Đây Là Linh Lực?


Người đăng: giaphat17@

Trong đêm tối, phòng Lại Vô Thường sáng lóa, nhưng Lại Vô Thường lại ngủ say
như chết trên giường, mọi biến hóa của cơ thể hắn cũng không biết. Thật ra đêm
nào cũng thế chỉ là đêm nay đặc biệt nhiều.Người hắn sáng lên, người ngoài
nhìn vào còn tưởng bảo thạch.

Trong phòng Lại Vô Thương đang đổ mồ hôi. Hắn cảm thấy có áp lực như có như
không từ hướng phòng Lại Vô Thường.

“Không lẽ là cường giả? Đến phòng con trai làm gì a? Hi vọng không có chuyện
gì đi.” Lại gia gia chủ tự nói mình. Hắn cũng sợ cao thủ ấy nên hắn củng không
đi hỏi kẻo làm nhân tức giận, huống hồ cái áp lực kia cũng không có sát khí.

Nửa canh giờ sau, từng tia linh lực dần biến mất, căn phòng Lại Vô Thường trở
lại tối đen, nhưng hắn cũng không tỉnh dậy. Áp lực lên cha hắn cũng biến mất.
Thật ra cả gia tộc cũng chỉ có vài cường giả cảm ứng được.

========

Sáng hôm sau.

“Này biết gì không, tối qua phòng thiếu gia sáng chói ấy, ta cứ ngở ngài ấy
đốt pháo hoa nhưng chả có tiếng gì cả.”

“Lúc nãy ta nghe tổng quản nói có cường giả đến phòng thiếu gia nên hắn củng
không dám đi xem, có lẻ là vị cường giả kia?.

“Cường giả? Dạng tu vi gì tổng quản đại nhân mới nói cường giả? Liền ngài củng
sợ như thế.”

“Được rồi các ngươi đừng nói nữa”. Một âm thanh từ sau lưng 2 người hạ nhân
truyền đến. Làm 2 hạ nhân giật mình.

“A tổng quản đại nhân”. 2 tên hạ nhân cúi đầu nói.

“Hừ”. Hắn là đại tổng quản Lại gia, tên Lại Ô, tu vi Luyện thể tầng 6, đả
thông 6 đường kinh mạch. Tu vi này củng tạm xem như cao thủ ít có. Nhưng hắn
hiện đang nổi giận. Bị hạ nhân xem thường là việc rất khó chịu. Gặp cường giả
không dám nhìn 1 cái? Hắn cũng không đến mức này đi?

“Gia chủ bảo các ngươi đừng bàn chuyện này nữa.”

“Hắn còn nói nếu gặp thiếu chủ thì bảo hắn có việc phải đi ra ngoài, đừng tìm
hắn.” Tổng quản quát to. Làm 2 hạ nhân giật mình. Cũng may hắn sống lâu cũng
không phải không có khí độ đến đi chấp nhặt với hạ nhân.

“Vâng thưa Tổng quản đại nhân”.

“Cút đi”. Lại Ô bỏ lại lời nói rồi đi vào phòng mình.

“Này biết gì chưa, nghe nói tối qua phòng thiếu gia đốt pháo hoa ấy” 1 tên hạ
nhân khác đi ngang nhìn thấy xúm lại nói.

“Im miệng đi, kẻo đại nhân tức giận trừ lương. Còn nữa bảo người khác đừng bàn
nữa.” 2 tên hạ nhân bị mắng sầm mặt nói.

“Hả”. Tên hạ nhân cảm thấy bất ngờ.

“Cộc cộc…Cộc cộc”

“Hửm ai đó?” Trong phòng vang lên tiếng nói.

“Thiếu gia à, sáng rồi mời ngài dậy”

“A ta còn muốn ngủ chút nữa, ngươi đi chổ khác đi”

“Vậy thiếu gia, gia chủ nói ông ấy có việc nên không ở nhà, bảo ngài đừng tìm
ngài ấy” Bên ngoài cửa tên hạ nhân lúc trước nói từ từ.

“Ông ta có nói đi làm gì không? Hả”.

“Chuyện này.. tiểu nhân không biết, ngài có thể đi hỏi tổng quản đại nhân”.

“Uhm được rồi đi đi”.

“Vâng”. Tên hạ nhân bỏ đi.

Trong phòng Lại Vô Thường để tay gối đầu mắt hí nhìn trần nhà, lẩm bẩm “Hừ
thần thần bí bí”. Hắn cũng sẻ không đi hỏi tên tổng quản hám tiền kia. Cha hắn
1 khi không nói thì sẽ không nói, liền là ai cũng thế, trừ phi có thể trực
tiếp chế phục. Nhưng ở trấn Bạch Hạc này ai có thể ép hắn nói ra?

Lại Vô Thường ngồi bật dậy quan sát chính mình. Hắn đang rất nghi ngờ sao hôm
nay thoải mái thế. Thật ra từ lúc có hạ nhân kêu là hắn đã thấy rồi.

“Không lẽ do cái động tác hôm qua, nhưng lúc ấy có cảm giác gì đâu?”

Nhìn xuống người mình, đột nhiên 1 tràng cảnh hiện ra. Các đường kinh mạch!

“Hả” Lại Vô Thường giật mình vì phát hiện này. Hắn cũng không phải giật mình
vì mình nhìn được kinh mạch mà là tự nhiên hắn có năng lực nội thị. “Không
phải chỉ có Thôi Linh mới làm được sao?” Ngoài ra hắn còn thấy những tia có đủ
màu sắc.

“A Đây là?” “Đây không phải linh lực chứ? Ta là cao thủ Thôi Linh sao? Cứ thế
đột phá? Còn chưa Luyện thể mà?” Hắn rất kinh ngạc, cảm thấy không tin tưởng
với bản thân, cảm thấy đôi mắt đang phản bội hắn. Hắn cũng không để ý linh lực
mình có đủ màu sắc.

“Bốp” Lại Vô Thường tự vả mặt mình. Gương mặt đẹp trai biến thành màu đỏ, Lại
Vô Thường mới nhận ra củng không phải giả dối.

Lại Vô Thường ngồi nhìn bức tường đối diện nửa ngày mới chấp nhận sự thật phi
lý này.

Kiểm tra lại thân thể, phát hiện kinh mạch đả thông đầy đủ nhưng thân thể vẩn
yếu kém, chỉ thấy có 1 ít linh lực du động khắp cơ thể tỏa ra đủ hào quang.

“Không sai, đúng là thế, ta chính là siêu cấp thiên tài, liền không cần Luyện
thể vẫn đột phá Thôi Linh. Thế này thì khảo thí Vấn Đỉnh Môn ăn chắc” Lại Vô
Thường đột nhiên nở nụ cười, cũng không cảm thấy buồn khi là Thôi Linh yếu hơn
kẻ khác. Lại Vô Thường tự tin có thể nhanh chóng tang thực lực lên.

Sự thật là những đứa trẻ khác tham gia khảo hạch còn chưa luyện võ nên tràng
khảo hạch này vốn không cần cho hắn. Ngay cả môn chủ Vấn Đỉnh Môn củng chỉ là
Thôi Linh trung kì thì hắn có thể trực tiếp làm trưởng lão. Thực chất hắn
chẳng chịu nổi 1 kích của Thôi Linh sơ kỳ.

Lại Vô Thường hứng trí bừng bừng đi ra ngoài. Hắn muốn thử xem mình lợi hại
đến mức nào. Trên gương mặt vẩn còn vết đỏ nhưng lại tươi cười trông rất quái

dị.

“Đại Tổng Quản……” Lại Vô Thường đến phòng tổng quản la to lên.

“Hả ai đó, Dám gọi ta như thế” Tổng quản đang ngồi đếm tiền bị Lại Vô Thường
gọi ra giật mình, vội cất tiền vào. Bước nhanh ra mở cửa mới không thấy ai cả.
Nhìn xuống mới phát hiện là Lại Vô Thường.

“Ồ thiếu gia, gọi ta làm gì, ta có thiếu nợ ngươi đâu? À mặt ngươi sao thế?”.
Lại Ô nghi vấn hỏi.

“Haha ta đập muỗi ấy mà!”

“Lại tổng quản, có giỏi so chiêu với ta?” Lại Vô Thường ngước mặt lên cười hì
hì.

“Bằng ngươi? Ta nhớ gia chủ đâu có dạy võ công cho ngươi đâu?.

“Ta mới đột phá”

“Đột phá cái gì? Nghe gia chủ nói ngươi mới luyện từ hôm qua đã đột phá? Không
thể nào đâu.” Tổng quản không tin tà nói, mặt rất quái dị.

“Ta thực sự đột phá a, ngươi có muốn đánh không hả?”. Lại Vô Thường hối thúc
nói.

“Ngươi đã muốn thế thì cho ta xem ngươi đột phá thế nào”Lại Ô bất đắc dĩ nói.
Hắn thủ thế ngay trước cửa chờ đợi đòn tấn công kiến cắn của Lại Vô Thường.

“Ồ nhìn kìa hình như Tổng quản đại nhân định so chiêu với thiếu gia”. 1 tỳ nữ
đi ngang nhìn thấy cảnh này hét lên.

“Đâu đâu?”. 1 toán người chạy tới. Chuyện này vốn chẳng có gì đáng xem, mấu
chốt đây là Lại Vô Thường. Ai cũng biết hắn đã tới tuổi luyện võ cũng muốn
biết hắn tới mức nào rồi.

“Ồ gương mặt ngài ấy bị ai đánh thế?” Không rõ nhân khẩu.

“Ngươi xuất chiêu đi” Lại Ô nói. Với thực lực của hắn thì không cần thủ thế,
hắn đây là đang nâng cao chí khí.

“Được””AHHHhhhhhh”. Lại Vô Thường hét to lên định tấn công nhưng phát hiện
mình chưa biết cách vận chuyển linh lực thì mới đột ngột dừng lại.

“Sao không xuất chiêu đi?”

Lại Vô Thường liên tục thử thôi linh nhưng nó vẫn không có biến chuyển mới
tràn ngập thất vọng. Định mở miệng bảo quên mất thì đột nhiên 1 tia sáng đủ
màu lóe lên. Thân hình Lại Vô Thường không kiểm soát lao thẳng đến Lại Ô. Tốc
độ nhanh đến mức Luyện thể tầng 6 như Lại Ô cũng không nhìn thấy phương hướng
làm hắn giật mình.

“AAAAAA đùng”Lại Vô Thường thất thanh la lên rồi mang theo Lại Ô trực tiếp
tông vào vách phòng.


Thần Hành Bách Biến - Chương #2