Bí Ẩn Về Sự An Bình Của Liên Hoàn Đảo


Người đăng: giaphat17@

“Đùng” Vân Thành đạp cho cửa bung ra. Lại Vô Thường bên trong hoảng hốt vội
nhìn xem ai thế. Bổng dưng lại thấy chính là con mèo to vừa nãy.

“Ngươi, tại sao?” Vân Thành hỏi, mặt hung dữ chỉ tay về Lại Vô Thường.

Lại Vô Thường quơ tay qua lại thành thật trả lời: ” Không phải ta.”

“Không phải ngươi thì là ai?” Vân Thành gào lên. Lộ chuyện xấu đằng sau 1 con
người là vấn đề cực kỳ kinh khủng.

“Tại hai ngươi kêu giống mèo quá thôi, không phải tại ta!” Lại Vô Thường lắc
đầu.

“Láo, tiếng kích thích như vậy mà lại, lẽ nào ngươi bị người trưởng thành, não
không trưởng thành?” Vân Thành hết lời để nói.

“Đúng, ta còn trẻ con lắm, không biết ngươi đang nói gì?” Lại Vô Thường ngây
thơ trong sáng.

“Không biết thì chết đi.” Vân Thành vận chuyển linh lực trong không khí. Từng
tia linh lực tụ hợp về bàn tay dần dần tạo thành 1 điểm sáng huyền bí. Điểm
sáng ngày càng to, Lại Vô Thường đề phòng lùi lại vì cảm thấy nguy hiểm, tụ
sẳn linh lực. Khi điểm sáng to đến 10cm, Vân Thành miệng niệm:” Bách Hợp Thần
Chưởng”.

Tay co lại, biến thành màu đen, Vân Thành lao tới, tung chưởng vào ngực Lại Vô
Thường.

“Bách Hợp Thần Chưởng? Tên nghe khủng thật!” Lại Vô Thường miệng than, người
thì tức tốc né sang trái. Nhưng trong điều kiện phòng hẹp này thì có vẻ khó
khăn cho Thường. Khi tránh được bàn tay đầu tiên, Lại Vô Thường đã không còn
đường lui. Bởi vì kinh nghiệm chiến đấu của hắn còn rất non.

“Ngươi hết trốn, Song-Bách Hợp Thần Chưởng” Vân Thành tụ linh trong tay trái,
vận chuyển thêm một Bách Hợp Thần Chưởng nữa. Mục đích chính là một đòn kết
liễu Lại Vô Thường.

Nhưng khi sức ép của điểm sáng xuất hiện thêm một lần nữa, Lại Vô Thường bổng
dưng ý thức được mình còn cao hơn đối thủ một bậc, cần gì phải sợ. Hắn mỉm
cười haha và tự gỏ đầu mình.

“Ngươi, dừng lại mau” Lại Vô Thường giơ hai tay lên trước vận chuyển linh
lực. Trước hai bàn tay hình thành nên một màng sáng mờ mờ ảo ảo
mang vẻ kiên cố.

“Uỳnh” Đòn Thần chưởng của Vân Thành va chạm với đôi tay Lại Vô
Thường. Tiếng nổ vang trời đánh văng tất cả đồ đạc trong phòng. Âm
thanh lớn còn truyền ra cả bên ngoài khiến Bách Hợp thành một phen
náo động. Kinh Môn Hương nấp luôn trong phòng.

-Tiếng gì vậy?. Cả thị rộ lên.
-Hình như ai đó đang chiến đấu.
-Chiến đấu ở nơi đây sao, không sợ quy tắc à?
-Bọn cường giả thường không nhìn quy tắc.

Vân Thành nhăn mặt, ý thức được thực lực bản thân còn kém xa đối
thủ sau đòn vừa rồi. Y đang suy nghĩ biện pháp giải quyết. Bổng bức
tường vỡ, từ bên ngoài đi vào mấy người. Trông tất cả rất lão
làng. Họ là những trưởng lão của Bách Hợp Các, nghe tiếng động
mới nhanh chóng chạy tới. Vừa nhìn thấy Vân Thành, bọn họ toáng
lên:

“Nhị thiếu, ngươi làm gì ở đây? Sao lại còn đánh với cả người ta
thế hả?”

Vân Thành thấy thầm mừng, chưa kịp nói Lại Vô Thường đã:” Hắn ta bổng
dưng nhảy vào đánh ta, còn suýt làm ta chết, may mà hắn ta công lực
kém cỏi, tu vi chẳng tới đâu, nên cuối cùng chẳng thành sự.”

“Láo, ngươi xem hết của bọn ta, còn lẻo mép ta kém cỏi. Ngươi mới
kém, võ công chẳng có chỉ toàn hứng gió. Mấy lão đừng tin hắn, là
hắn đã để lộ chuyện riêng của ta nên ta mới…” Vân Thành phủ định.

“Chuyện riêng gì vậy thưa nhị thiếu???” Bọn lão tự dưng thấy có
chút khó khăn. Vì võ công cao thâm nên sớm đã biết tên Vân Thành này
thường xuyên đi gái, vì vậy chuyện riêng mà y nói ai cũng biết. Bây
giờ mấy lão chẳng biết làm sao. Nhìn về Lại Vô Thường bọn họ thì
lại cảm thấy không dễ xử lý. Khi mà Lại Vô Thường vẫn tuông ra khí
tức trung kì của mình. Bọn họ ở đây cũng chỉ một người trung kì
mà thôi.

“Mấy ngươi nhìn gì nữa, còn không mau bắt giết hắn, để hắn lộ ra
sao giờ. À, các ngươi sẽ bị xử lý.” Vân Thành cố sức đe dọa.

“Nhưng hiện nay rất cần người cứu đại thiếu, thêm người là thêm một
cơ hội, huống chi cậu ta lợi hại thế.”

“Đúng, Đúng” Lại Vô Thường thêm vào.

“Nhưng mà hắn… Hắn phải đền bù cho ta và phải kí cam kết.” Vân
Thành cắn răng. Có vẻ như ước định không thành. Hầu hết các lão
đối với hắn không hảo cảm lắm. Bởi vẻ ngoài suốt ngày đạo mạo
của hắn.

“Ngươi đánh ta thì phải đền bù cho ta chứ sao lại cho ngươi?” Lại Vô
Thường con nít. Làm cho Vân Thành tức càng thêm tức, thở hổn hển,
mặt đỏ bừng, trên nắm tay lại tụ Bách Hợp Thần Chưởng. Có vẻ như
nếu không khống chế được, nó sẽ phát nổ và hủy diệt tất cả.

“Được rồi, được rồi, cậu kia, cậu hãy đền bù và kí cam kết không
lộ miệng đi.” Mấy trưởng lão thấy thế khuyên can.

“Được thôi, ta hứa. Đền bù đây.” Lại Vô Thường móc ra một viên linh
thạch, bắn thẳng vào mồm Vân Thành. Miệng còn mở to, Vân Thành nuốt
phải viên linh thạch vào bụng. Bùm, linh thạch phát nổ, linh lực bay
tứ tung trong người Vân Thành, biến hắn như tên béo. Mấy lão sợ hết
hồn, vội đi lại hút linh lực từ Vân Thành ra. Trong khi đó Lại Vô

Thường đã rời khỏi.

“Cái gì, con trai ta lại chuốc họa? Hừ tên đó chả chăm tu luyện gì
cả.” Vân Nam đập bàn, mặt nhăn nheo, rầu rĩ. Lão đang lo tương lai của
môn phái. Con trai trưởng thì bị bắt cóc, còn chưa thể xác định cứu
được hay không. Còn tên con trai thứ lại ngu si đần độn, thích ra vẻ
chính trực trước bao cô gái. Lần này còn dụ cả con gái lão Kinh,
cũng may lão kia dễ nói chuyện. Hiện tại ngoài chút lo này thì còn
đang chờ hồi âm của đám huynh đệ.

“Nghe mấy lão kia nói, tên mà Nhị thiếu gây với là một cao thủ trẻ
tuối. Tư chất cực kì không tầm thường, là tài năng của Liên Hoàn
đảo chúng ta.” Đại trưởng lão Vân Kiên nói

“Haizz, tư chất có cao cách mấy thì cũng vô dụng thôi. Từ hơn 70 năm
trở lại đây, chưa từng có ai ở Liên Hoàn đảo này vươn lên cảnh giới
cao nhất của Bạo Linh cảnh. Mấy lão tổ chúng ta cũng chỉ tới Bạo
Linh trung kì đỉnh phong. Gọi là thiên tài nhưng bọn họ vẫn không qua
được thì nói gì đến chúng ta.”

“Nhưng tên đó tư chất có vẻ khủng lắm, nghe bọn kia nói sức tụ linh
lực của hắn rất kinh, bắn viên linh thạch bay cực nhanh. Cho dù không
lên được Bạo Linh hậu kì thì cũng có sức chống lại một Bạo Linh
hậu kì. Tên này nên được hổ trợ. Ngoài ra hình như là khu Liên Hoàn
đảo bị yểm bùa chú nào đó không cho tồn tại Bạo Linh hậu kì. Cụ
thể thì mấy năm trước tên Bạch Đạo U sang làm loạn nhưng mình Vân
lão tổ đã có thể chịu được hắn ta 5 chiêu.” Bạch Đạo U là Bạo Linh
hậu kì duy nhất ở Đông Khu.

“Không cần nghĩ nhiều, nếu là thật thì hãy tin đó là lợi thế của
chúng ta chứ không phải hạn chế, coi nó như là một lớp màng bảo
vệ. Và xem ra nếu thật thì muốn lên Bạo Linh hậu kì phải rời khỏi
Liên Hoàn đảo. Nhưng điều kiện không cho chúng ta đi.”

“Ừm”

Lại Vô Thường không ở đâu xa mà chỉ ở cách đó vài phòng thôi. Hắn
đang tu luyện. Hôm nay hắn đã chứng kiến võ học thế giới. Không phải
cứ tránh né và đấm đá là được. Cần phải có cho mình những kỷ
năng tuyệt chiêu.

Thiên Diễm chưởng của hắn tuy mạnh nhưng chiến đấu tầm gần tỏ ra kém
hiệu quả. Khi mà đòn tấn công bằng lửa gây rất ít sát thương và
không có tính chất phòng thủ. Nếu đối thủ không sợ lửa thì coi như
xong.

Lại Vô Thường đặt quyết tâm khi tới Đông Khu sẽ bắt đầu săn tìm những
tuyệt kỹ giang hồ. Để khiến bản thân trở nên vô địch. Nhưng hiện tại
Thường cần tu luyện đã.


Thần Hành Bách Biến - Chương #21