Bị Chia Biệt Tâm Thể.


Người đăng: conmeohoang191@

Từ Ân hiện trạng một mặt xanh mét, cả người run rẩy, mồ hôi nhễ nhại chảy xuôi
dòng dòng xuống đất, một đòn khi nãy đã tiêu hao gần như toàn bộ hồn lực của
hắn, hai chân theo bản năng lui về sau.

" Không có khả năng, hắn...hắn sao có thể tổn thương một chút đều không có ! "

Đệ nhất hồn hoàn của hắn có khả năng ngưng tụ lực, Từ Ân chính là đã sử dụng
từ đầu trận, bất quá, trước thế công như bão lũ của Dương Ngọc, hắn đều vô
pháp thi triển.

Lấy đây cơ hội liền thi triển hồn kỹ, một quyền đó cộng thêm việc hấp thụ thêm
hồn lực bên Dương Ngọc, tam hoàn hồn tôn, có thể gần so sánh với, người thường
chỉ sợ đã xương cốt rung rời từ lâu, tính mạng không chắc chắn rồi.

Còn đối với tên hồn sư nhất hồn hoàn, nằm giường vài ngày có khả năng. Tất
nhiên, Từ Ân biết rõ cái sự tình này đối với Dương Ngọc rất khó, hắn luyện tập
thể lực ngay 4 tuổi, thể xác vững chắc hơn bạn cùng lứa nhiều lắm, nay lại
thêm hồn lực còn rồi rào, đối đầu với một tên nhị hoàn hồn sư bình thường, nói
là thua thì chưa thể xác thực được.

Thế nhưng, quyền kình kia mười phần thì chín phần, hắn chắc chắn làm Dương
Ngọc ngã sấp mặt, muốn gượng dậy đánh tiếp, khó như lên trời a.

Thế mà, Dương Ngọc vẫn còn khả năng vật lên, làm như chưa có việc gì xảy ra,
coi cái quyền đánh chỉ như cơn gió thổi qua người, làm sao không khiến Từ Ân
tức giận cho được. sự sợ hãi không kìm được dâng dần lên trong lòng, Tên này
có còn là nhân loại ?

Từ Ân sau khi lấy lại thanh tỉnh khả năng, không nhịn được sắc mặt nhăn lại,
hắn bắt đầu nhận ra cái hình tượng có chút bất bình thường trên Dương Ngọc.
Đầu tóc rũ rượi che phủ đi nửa khuôn mặt, hai con mắt nhìn kĩ thì rõ ràng, hai
cái nhãn tự kia một đóng một mở, con ngươi đỏ rực như tinh quang lúc trước đã
chuyển sang màu tối đen. Bộ mặt tiêu biến mọi xúc cảm cứ, tạo cảm giác người
vô hồn dường như. Bất quá, trông hắn mồ hôi cũng không nhỏ một giọt, không có
vẻ gì là không đánh tiếp được.

Phù, lấy sức thở dài một hơi.

" Ta chịu thua. . . "

Từ Ân trăn trở kêu lên, dù không cam lòng nhưng đại bộ phận hồn lực tiêu hao
toàn bộ, cả người đau ê ẩm, trận giao đấu này người thua không nghi ngờ là
hắn, cứ ngỡ có được thôn phệ lực võ hồn lại cộng thêm ngàn năm hồn hoàn thì có
thể dễ dàng đánh bại tên hỗn đản kia. Không ngờ sự việc lại ngược đến 180 độ,
thua một tên còn chưa có hồn hoàn, thật không biết nên khóc hay nên cười.

Mục lão ngồi phía dưới vừa ngâm nghi ly trà, không khỏi gật đầu tán thưởng,
phải là kinh hỉ cảm xúc thì hơn, nhất là thời điểm Dương Ngọc chặn được đòn
kia, lão phi thường tò mò hắn dùng phương pháp gì mà khiến một chút thương tổn
đều không có, thật không truy xét rõ ràng không được a.

Nhưng là, mặc kệ lời xin hàng của Từ Ân hay không, Lạnh lẽo khuôn mặt Dương
Ngọc vẫn đứng yên đó, không suy biến. Một điểm sáng từ sâu trong nhãn cầu lóe
lên

Vút !

Thân ảnh Dương Ngọc một cách kỳ quái biến mất trước tầm khuôn của mọi người.
Đây cũng không phải hoàn toàn tiêu biến như vậy, là do hắn sử dụng cực nhanh
di chuyển, người yếu tầm nhìn còn suy nghĩ cho hắn sử dụng không gian lực.

Viu

Chưa đến ba giây sau, ma ảnh không báo trước lững lờ đứng ngay sau bề Từ Ân,
tay vung vẩy, đưa đầu nhọn điểm về ngực hắn. Đừng nghĩ thanh kiếm gỗ này không
thể tạo sát thương uy hiếp tới tính mạng, nó được làm phi thường tinh tế giống
thực, chỉ cần dùng đầu nhọn tấn công thì hoàn toàn một kích có thể kết liễu
đối thủ.

Từ Ân cũng cũng không phát giác ra có ai hiện hữu sau lưng, hắn chỉ là cảm
thấy một cỗ cường lạnh khí lưu đột nhiên hiện hữu, thẩm thấu đến từng tế bào.
Chẳng khác gì tử thần hàng lâm, sâu trong linh hồn đều muốn run rẩy, quy phục.
Nỗi sợ hãi bao trùm toàn cơ thể, đến nỗi muốn hít thở, quay đầu lại quan sát
sự việc cũng là điều bất khả thi.

Nhiều người quan sát biểu hiện như đang chuẩn bị tư thế giết người của Dương
Ngọc

mà không khỏi nhíu mày. Bất quá, điều kì quái là cảm nhận thấy cỗ cường ngạnh
sát khí kia chỉ có duy nhất Từ Ân người, thành ra dù thấy điều bất thường
nhưng không ai có biểu hiện thái quá.

Tất nhiên, trừ Dương Trác Mục lão già ra, hắn là kẻ đã nếm qua bao nhiêu sinh
tử chiến không biết bao nhiêu lần, không với nhân loại thì cũng là với hồn
thú. Mặc dù không nhận ra được sát khí thế nhưng hắn thừa biết có chuyện không
hay xảy ra.

Tâm động cả cơ thể như dùng tốc độ siêu việt âm thanh bắt lấy thanh kiếm đang
hung hăng, điên cuồng đâm xuống.

Phốc !

Đầu kiếm chỉ còn cách da thịt Từ Ân có vài milimét bị một cường lực cơ bắp giữ
lại không thể dịch chuyển tiếp, vừa hay Mục lão chạy đến tiếp ứng kịp.

Thế nhưng, hắn lúc này mới biết chứng kiến sát thần một loại là như thế nào,
sát lục chi khí như thực thể năng lượng một loại điên cuồng đua nhau xâm nhập
vào nội thể Dương lão Mục, khiến hắn không tự chủ phóng xuất hồn lực bảo vệ.

Mục lão kinh hãi đến cực điểm, thứ như sát lục chi khí này, không giết tới cả
vạn sinh linh đừng mong có được, mà cũng chỉ ở cấp bậc này mới có khả năng
ngưng tụ áp đặt lên đối thủ hoặc trong một khoảng không gian nhất định mới
nhận ra được.

Thứ này lại xuất hiện trên một tên nhóc 6 tuổi là điều bất khả tư nghị xảy ra,
đôi mắt nảy lên một tia hàn ý, tay phải động, một quyền tế ra nhẹ nhàng hất
bay người Dương Ngọc ra chục thước. Giọng nói ồm ồm, vẻ mặt phi thường nghiêm
nghị nói lên

" Ngươi là ai ? "

Chỉ còn một cách giải thích là hắn bị ngoại vật xâm chiếm, tình huống này diễn
ra không nhiều, nhưng chí ít sách vở từng ghi qua. Với lão, như vầy cách giải
thích là hợp lý nhất

Dương Ngọc Một chưởng đánh bay cũng không còn đơn giản như lúc nãy đứng dậy,

vô hồn khuôn mặt đã tiêu biến, hắn khổ cực vận hết sức chống kiếm đứng lên,
mặt tái mét không còn tí sức, mồm thở hồng hộc.

" Ta... " Chưa nói hết câu đã gục ngất ngay tại chỗ.

Mục lão trông vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, có vẻ hắn đã lấy được thanh tỉnh
giác quan. Lại trông coi Từ Ân tình hình.

Hắn nhìn không tệ sắc mặt như Dương Ngọc nhưng cả người run bần bật, đầu óc
hoảng loạn, cần thời gian để trấn tĩnh lại. Mục lão hiện trạng chỉ biết đau
khổ trong lòng, chỉ đơn thuần tỉ đấu thôi mà, sao lại diễn biến ra thế này.

....

Hai mắt mơ hồ tỉnh giấc, cả giác quan lẫn trí nhớ mau chóng lấy lại, Dương
Ngọc hiện chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, đây là tinh thần bị cạn kiệt trạng
thái . Nghĩ lại mấy sự việc đã diễn ra mà không nhịn được trong đầu chửi tục
một câu.

Từ đầu đến lúc bị một chưởng kia của lão gia gia đánh vào hắn đều biết rõ.
Hiện tại chỉ chỉ biết cười khổ, hận không biết mình ăn phải cái tạp chất gì mà
gần đây đen như chó mực, hết cái kia nóng kinh khủng sắp chết, lại đến cơ thể
mất kiểm soát mới xảy ra hoang đường đến mức nói ra chắc chắn chẳng ai tin.

Thực ra hắn cũng không giống cơ thể bị mất kiểm soát cho lắm, tại thời điểm
lãnh một cú đấm của Từ Ân, hắn lúc thanh tỉnh lại cơ thể vẫn ở đó nhưng ý thức
không đặt trên thân thể mà tại một bạt ngàn không gian trong suốt màu trắng
tinh kim.

Ở đây không đơn giản chỉ toàn màu trắng như thế, hắn hoàn toàn có thể quan sát
hết thảy mọi phía từ vị trí mình đứng, từ trên dưới trước sau đều lọt vào tầm
mắt của hắn. Khổ nỗi hắn tìm mọi cách vẫn là không ra cách trở ra thế nào, sau
đó cơ thể hắn tự chuyển động, một loạt các tình tiết diễn ra sau đó. Suýt chút
nữa là hắn hạ sát Từ Ân rồi.

" Tiểu quỷ, tỉnh lại rồi ? " Tiếng kéo cử bước vào, Mục lão cả khuôn mặt thập
phần nghiêm túc nhìn qua phía Dương Ngọc giường. Việc lúc bữa làm hắn vô cùng
khó chịu, không phải nhanh tay ngăn cản thì chuyện to xảy ra rồi.

" Ta..ta không cố ý " Dương Ngọc giọng khập khững, áy náy cất tiếng

" Không cần giải thích nhiều, ngươi mau nói sự tình lúc đó "

Dương Ngọc tiếp theo không giải biện gì nữa kể rõ mọi sự việc.

------------------

Mong 10*, Kim Phiếu, ủng hộ từ các bạn.


Thần Mặt Trời Chi Đấu La Đại Lục - Chương #9