Người đăng: deptraiconnho4321
Trong chớp mắt cửa lớn Ba Lăng Thành từ từ mở ra Đông Phương Trường Minh cưỡi
ngựa tay cầm Phương Thiên Họa Kích dẫn theo quân đội Sở Quốc từ bên trong
thành lao ra.
Vân Phụng Thiên ngồi trên chiến xa thấy vậy lạnh lùng kêu lên một tiếng.
Viên phó tướng ở bên cạnh nghe vậy cung kính kêu lên một tiếng sau đó lập tức
đi truyền lệnh.
Một lát sau chỉ thấy một đám hơn một vạn kỵ sĩ thân mặc trọng giáp che kín cả
người cưỡi trên những con Địa Long to hơn mười trượng từ bên trong đại quân
Bái Nguyệt Quốc chắn trước mặt đám người Đông Phương Trường Minh đang tiến tới
.
Mỗi bước đi của bọn họ đều khiến cho mặt đất ầm ầm chấn động.
Một viên tướng bên cạnh Đông Phương Trường Minh nhìn thấy đám Long Kỵ Binh
xuất hiện thì kinh hãi kêu lên một tiếng.
Tiểu Hầu Gia Trương Lôi nói đúng đám Long Kỵ Binh này không thể khinh
thường được tốt nhất nên tạm lánh phong mang của bọn chúng !
Đúng đó !
Chúng ta tốt nhất nên tạm lánh phong mang !!
...
Những người khác nghe vậy cũng rối rít lên tiếng hiển nhiên trước đây bọn họ
đều đã từng chịu không ít thiệt thòi trong tay đám Long Kỵ Binh này.
Đông Phương Trường Minh im lặng không nói tiếng nào đảo mắt quan sát đám Long
Kỵ Binh trước mặt thì chỉ thấy đúng như lời chư tướng nói bọn chúng mỗi người
đều có thực lực Nhị Giai trên người lại mặc trọng giáp che kín toàn thân lại
có tọa kỵ Địa Long hỗ trợ đúng thật là một đoàn quân đủ để quét ngang bất cứ
đối thủ nào trên chiến trường.
Đáng tiếc ngày hôm nay đối thủ của bọn chúng gặp phải lại là Đông Phương
Trường Minh tuy rằng hiện nay thực lực của hắn chưa khôi phục đến mức có thể
một mình giết sạch vạn kỵ binh trong đầu cũng không có quá nhiều quân trận có
thể dùng nhưng hắn lại có một thứ mà người khác không thể có đó chính là thần
thức của hắn vô cùng hùng mạnh.
Chỉ dựa vào thần thức biến thái này đã đủ để hắn có thể tìm ra được nhược điểm
của đám Long Kỵ Binh từ đó kích phá chúng.
Sau một lát chỉ nghe Đông Phương Trường Minh trầm giọng quát lên một tiếng.
Dưới mệnh lệnh của hắn hàng vạn mũi tên từ tay của quân sĩ Đại Sở đồng loạt
bắn về phía Quân đoàn Long Kỵ Binh nhưng đối diện với thiết giáp của bọn họ
chúng không tạo được bao nhiêu hiệu quả vừa chạm vào đã gãy làm đôi.
Thủ lĩnh của đám Long Kỵ Binh cười lạnh ra lệnh một tiếng.
Một vạn Long Kỵ Binh lập tức ầm ầm xông lên hoàn toàn không xem những mũi tên
bắn lên người mình ra gì có điều khi quân lính Đại Sở bắn đến loạt tên thứ
mười thì đám Long Kỵ Binh lại bắt đầu cảm thấy không ổn bởi vì bọn chúng phát
hiện điểm nối giữa phần cổ và phần thân thiết giáp của bọn họ đang mang trên
người không ngờ bắt đầu xuất hiện những vết nứt rạn.
Đến loạt tên thứ mười một phần chiến giáp đó cuối cùng cũng vỡ nát ra cổ của
đám Long Kỵ Binh trần trụi lộ ra dưới mắt những Thần Tiễn Thủ của Đại Sở.
Loạt tiễn thứ mười hai vừa bắn ra vô số Long Kỵ Binh lập tức ầm ầm ngã xuống
trên mặt đất.
Hay !
Hay lắm !
Tiểu Hầu Gia vạn tuế !
Tiểu Hầu Gia vạn tuế !
Tiểu Hầu Gia vô địch !
Quân đội Đại Sở nhìn thấy như vậy thì vui mừng hoan hô còn quân đội Bái Nguyệt
Quốc thì đồng loạt hít sâu một hơi khí lạnh bọn họ không thể nào tin được Quân
đoàn Long Kỵ Binh niềm tự hào bấy lâu nay của bọn họ lại có thể dễ dàng đánh
bại như vậy được.
Đông Phương Trường Minh nhìn thấy như vậy thì trên môi không tự giác xuất hiện
một nụ cười bởi vì hắn biết rằng vào lúc này quân đội Đại Sở của hắn đã thành
công triệt hạ được sĩ khí của Bái Nguyệt Quốc chiếm được ưu thế rất lớn trong
trận chiến sắp tới nhưng hắn cũng sẽ không ngây thơ đến mức cho là làm như vậy
thì có thể dễ dàng đánh bại quân đội Bái Nguyệt Quốc dù sao trong chiến tranh
uy mô thế nào cái quan trọng là năng lực chỉ huy của chủ soái.
Mà về phương diện này thì hắn không có lòng tin có thể thắng một lão tướng như
Vân Phụng Thiên phải tìm cách mới được !
Đông Phương Trường Minh âm thầm suy nghĩ sau một lát trong mắt hắn bỗng nhiên
hiện lên một tia sáng.
Ở phía bên kia viên phó tướng của Vân Phụng Thiên lo lắng nhìn chủ soái hỏi
lúc đầu bọn họ muốn dùng Long Kỵ Binh để triệt hạ sĩ khí của quân đội Đại Sở
không ngờ bây giờ lại phản tác dụng.
Vân Phụng Thiên không hổ danh là lão tướng đã trải qua sa trường nhiều năm đối
diện với đại biến cũng không chút kinh hãi bình tĩnh ra lệnh.
Viên Phó tướng trịnh trọng kêu lên một tiếng sau đó phất phất cây lệnh kỳ
trong tay.
Vừa nhận được lệnh Quân đoàn Long Kỵ Binh không chút do dự lập tức triệt thoái
về phía sau.
Tiếp theo chỉ thấy Vân Phụng Thiên rút trường đao bên hông ra hét lên một
tiếng.
Hiệu lệnh vừa dứt hai mươi vạn quân Bái Nguyệt Quốc hóa thành một dòng nước lũ
hung mãnh xông lên thế không thể đỡ.
Đông Phương Trường Minh nhìn thấy như vậy sắc mặt vẫn vô cùng bình tĩnh không
chút biến hóa trải qua nửa năm giao chiến ít nhiều gì hắn cũng đã có chút tâm
đắc ngay lúc thiết kỵ quân địch sắp tới chỉ nghe hắn kêu lên một tiếng quân
đội Đại Sở nhanh chóng tách ra làm hai phần.
Thiết kỵ quân của Bái Nguyệt Quốc lập tức xông vào bên trong khe hở khi bọn
chúng sắp xuyên qua đại quân thì đột nhiên từng hàng cọc gỗ nhọn lại xuất hiện
ở phía trước, tốc độ cực nhanh mà thiết kỵ Bái Nguyệt Quốc luôn tự hào giờ
phút này lại hóa thành nhược điểm đoạt mạng khiến chúng không thể nào dừng lại
kịp tất cả chiến mã trực tiếp đụng phải cọc nhọn xung lực cường đại thậm chí
còn khiến cho một số con trực tiếp bay lên trời.
Vào lúc này dưới mệnh lệnh của Đông Phương Trường Minh quân đội Đại Sở lần nữa
hợp trận lại tiến hành vây giết trong chớp mắt đã có hơn ngàn người chết.
Thời gian từng chút một trôi qua khi Mặt trời lên cao số lượng quân của Bái
Quốc ngã xuống đã lên đến con số năm vạn người bên phía Đông Phương Trường
Minh cũng tổn thất mất hai vạn nhưng hai bên vẫn không có dấu hiệu dừng lại mà
dần dần trở nên còn kịch liệt hơn trước.
Ở bên phía Bái Nguyệt Quốc lúc này chỉ nghe Vân Phụng Thiên quát lên một tiếng
.
Quân trận của đại quân Bái Nguyệt Quốc lập tức xảy ra biến hóa từ từ phân tán
ra nhiều nhánh tấn công phân tán lực lượng của quân đội Đại Sở ra thành nhiều
phần nhỏ.
Đông Phương Trường Minh thấy vậy cũng quát lên một tiếng quân đội Đại Sở lập
tức hóa thành các ngôi sao giằng co với quân đội của Bái Nguyệt Quốc.
Còn nhánh quân chủ lực do Đông Phương Trường Minh chỉ huy thì trực tiếp như
nước lũ ào ào xông thẳng về phía Vân Phụng Thiên.
Vân Phụng Thiên thấy vậy thì trầm giọng hỏi Phó tướng.
Viên Phó tướng lập tức nói.
Vân Phụng Thiên nghe vậy gật gù một cái sau đó quát lên.
Một tên Tướng quân của Bái Nguyệt Quốc nghe vậy cung kính kêu lên một tiếng
sau đó phóng ngựa lao ra muốn lấy mạng Đông Phương Trường Minh.
Nhưng mà ai ngờ hắn còn chưa kịp xuất đao thì đã bị đã bị Đông Phương Trường
Minh vung kích giết chết tiếp theo đó chỉ thấy hắn không mất chút sức lực nào
đã đến trước mặt Vân Phụng Thiên.
Khi đến trước mặt đối phương Đông Phương Trường Minh đột nhiên chắp tay nói.
Tuy trong lòng Vân Phụng Thiên rất kinh hãi với thực lực có thể trong chớp mắt
thuấn sát một tên Tứ Giai cao thủ của Đông Phương Trường Minh nhưng bên ngoài
vẫn tỏ vẻ bình thường trầm giọng hỏi.
Đông Phương Trường Minh nhìn Vân Phụng Thiên trầm giọng nói.
Vân Phụng Thiên cười lạnh hỏi.
Đông Phương Trường Minh lạnh lùng nói một tiếng sau đó đưa Phương Thiên Họa
Kích trong tay kề lên cổ Vân Phụng Thiên.
Vân Phụng Thiên phẫn nộ quát.
Đông Phương Trường Minh trầm giọng nói.
Vân Phụng Thiên nghe được lời của Đông Phương Trường Minh thì nhất thời trở
nên im lặng trong lòng hắn biết những lời Đông Phương Trường Minh nói là có lý
nhưng mà muốn một Đại Tướng quân uy chấn thiên hạ như hắn chịu thua trước một
tên tiểu bối là chuyện không dễ dàng gì.
Đông Phương Trường Minh thấy vậy âm thầm mỉm cười rồi phất tay lên trong chớp
mắt quân sĩ phía sau hắn đã dẫn một nam tử toàn thân bị trói lên đó không phải
Ngụy Khoái thì còn có thể là ai.
Đông Phương Trường Minh nhìn Vân Phụng Thiên cười hỏi.
Ngụy Khoái cũng nhìn Vân Phụng Thiên trong mắt tràn đầy vẻ khẩn cầu.
Vân Phụng Thiên trầm tư suy nghĩ một chút rồi cắn răng nói ra mấy chữ.
Đông Phương Trường Minh nghe vậy cười to nói.