Người đăng: giaphat17@
“Này, à ừm, không sao” Lại Vô Thường cười cười nghĩ thầm mình ở cái bộ dạng
này sao cha biết được. Hắn quay phắc sang nhìn Lục Hãm. Mặt hầm xuống, tay
phủi phủi. Hắn nói:” Ngươi lại độc ác thế, giết ngươi trừ họa”
“Tiểu huynh đệ nói bậy, ta độc ác bao giờ, có trách trách bọn kia đứng đó” Lục
Hãm giận dữ.
“Đừng nhiều lời, bình thường ta sẽ không giết người trừ khi có người dám chọc
ta, và ngươi đã chọc ta.”Lại Vô Thường tuyên bố cái chết cho Lục Hãm.
“Ngươi cứ nói đùa, có giỏi thì giết ta xem, Vấn Đỉnh Môn sẽ giết ngươi” Lục
Hãm đéo sợ hắc cái đầu.
“Chết đi, Kha Lâm ta cũng đánh nhau rồi, còn sợ ngươi sao?” Lại Vô Thường dùng
Thần Hành trực tiếp xuất hiện trước mắt Lục Hãm và sau đó là một cú đấm xuyên
thấu.
“Phụt, Ngươi..Không ..thể.. nào…Oặc” Lục Hãm phun máu không tin trợn mắt nhìn
Lại Vô Thường. Hắn cứ thế ngã xuống. Cục thịt bị Lại Vô Thường đánh văng ra
bay vào dung nham bốc mùi khét lẹt. Lại Vô Thường dùng lửa thiêu đốt sạch máu
trên tay. Hắn bổng chuyển sang cười nhìn về mấy người còn sống:” Mau quay về
đi, đừng đem chuyện này nói ra”
“Vâng” Còn sống mấy người đều là gật đầu bỏ chạy. Cha Lại Vô Thường cũng trong
số đó. Lại Vô Thường nhìn ông ta đi trầm ngâm:” Cha, con đi chơi chút”
Nhanh chóng nơi hang động này chỉ còn lại mấy cái xác và một Lại Vô Thường.
Hắn đi gở một cục Dương thạch xuống, cầm trên tay ngồi xếp bằng vận chuyển
Lãnh Diễm quyết.
Sau 10 phút, viên Dương thạch đầu tiên biến thành cục bột. Lại Vô Thường lại
lấy thêm một đống Dương thạch đặt xung quanh để tu luyện.
Một canh giờ sau, gương mặt Lại Vô Thường có chút thay đổi mang vẻ mỉm cười.
Tốc độ hấp thu tăng nhanh chóng mặt. Ngay cả Dương thạch ở xa cũng bị hấp thu
và cả hỏa năng của dung nham cũng vậy. Chuyện này Thường không biết. Thường
thì hắn cho rằng mình là thiên tài nên mới thế.
Sáng hôm sau, hắn đã thành công vượt qua tầng 1 đến tầng 2 Lãnh Diễm quyết.
Tương đương Thôi Linh trung kì. Như vầy hắn sẽ nhanh đến Đông Khu hơn. Nơi đó
mới là nơi có nhiều trò chơi với hắn. Nơi đây chỉ ngoài biển đảo mà thôi. Hắn
sẽ vào đất liền quấy phá đến không còn gì. Biến nơi đó thành khu vui chơi của
hắn.
Đứng dậy, Lại Vô Thường đi gom Dương thạch bỏ đầy trong nhẫn trữ vật. Có vẻ
như cái nhẫn không đủ, hắn lấy thêm mấy cái nhẫn từ mấy cái xác kia. Có 8 cái,
một cái rất bắt mắt của Lục Hãm. Trong chiếc nhẫn đó, Lại Vô Thường nhìn thấy
mấy cuốn bí kíp, sách, một đống linh thạch và mấy lọ đan dược. Không có thức
ăn vì Thôi Linh đã không cần ăn nữa.
Có bốn cuốn sách làm Lại Vô Thường chú ý. Một cuốn viết về các loại linh thảo,
linh thực. Một cuốn viết về một số loại thiên tài địa bảo. Một cuốn viết về
các loại hung thú, yêu thú, dị thú thường thấy. Và một cuốn về các kỹ nghệ
giang hồ. Mấy cuốn sách này trong tàng kinh các có lồi mắt ra.
Lại Vô Thường ngồi đọc mất cả 3 tiếng mới hết. Cuối cùng hắn biết thứ đỏ đỏ
này là Dương thạch, cái màng sáng của Lục Hãm là trận pháp và con kia là Hỏa
Linh thú, đẳng cấp đã đến yêu thú trung kì và sắp lên cấp hậu kì. Tiến bước
nữa chính là dị thú cấp 1. Tương ứng với Bạo Linh sơ kỳ. Mấy con đó cực kỳ
nguy hiểm.
“Gập” Lại Vô Thường đóng cuốn sách lại bỏ vào nhẫn trữ vật. Hắn đeo 9 cái nhẫn
trữ vật 9 ngón tay. Đem tất cả Dương thạch còn thừa bỏ vào, biến mất trong
hang động. Lúc hiện ra là đã ở đỉnh núi.
Người nhìn Tây Bắc, cha không thấy đâu, gấu cũng chả có, bạn bè anh em cũng
không. Chỉ có mây bay nước chảy, gió thổi khôn ngừng. Người nhìn Đông Nam, chỉ
có biển bạc nước xanh, chim chóc bay lượn. Đất không thấy đâu, người cũng chả
có, con đường dẫn lối cũng không.
Người dang hai tay ôm lấy biển rộng nhảy lên cao và bay nhanh như có đôi cánh
chống đỡ. Càng gần, càng gần bãi biển. Tiếng âm vang sóng vỗ, lại có tiếng
người từ nơi nào tới tai. Âm thanh hỗn tạp, xen lẫn rất nhiều thứ. Khiến người
dừng lại rơi xuống.
“Bịch” Lại Vô Thường rớt một cách nhẹ nhàng xuống gạch. Gạch? Ừ gạch, đây là
đang trong thành Nam Duyên của Vấn Đỉnh đảo. Tại đây có truyền tống trận tới
Minh Thần tông vào Bách Hợp các. Người đây không đông lắm. Bởi nơi đây là ven
biển, thường xuyên bị hung thú tấn công. Chủ yếu nơi là dùng làm nơi qua lại
giửa các đảo. Lần trước mấy đại nhân vật dự tiệc cũng là đi qua mấy cái truyền
tống trận này.
Bất quá muốn sử dụng cần có linh thạch. Linh lực con người nơi đây không đủ để
kích hoạt truyền tống cự ly xa như vậy. Dù là Lại Vô Thường cũng không thể
thay đổi được. Nếu có thì truyền xong hắn sẽ bị khô cạn linh lực.
Lại Vô Thường không cần kiếm linh thạch. Lục Hãm vừa cho hắn mấy chục viên.
Hắn chỉ việc dùng mà thôi. Thế là anh đã ra khỏi map. Dù sao nơi đây không có
gì vui lắm.
Tại phía nam thành xây dựng 2 tòa trận pháp lớn, có nóc che mưa nắng. Lại Vô
Thường bước lên một tòa trong đó, đem 15 viên linh thạch nhét vào mấy cái lỗ
chứa. Mấy hoa văn dưới chân sáng lên, xung quanh Lại Vô Thường tỏa ra tia
sáng. Vụt, hắn biến mất.
Lại Vô Thường nhìn xung quanh thấy toàn màu đen đành nhắm mắt lại. Mấy giây
sau cảm giác xung quanh không còn thay đổi hắn mở mắt ra.
“Tên nào gan vậy không biết” Tiếng người truyền tới.
“Thằng đó chết chắc, Bách Hợp các không phải hạng yếu”.
“Ngay cả thiếu chủ dấu yêu cũng dám bắt cóc, dúng là gan trời mà”. Có tiếng
phẫn nộ của một thiếu nữ. Nàng là người hâm mộ của Vân Chính, thiếu chủ Bách
Hợp các.
“Chuyện gì đây?” Lại Vô Thường đứng trên truyền tống trận nhìn chuyện xung
quanh tự hỏi.
“Này chuyện gì vậy?” Hắn gọi một thanh niên đang bàn tán. Tên này nhăn mặt
thấy phiền phẩy tay bảo Lại Vô Thường đi chổ khác. Thường đành tỏa ra chút khí
tức, tên này mới mở miệng:” Là thiếu chủ của Bách Hợp các bị bắt cóc”
“Bắt cóc? Thằng nào rãnh vậy? đi hỏi thăm chút mới được.”
“Ta thấy huynh đây rất lợi hại chi bằng tham gia cùng các trưởng lão Bách Hợp
các truy bắt…”
“Anh đéo cần, biết chưa.”Lại Vô Thường nghênh mặt nói. Tên kia quay mặt lại sợ
hết hồn, lấy khăn tay lau mặt.
“Hừm, ừm…” Lại Vô Thường tay sờ cằm trầm ngâm. Hắn không biết có nên cứu hay
không. Dù sao tên cha nhóc kia đi tham dự lễ của mình chỉ để ăn thì không đáng
cứu lắm. Mà quan trọng là, làm sao cứu?
“Này huynh không định không tham gia sao?, có thưởng đó.” Tên lúc nãy quay mặt
lại.
“Ta nói, ta đéo cần thiết phải đi cứu” Lại Vô Thường gào.
“Vậy còn phần thưởng…”
“Im ngay” Lại Vô Thường hét to làm mấy người xung quanh nhìn hắn tò mò. Lại Vô
Thường cảm thấy nhột gãi đầu chỉ tên kia cười:” Ta hét tên này”
“Ôi huynh thật đẹp trai a” Cô gái than.
“Phải ngươi thật đẹp trai nhưng không ngờ mất nết như vậy” Một thanh niên phán
một câu.
“Anh, không, có, đẹp, đâu” Lại Vô Thường hầm xuống tỏa ra khí tức bản thân.
Bọn kia im miệng, hết dám nói nữa câu. Lần này tên kia lại mỉm cười, cảm thấy
đồng bệnh tương liên. Tính tên này quá không bình thường.
“Hừ” Lại Vô Thường biến mất tại chổ, đéo thèm quan tâm bọn này. Bọn này thật
ngu, toàn thấy mình đẹp trong khi ta chả đẹp tí nào.
Trên trời mây trắng bay bay, Lại Vô Thường cũng bay. Hắn liên tục thấy mấy cái
thành trấn. Người đông đúc, xe cộ đi lại không ngớt. Hắn đáp xuống thành lớn
nhất mà hắn thấy. Mà lớn nhất thì chính là Bách Hợp thành.
Người đang tập trung tại quảng trường. Đang có bố cáo khuyến khích tham gia
giải cứu Vân Chính. Có tham gia thì sẽ được tặng 50 viên linh thạch. Có hổ trợ
giải cứu thành công sẽ được tặng 100 viên linh thạch và một đan dược chứa linh
lực. Tay mang người về được tới 200 linh thạch và 5 viên đan. Giải thưởng phải
nói rất lớn với Thôi Linh cảnh bình thường. Thế nhưng với Lại Vô Thường đây
chỉ là con số nhỏ.
Lại Vô Thường ngồi trong một quán cơm gọi tiểu nhị: “ Cho vài kg thịt nướng”
“Vâng tới liền” Tiểu nhị nhanh chóng bưng lên 2 dĩa thịt heo cho hắn. Hắn nhai
ngấu nghiến. Vừa xong một dĩa thì có người tới trước bàn hắn. Một thanh niên
cao ráo và một cô gái xinh đẹp. Thanh niên đưa tay gần bàn nói:
“Hương nhi à, mời ngồi”
Lại Vô Thường không đứng dậy ăn xem kịch vui tiếp. Thanh niên thấy vậy nhíu
mày, hôm nay thật lạ, hết đại ca Vân Chính mất tích lại lòi ra tên không biết
thân phận. Hắn từ tốn nói:” Ngươi đứng lên mau, qua bên kia đi”
Không biết vì sao y chọn bàn này có lẽ tại nó nằm giữa quán. Cô gái nhìn Lại
Vô Thường thì chợt thấy kinh diễm vì vẻ đẹp. Nhưng rất nhanh trở lại bình
thường. Hắn nhìn 2 người nói:” Bàn ta ngồi trước, đồ ăn ta cũng kêu trước, vậy
thì ta có quyền ngồi cho đến khi ăn xong”
“Ngươi không nghe lời ta sao?” Thanh niên vẫn từ tốn, trên người dần dần tỏ ra
nguy hiểm. Lại Vô Thường vẫn bơ trước cái ngu của Vân Thành mà ngồi ăn bình
thường. Trong quán cũng không có ai. Dường như mọi người đều có việc hết. Duy
tên tiểu nhị đứng nhìn 3 người chơi nhau. Tiểu nhị cũng không phải tầm thường,
dân chơi thứ thiệt đấy. Thích chuyện vui và hôm này là một chuyện vui.
“Ngươi” Vân Thành kinh ngạc nhìn Lại Vô Thường, y tỏa ra khí tức mà vẫn không
áp chế được hắn. Vân Thành đành thu lại vẻ ngu, nhìn chăm chăm Lại Vô Thường.
Y hỏi:” Ngươi là ai?”
Lại Vô Thường dừng miệng trả lời ngắn gọn:” Vô Đối” Trước khi nói hắn còn liếm
môi một cái.