lúc trước bọn họ biết nữa nhưng mà khi được những lời này của
hắn thì bọn họ rốt cuộc cũng đã có thể yên tâm.
Bỗng nhiên lúc này Đông Phương Trường Minh lại nói.
Hai tỷ muội Nạp Lan nghe vậy ngây người ra một chút rồi đồng thời đỏ mặt bởi
vì bọn họ biết hâm nóng tình cảm mà Đông Phương Trường Minh vừa nói là có ý gì
.
Nạp Lan Nhược Thủy ngượng ngùng lý nhí nói.
Đông Phương Trường Minh cười lớn một tiếng sau đó kéo theo hai người vợ của
mình hóa thành một cơn gió trở về phòng của bọn họ.
Cứ thế một đêm xuân sắc diễn ra.