Diệp Du Thần


Người đăng: kitsune273@

Trong một căn nhà nhỏ tại khu bình dân, một căn nhà màu lam đã cũ, một người
thiếu niên tầm 14~15 tuổi đang nằm trên giường của mình, mở to hai mắt đen láy
nhìn trần nhà. Mọi chuyện xảy ra trong một tháng nay quá đột nhiên khiến cho
cậu vẫn còn đang ngơ ngác. Cậu không nhớ bất cứ ký ức nào cả, mà chỉ biết rằng
khi cậu tỉnh dậy thì cậu đã ở một nơi gọi là cô nhi viện.
Nghe kể rằng cậu được phát hiện gần cô nhi viện, rồi được nhận vào đó. Trong
cô nhi viện cậu luôn trầm mặt ít lời và không kết bạn với ai cả, vì cậu không
biết nên nói gì cả về quá khứ của mình. Bỗng 2 hôm trước, cậu được một cặp vợ
chồng trẻ nhận nuôi vì vô sinh. Vì không có ký ức nên vợ chồng họ Diệp đã đặt
tên cho cậu theo họ :Diệp Du Thần
Cậu nằm trên giường hồi lâu rồi bắt đầu thiếp đi, trong cơn mơ, dường như có
một sức mạnh nào đó đang kêu gọi cậu. Một sự liên kết đến từ linh hồn.
Sáng hôm sau, Diệp Du Thần dậy sớm để chuẩn bị đi tham gia khảo hạch. Đúng,
khảo hạch liệp sát giả! Tại đây, mọi người trên 14 tuổi đều phải tham gia khảo
hạch để kiếm việc làm phù hợp mình. Ai không đi hoặc trốn trách sẽ bị khu trục
ra khỏi thành và tự kiếm sống với xác suất là chưa đến một phần trăm. Đứng
trong dòng người, Du Thần cảm thán về sự sa hoa của kiến trúc trước mặt. Đó là
một tòa lâu đài to lớn với sân rộng rãi và được là Nguyên tố điện. Trong này
có một tòa tháp cực lớn tai chính giữa, bên trên gắn bảy huy hiệu cho bảy
nguyên tố :kim,mộc,thủy,hỏa,thổ,lôi,phong.
-không hợp cách ,loại!- Giọng nói nam nhân trẻ truyền ra, Du Thần quay đầu lại thì thấy một thiếu nữ buôn tay khỏi quả cầu thủy tinh, buồn buồn rời khỏi.-Kế tiếp!-giọng nam vang lên lần nữa
-Kế tiếp- Du Thần bước tới, ngồi xuống đặt hai tay lên cầu thủy tinh, cầu thủy tính sáng lên màu xanh nhạt đầy sức sống-Ồ, hỏa nguyên tố thuần khiết! Hảo, hợp cách!- cậu thở phào thu tay lại đứng lên theo hai tên lính đi vào. Tuy nói rằng số lượng đỗ vào ít, nhưng gần vạn người khảo hạch nên chỉ khóa này của cậu cũng có gần ba mươi người. Bỗng nhiên có bàn tay vươn tới trước mặt cậu
-Nhĩ hảo! Chắc cậu cũng là tân sinh năm nay?-không chờ cậu trả lời,thần hình trước mặt cậu nói tiếp- mình là Dạ Vô Phong rất cao hứng được làm quen!
-Hảo, mình là Diệp Du Thần, cao hứng làm quen- cậu nhìn kỹ, đó là một thiếu niên chừng 15 tuổi, cao hơn cậu một tí, tóc đen vén qua một bên, thân cao gầy, da hơi ngăm. Vì cả hai đều không quen ai nên chỉ lát sau đã đứng nói đủ chuyện trên trời dưới đất. Bỗng nhiên, một âm thanh lớn vang lên
- Tất cả yên lặng!!!- lập tức sân một mảnh yên ắng- ta là Bạch Dạ, kể từ hôm
nay ta sẽ dạy cho các ngươi biết thế nào là sinh tồn tại thế giới này! Gần 300
năm trước tại thời kỳ thượng cổ, nhân loại bị tuyệt diệt một lần do tai nạn bí
ẩn nào đó. Do thần ban phước nên loài người chúng ta mới có được thần lực và
đứng dậy lần nữa. Thế nhưng từ đó cũng xuất hiện ma vật kèm theo sự cảm nhiễm.
Loài người đã phải xây dựng lên các tòa thành để chống chọi lại những thứ ấy.
Và chúng ta, liệp sát giả chính là những thủ hộ thành hàng trăm năm qua cho
đến thế hệ chúng ta. Vì thế, nhiệm vụ của chúng ta là đi săn tài nguyên và
liệp sát ma vật để thủ hộ thành. Tất cả có ý kiến gì không ?!-cả sân vẫn im
lặng.
-không có sao?! Vậy giải tán! 6 giờ sáng mai tập hợp, ai không tới ... hừ hừ ... chắc không ai muốn biết mình sẽ xảy ra chuyện gì đâu ...
Nam nhân tên Bạch Dạ vừa đi cả sân lập tức ồn ào. Dạ Vô Phong kéo cậu đi
-Chúng ta cùng báo danh phòng nghỉ nào! Vậy thì chúng ta có thể chung phòng rồi!- Cậu mặc kệ để hắn kéo mình đi, trong lòng một trận kích thích vì cậu sắp thỏa ước nguyện được ra chiến trường bên ngoài bức tường thành, thế giới rộng lớn bên ngoài kia đang chờ cậu khám phá.


Thần La Thiên Chinh - Chương #5