; Thức Tỉnh Võ Hồn (2)


Người đăng: conmeohoang191@

-----------------------

Sáu năm sau

Ngày mới lại bắt đầu trên vùng đất bình yên của Hải Ngoại thành. Tiếng sóng
biển hòa cùng với những ánh nắng buổi sớm làm bất cứ ai sống ở đây đều có cảm
giác vô cùng thoải mái.

Hôm nay đường phố nhộn nhịp hơn mọi ngày nhiều vì có cái sự kiện đặc biệt quan
trọng sắp diễn ra mỗi năm một lần, cũng là sự kiện được mong chờ nhất năm. Đó
là việc thức tỉnh võ hồn thương nhật hàng năm.

Tại sao cả năm cũng chỉ có một ngày đi thức tỉnh võ hồn ? Tất nhiên là có lý
do của nó, quan trọng nhất là bởi ngoài những gia tộc lâu năm cùng với những
tổ chức lớn không phải ai cũng biết phương pháp cùng dụng cụ đặc biệt để thức
tỉnh vũ hồn, hơn nữa nếu ai may mắn thức tỉnh được tốt vũ hồn sẽ được các thế
lực lớn để ý, làm trưởng bối của những người này tất nhiên không ai từ chối.
Vì thế từ trước đến nay cũng chỉ trong một ngày thường niên tổ chức, cùng lắm
quá nhiều người thì sang ngày thứ hai.

Vũ hồn có thể coi là bộ phận gắn liền với cơ thể chúng có cái cường đại có cái
vô dụng, người sở hữu vũ hồn cao cấp này trăm người thì tất cả đều sống sung
túc, địa vị cao vạn người kính phục.

Tất nhiên, không phải ai sinh ra có vận khí tốt đạt được cao cấp võ hồn, mà
chủ yếu toàn là võ hồn vô dụng, phế võ hồn chẳng hạn như là các vật dụng trong
nhà, đồ dùng lao động, sinh hoạt. Thiên tài chín chín phần trăm là do tập
luyện cố gắng, điều này đúng bất quá tại thế giới này lại không hoàn toàn, nếu
ngươi không có một chút thiên phú thì cho dù luyện tập đến đâu thì suốt đời
cũng chỉ làm một cái bình thường công nhân sai vặt thôi.

Do đó, những người này chỉ mong con mình có hồn lực để tu luyện vì chỉ cần đạt
cấp độ hai hoàn thì không sợ sống lao cực không có cơm ăn nữa, thế nên sự kiện
này dù năm nào đều không làm cho mọi người hết cảm thấy háo hức.

Két

Một đứa trẻ bước ra từ căn phòng tối, hít một hơi mạnh tận hưởng cảm giác
khoan khoái của buổi sáng, làm cho hắn cơ thể còn mơ hồ buồn ngủ liền tỉnh
lại. Hắn bình thường vẫn là vẫn thường xuyên rất sớm dậy tập luyện, tuy nhiên
hôm nay đặc biệt dành để thảnh thơi thư giãn.

Bởi lẽ hôm nay cũng là một ngày đối với hắn quan trọng, đi thức tỉnh vũ hồn.
Đối với mỗi đứa trẻ, được thức tỉnh vũ hồn luôn là cái được bọn hắn mong chờ
nhất, đương nhiên hắn cũng không ngoại lệ.

Đột nhiên từ xa truyền đến một cái rất lớn tiếng hét. Cái này phát ra tiếng
hét cũng là một tên trạc tuổi hắn, một màu đen tuyền tóc, cơ thể tuy còn nhỏ
nhưng cũng thập phần rắn chắc, vượt xa bạn bè cùng lứa. Mặc dù khuôn mặt không
hiện ra quá nhiều điển trai nhưng tinh anh dáng vẻ là không thể dấu được.

Sau đó hắn liền một nắm đấm hướng thẳng về vừa thức dậy thiếu niên, quyền này
trông chẳng có gì nổi bật, nhưng mà sức lực thật sự dọa người, chí ít có thể
ngang với người trưởng thành nắm đấm, đừng quên hắn mới chỉ là một tên sáu
tuổi hài tử a !

Vừa tỉnh dậy thiếu niên bị bất ngờ tấn công kia chẳng có gì xa lạ, chính là
đứa nhỏ sáu năm trước bị quả cầu sáng kì lạ bay vào cơ thể. Sau đó cũng không
tiếp tục xảy ra di chứng xấu gì, cơ thể hắn vẫn khỏe mạnh lớn lên bình thường.

Hắn đầu một bộ tóc màu đỏ rực, đôi đặc biệt mắt thập phần to tròn, người khác
nhìn vào có cảm giác rất kì dị, lại giống như đang nhìn vào hai đốm lửa khổng
lồ chứ không phải hai cái tròng mắt của thằng nhóc sáu tuổi, tướng mạo hắn
không tính là cực kì xuất trần nhưng mùi vị cao quý vương giả hắn toát ra
không ai có thể phủ nhận.

Hắn cứ thế lớn lên như bao đứa trẻ khác có điều trí não hắn lại khác hoàn toàn
với những bạn bè cùng trang lứa, tính cách cực kì bình tĩnh trầm ổn, lại đối
xử với mọi người hòa nhã kính trọng vì thế được mấy lão già trong tộc yêu
thích, sở dĩ như thế là vì trong não không chỉ có trí nhớ của kiếp này mà mọi
sự việc diễn ra trong kiếp trước hắn còn nhớ như in, nói cách khác hắn là một
kẻ chuyển sinh.

Tại tiền kiếp, hắn danh là đại pháp sư, một trong năm vị pháp sư mạnh nhất thế
giới nhưng cuộc sống trước đây đến khi được chức danh này thật là làm ta muốn
khóc. Phụ thân vì của cải mà bỏ rơi mẹ con hắn. khi sáu tuổi mẹ lại qua đời,
chỉ còn lại một mình không nơi nương tựa sau đó thì bị bắt làm nô lệ chỉ suốt
ngày bị đánh đập ăn uống thiếu thốn không bữa nào được no đủ, cuộc sống rất
vất vả. Trưởng thành hơn hắn hiểu biết nhiều hơn, muốn được giữ lấy số phận
của mình nên đã đẩy hắn đến với ma pháp, thứ trụ cột căn nguyên của thế giới
này

Hắn không phải là kì tài gì, chỉ có thể cố gắng đổi lấy thành công bằng mồ hôi
xương máu gấp mấy lần người khác, hai chục năm sau hắn thật sự có thể nắm lấy
cuộc sống trong tay mình đạt thành tựu đại pháp sư. Tình yêu với một cô gái
một lần đã làm thay đổi cuộc sống của hắn. Lần đầu tiên trong đời mới cảm giác
được sự ấm áp hạnh phúc thực sự.

Bất quá, nàng không bao lâu sau lại vì cứu hắn mà chết. Tại thời điểm này hắn
hoàn toàn suy sụp, hắn hận mình quá vô dụng để nàng chết, lập tức tẩu hỏa nhập
ma điên cuồng giết tất cả những người xung quanh sau đó tự sát chết chấm dứt
cuộc đời của mình.

Khi sang cuộc sống mới hắn đã chôn sâu tất cả những kí ức đau buồn này. Hắn
muốn cường đại, mạnh mẽ nhất để không phải mất đi một người nào nữa, đây chính
là con đường hắn chọn ở kiếp này. Lần thức tỉnh vũ hồn này có lẽ là thứ hắn
mong chờ nhất từ lúc sinh ra đến giờ.

Tên mới của hắn ở kiếp này là Dương Ngọc, bất chợt thấy quyền đến liền thở dài
một hơi, cả người lượn một vòng đơn giản tránh thoát, đã một phát vào người
tên nhóc kia khiến hắn lăn ra sân ngã nhào.

" Ai da, Dương Ngọc ca ta với ngươi sinh cùng năm, đều được ăn uống đầy đủ, ta
khí lực đều có thể coi như bằng người trưởng thành 30 cân khí lực được, thế
nào lại đánh mãi không thắng ngươi vậy? " Tóc đen thiếu niên bị đá sấp mặt
dưới đất ngay sau đó lập tức lâm vào nhăng nhít chửi, hiển nhiên lộ ra vô cùng
thất vọng.

Nhấc cái mông vừa bị đá, hắn khuôn mặt tức tối nhìn về phía người vừa đá mình.
Hắn gọi Dương Từ Ân cùng tuổi với Dương Ngọc. Không biết vì lí do gì mà cha
hắn cùng phụ thân Dương Ngọc bốn năm trước vào rừng săn tìm thảo vật thì biến
mất không có tung tích. Hắn mẹ cũng không còn nên chỉ còn sự giúp đỡ của mọi
người trong tộc. Tên nhóc này rất hay cùng với Dương Ngọc giao lưu nên tình
cảm hai người không khác huynh đệ ruột là mấy.

Dương Ngọc thấy bộ mặt tức tối của Từ Ân miệng cười hắc hắc " Nói cho ngươi a,
muốn thắng đâu chỉ dựa vào khí lực, hơn nữa ta đã sớm đạt bốn mươi cân khí
lực, cho dù không né tránh vẫn hoàn toàn có thể cho ngươi thua sấp mặt tiếp.
Với lại ngươi như này đến sớm, đừng nói lại mặt dày qua đây ăn trực a? "

" Lại.. phiền rồi" Từ Ân khuôn mặt hơi ngượng nhìn qua phía Dương Ngọc. Đây
chắc khoảng lần thứ n hắn sang đây ăn nhờ, cũng không phải do nhà hắn không ai
làm, chẳng qua Dương Ngọc mẫu thân trình độ nấu ăn đáng để mấy tên đầu bếp kia
thực sự đáng cả trăm lần bị đuổi việc.

Dương Ngọc nhà không mấy cầu kỳ bắt mắt nhưng có thể coi là rộng rãi, mọi dụng
cụ cần thiết cho việc sinh hoạt hàng ngày đều có đủ. Vừa bước vào liền chứng
kiến một bóng dáng nữ nhân quen thuộc mặc một bộ quần áo màu xanh giản dị nàng
chính là mẫu thân của Dương Ngọc tên là Bạch Liên. Bên cạnh nàng là hai cái
nha hoàn cũng đang bặm bịu chuẩn bị bữa sáng.

Nàng sau mấy năm tính ra cũng chỉ hai tám tuổi tiếp cận thôi, không quá có
nhiều thay đổi vẫn trẻ trung cơ thể, tuy dung mạo không phải tuyệt sắc gì
nhưng bù lại vóc dáng cơ thể hết sức cân đối, ba vòng số đo thập phần hoàn mỹ
. Nhìn thấy hai đứa nhóc vào nhà liền cười hiền hòa.

" Hiện tại không còn sớm, nếu các ngươi không muốn bị muộn báo danh, nên chuẩn
bị nhanh một chút. "

Từ Ân liền nghi vấn hỏi lại " Chẳng lẽ là dì hôm nay đưa bọn con đi? "

" Đúng vậy, ta ở nhà cũng không có việc gì làm, năm nay vừa vặn cũng chỉ có
hai ngươi thức tỉnh vũ hồn. Vì vậy ta liền một mạch hướng các ngươi đi Truyền
linh tháp"

Từ Ân nghe vậy không nói gì nữa, tập trung nhìn trên bàn tràn đầy mỹ thực,
nước miếng không kìm nổi liên tục rớt ra ngoài. Dương Ngọc suy tư một lúc đã
hồi tỉnh nhìn thấy Từ Ân mặt cười cười rồi đập mấy phát vào đầu cái tên tham
ăn này.

" Hừ, Chủ nhà còn chưa đụng ngươi vội cái gì. Ta thấy khó hiểu thật, ngươi ăn
nhiều vậy cũng không có mập, cái này thật làm mấy tỷ tỷ trong tộc cũng phải
ghen tị a."

" Hức, hức người ta đang tuổi lớn mà." Từ Ân một mặt ủy khuất mếu máo làm mọi
người không nhịn được cười ồ lên một lúc.

------

Lần thức tỉnh võ hồn lần này vẫn diễn ra tại Truyền Linh Tháp một phần là do
tổ chức này phân bố rộng rãi, gần như tòa thành lớn nào cũng có mặt người của
Truyền Linh Tháp quản lý.

Cũng không quá khó hiểu, hồn linh quá trọng yếu, hồn thú sau khi đạt vạn năm
lại do sự việc tà hồn lực vạn năm trước làm trí não của hồn thú phát triển
bước dài hoàn toàn hiểu được chênh lệch sức mạnh lớn thế nào nên hầu hết đạt
đến vạn năm hồn thú đều lựa chọn lẩn chốn không chủ động tấn công loài người.

Còn một số mười vạn năm hồn cường đại, hoặc và di chuyển đến không gian cho
hồn thú sinh sống, hoặc là tự tạo cho mình một cái tiểu vị diện để bảo vệ bầy
đàn.

Người thường lại không có nhiều loại hồn đạo khí có thể truy tìm tung tích hồn
thú, gặp chúng đã khó lại còn tốn công đánh nhau một trận vất vả nên đành phải
nhấc mông về bỏ tiền mua hồn linh thôi. Truyền Linh Tháp hoàn toàn nắm được
điểm này cũng không ngại bỏ ra một khoảng tiền lớn để xây dựng phân nhánh tháp
ở nhiều nơi.

Ba người đang ngồi trên chuyến xe di chuyển đến Truyền linh tháp nhà cửa bên
đường toàn là cao ốc vô cùng hiện đại

" Dương Ngọc đại ca, ngươi nghĩ vũ hồn ta là cái gì vậy, ta thật mong nó là
một cái lôi hệ võ hồn cường đại "

Thấy hỏi vậy, hắn liền xoa cằm nhớ lại trong tàng thư các cơ bản vũ hồn sách,
về bản chất hình như hồn sư có lôi hệ vũ hồn tỉ lệ là một phần vạn, hơn nữa
như bạn hắn gia tộc độc truyền một loại quang hệ vũ hồn thì tỉ lệ này càng
chênh lệch, tuy nhiên ai biết được huyết mạch biến dị, cái gì cũng xảy ra
được.

Dương Ngọc hắn cũng khá tò mò về cái gọi là vũ hồn này, hắn muốn xem thử ma
lực ở kiếp trước với hồn lực thần bí này khác nhau ở điểm nào. Dù sao đây là
nền móng cho con đường trở thành cường giả, ở một cái kẻ mạnh thống trị thế
giới, mình lại đập ra một cái phế vũ hồn thì sợ sau này muốn cười cũng không
được.

--------

Truyền Linh Tháp phân trụ sở nói là xây dựng tại mỗi thành một cái thực ra
không phải, toàn đại lục thành phố không vạn thì cũng chín ngàn, căn bản không
đủ tài nguyên xây nhiều như vậy, mà chủ yếu chỉ có tại lớn thành phố hoặc là
có mấy chục cái tiểu hoặc trung cấp thành phố vây quanh. Cái này Hải ngoại
thành cũng chỉ là một cái tiểu thành phố, nhưng lại cách phân bộ này gần nhất.

Bọn hắn đi xe bus là độc quyền Truyền linh tháp, cho dù quyền quý người cũng
phải bước lên, lần này bọn hắn thành cũng chỉ có khoảng mười mấy người đã được
kiểm tra trước là có khả năng thức tỉnh vũ hồn.

Đi xe bus khoảng hai tiếng là đến nơi. Truyền linh tháp cũng không phải tại
trong thành phố xây dựng mà tại vùng ngoại ô gần bìa rừng, có nhiều lý do
nhưng trọng tâm nhất chính là tại đây không như trong thành, thiên địa nguyên
lực mười phần dồi dào không bao giờ bị thiếu.

Dương Ngọc chính là lần đầu đến đây, lúc trước cũng chỉ là xem qua màn hình
lớn, lúc này nhìn tận mắt cũng chỉ biết ngậm nước bọt. Người giàu a, loại này
cao đến cả mấy trăm mét tòa tháp, xung quanh như tiên cảnh loại này quả nhiên
tài đại khí thô.

Bọn hắn đến đã có trước một nhóm đang thức tỉnh vũ hồn, lúc này một cột quang
hắc màu sáng rực bắn lên, mọi người xung quanh liền ồ lên kinh ngạc một trận,
liên tục bàn tán.

" Mau nhìn là hắc sắc, hắc sắc a. Quả không hổ danh Tích huyết thành thành chủ
chi tử, sau này tiền đồ vô hạn "

" Ân, Huyết nha lang vũ hồn đầy tính xâm lược chiến đấu, tinh thần lực tận 30,
so với hắn lão cha lợi hại hơn mấy lần "

...

Dương Ngọc đám người cũng vô cùng kinh ngạc, vũ hồn theo thời gian dài cuối
cùng được cả đại lục chia vì 6 bậc ứng theo các màu trắng, lục, vàng, tử, hắc,
huyết. Với màu trắng thấp nhất gần như đều là phế vũ hồn, cùng huyết sắc như
là chân long chân phượng vũ hồn. Cái này Tích huyết thành người có hắn phẩm vũ
hồn, sau này Phong Hào đã có trên năm mươi phần trăm vào được. Quả thực như
mọi người nói tiền đồ vô hạn.

Hắn và Từ Ân cũng lấy số thứ tự của mình xong liền dạo xung quanh. Ở đây hắn
thực không biết như thế nào hình thành, phong cảnh phi thường đẹp, sinh lực
tràn trề. Hắn nghe nói hồn linh không phải thế giới này kĩ thuật, nhưng mà
cũng quá lâu những hai ba vạn năm gần như không còn ai biết chính xác.

Một lúc lâu sau liền đến lượt Từ Ân, nghe thấy tên mình hắn liền phi thẳng đến
đài trụ, vẻ mặt phi thường háo hức.

Ông già truyền linh sư nhãn lực cũng phi thường tốt, nhìn thấy Từ Ân bước lên
âm thầm tán dương, hắn cùng Dương Ngọc dù còn nhỏ, bất quá thân thể ngày nào
cũng luyện tập, rắn chắc hơn xa mấy đứa nhỏ khác, mặc dù cơ thể yếu đuối khi
thức tỉnh võ hồn cũng chẳng sao, bất quá về bản chất cường hóa thân thể chính
là tu luyện một bộ phận, tu vi yếu không sao nhưng đến càng mạnh chênh lệnh
giữa những người này càng lớn.

" Ừm, xem nào, số 96 Dương Từ Ân, ngươi thuộc Dương gia ?" Truyền Linh sư ngạc
nhiên, phân nhánh này tháp chủ có quan hệ tốt với Dương gia chủ, hơn nữa Dương
gia chính là Truyền linh thấp phụ thuộc gia tộc, vũ hồn tiềm năng không cao
nhưng một khi dây dưa lại cực kì khó chịu, vì vậy dù không có Phong hào trấn
tọa nhưng cũng có chút danh tiếng.

" Vâng" Từ Ân lễ phép đáp lại.

Truyền linh sư nghe vậy, thái độ với đối với Từ Ân so với bình thường ân cần
hơn nhiều " Võ hồn của các ngươi thật sự rất tốt, bất quá để ta xem tiềm lực
của ngươi thế nào. Mau đưa bàn tay đây. À, cả đầu nữa kiểm tra tinh thần lực.
"

Mọi chuẩn bị đã xong lập tức một cỗ hồn lực hòa với tinh thần lực truyền thẳng
vào cơ thể Từ Ân đến mọi ngóc ngách làm hắn thoải mái mà phải rên lên một
tiếng. Tiếp sau đó một đạo hoàng kim cột sáng bắn thẳng đến tận thương khung.
Xung quanh mọi người tự nhiên không hiểu sao lại sinh ra vô lực cảm giác, mặc
dù đã ăn sáng lúc này cả người lại thấy cực đói bụng.

Truyền linh sư mặt một dạng ngơ ngác mộng bức, màu vàng không màu hoàng kim
này là cái quỷ gì, hắn làm cái nghề này mấy chục năm lại chưa thấy qua lần
nào, hơn nữa động tĩnh lớn vậy so với huyết sắc còn càng khủng bố, chẳng lẽ
phẩm chất còn mạnh hơn, bất quá sao chưa nghe nói.

" Tiên thiên mãn hồn lực !" Truyền linh sư lúc này mới để ý màn hình liền giật
mình kinh ngạc, mặc dù đến bây giờ tiên thiên mãn hồn lực không còn như trước
hiếm hoi, nhưng cuối cùng so với cả thế giới trên ngàn vạn người vẫn là hạt
cát giữa xa mạc.

Lại nhìn vào ô vũ hồn khiến hắn suýt lòi cả con mắt, một cái long phi phượng
vũ lại chỉ có một chữ Ăn. Mẹ nó gặp quỷ, truyền linh sư trong lòng kêu, thật
có cái là ăn vũ hồn, đây là hoạt động, là sinh hoạt a, đây là muốn nghịch
thiên.

Lúc này, ở thang máy một đám người đi ra, nhìn thấy hoàng kim cột sáng liền hô
hấp trở nên dồn dập, kêu lên

" Mạc lão đầu, ta không nhìn nhầm, cái này, có phải trong truyền thuyết Thần
chi võ hồn "

Được gọi là Mạc lão đầu cũng mặt cười ra hoa " Cái này cả thiên địa đều tác
dụng làm sao có thể nhầm được, nhưng mà không ngờ tại chỗ này cằn cội địa
phương có thể ra được quả thực khó tin "

" Ồ, đây không phải Kim Trưởng lão, cùng Mạc trưởng lão hai vị Phong hào đấu
la sao, đây là có đại sự gì? "

" Ngu ngốc, ngươi không nghe họ nó tên tiểu tử kia có cái gì Thần cấp vũ hồn,
cái này có ai biết sao"

Một người khác mặt kinh hãi dường như nhớ ra " A, ta nhớ ra, cái này Thần cấp
vũ hồn người sở hữu có thể được gọi là Thần chi tử, mang một phần năng lực của
thần, hình như cả mấy ngàn năm mới gặp một lần, quan trọng hơn những người này
hoàn toàn vô địch so với đồng cấp, tiềm năng vô hạn, chín chín phần trăm đều
bước vào Phong hào đấu la nha "

Lúc này đám người Kim trưởng lão đã đứng trước Từ Ân, thân thiện cười " Ha ha,
tiểu huynh đệ, có thể cùng chúng ta đi một hồi, đảm bảo ngươi không lỗ "

Từ Ân một mặt ngơ ngác gãi đầu, còn không hiểu chuyện gì, lại thấy một đám
người khí thế như hồng kéo đến bị dọa giật cả người, vừa kịp quay đầu về phía
Dương Ngọc bọn, liền bị ngay lập tức kéo vào trong.

Dương Ngọc đám người cũng một mặt mộng bức, hắn không nghĩ của mình đệ đệ dĩ
nhiên như vậy ngưu bức, mình nghĩ lúc trước lại thành hiện thực, thức tình vô
cùng kinh khủng Thần loại vũ hồn.

Thấy cả căn phòng ầm ĩ, lúc này truyền linh sư mới ho khan kêu lên " Khụ Khụ,
được rồi chúng ta tiếp tục, số 97 ,Dương Ngọc "

Dương Ngọc nghe vậy liền hoàn tỉnh lại, hai tay nắm chặt.


Thần Mặt Trời Chi Đấu La Đại Lục - Chương #5