Người đăng: kitsune273@
Vô Phong đâm giáo qua ngay điểm mù sau lưng Liễu Phong. Không cần quay lưng
lại tay trái móc ra nắm ngay giáo của Vô Phong, tay phải một vỗ, Vô Phong lập
tức văng ngược ra sau.
Tử Hàn chạy đến đỡ Vô Phong dậy, khóe miệng Vô Phong không khống chế được,
chảy ra tia máu. Lúc này một mũi tên bay đến ngay ngực Liễu Phong, Liễu Phong
né qua một bên, chạy nhanh đến chỗ Trác Phàm, dây xích của Tử Hàn bay lại,
ngay lập tức Liễu Phong một chụp, nắm lấy dây xích kéo một cái Tử Hàn bị kéo
văng về phía Trác Phàm. Cả hai đụng nhau té văng ra đất.
Liễu Phong quay người lại, lập tức một thanh kiếm đâm đến trước mặt hắn. Né
thanh kiếm, quay ngược một đá ngay bụng ,Du Thần văng hai kiếm, té ra xa.
Liễu Phong nhìn 4 người nằm 4 nơi cười ác liệt- Đúng là rác rưởi, bởi vậy tân
sinh bây giờ thật là ..hà
Du Thần nắm chặt hai tay, rác rưởi, cậu mới không phải!
-Học trưởng, xin đấu một trận tay đôi với tay đi! –Du Thần mở miệng gượng chống đứng lên.
Cả 3 người còn lại ngạc nhiên nhìn Du Thần. Liễu Phong lóe lên khóe mắt một
cái lập tức tiêu thất, mở miệng nói như thường– Tùy thời hoan nghênh.
-Không ! Liễu học trưởng quá mạnh, cậu không thể thắng anh ấy được! – Vô Phong la lên
- Không tớ quyết định rồi, hãy tin vào tớ- Du Thần đầu cũng không quay lại mở
miệng nói- Chẳng phải cậu cũng khao khát nhìn thế giới bên ngoài sao ? Tớ sẽ
thắng, đừng lo.
-Nhưng cậu...- Vô Phong vừa định nói gì thì thấy Tử Hàn lắc đầu với cậu rồi mở miệng- Vô Phong, Trác Phàm, Du Thần là đồng dội của ta, chúng ta phải tin cậu ấy!
Vô Phong và Trác Phàm im lặng nhìn mặt đất, rồi như quyết tâm, ngẩn đầu lên
cùng nói- Được, Du Thần cố lên, chúng tôi tin cậu!
Du Thần nhếch khóe miệng cười cười với đồng bọn, lập tức nhận 2 thanh kiếm Tử
Hàn ném qua, gật gật đầu rồi quay lại đối mặt Liễu Phong, làm một cái thủ thế,
nói – Liễu học trưởng tới đi!
Liễu Phong mặt không thay đổi nhìn tất cả mọi việc diễn ra thu vào trong mắt,
rồi nhìn qua Du Thần thần sắc kiên định nhìn mình bỗng nở nụ cười. Nụ cười này
không phải nụ cười giễu cợt như lần trước nữa mà là một nụ cười ấm áp tựa gió
xuân, mở miệng nói :
-Không cần nữa rồi
-Hả?? Vì sao không cần nữa ... lẽ nào- Du Thần khó tin mở miệng, chẳng lẽ rớt sao ... ước mơ của cậu, của các bạn phải chờ thêm một năm nữa sao? Cậu không cam lòng.
- Phải không cần nữa vì các ngươi ... đã đậu!
-Hả???- lần này thì cả 4 người đều ngạc nhiên
-Vi ...vì sao học trưởng?- Du thần mừng rỡ, nghi hoặc hỏi.
- Vì sao ư? Vì sự dũng cảm của ngươi, cũng vì lòng tin mà đồng đội dành cho
người- Liễu Phong cười cười nói- Dù ta không biết tại sao bọn hắn lại tin
ngươi như vậy, nhưng sự cần thiết của một liệp sát giả là phải biết tin tưởng
đồng bạn-Liễu Phong hơi ngừng, nói tiếp:
- Có tin tưởng nhau thì mới là đồng đội, nếu không, thì đồng đội cũng chỉ là
kẻ lợi dụng mà thôi. Kẻ không can đảm đối mặt ngại vật là rác rưởi, nhưng kẻ
coi khinh đồng dội thì càng là rác rưởi trong rác rưởi!
Cả 4 người hiểu ra nhìn thân hình trước mắt, lòng một trận cảm thán.
-Nhanh lên về chữa thương đi, chỉ là thương ngoài da không sao đâu- Liễu Phong nói- Kể từ ngày mai, các ngươi chính thức là liệp sát giả!
-Vâng thưa học trưởng-Cả 4 đồng thanh đặt tay lên ngực, chào một cách tiêu chuẩn.
-Tốt! Giải tán! –Liễu Phong cười cười nhìn 4 thân ảnh xa dần, nhớ lại chuyện năm nào, thở dài một hơi,thu liễm lại tươi cười, khép lại cửa tháp, phút chốc bóng tối bao trùm tòa tháp, bóng trời tối dần, cả tòa tháp trở lại sự yên bình mà nó vốn có thường ngày ...