Người đăng: giaphat17@
Lại Vô Thường thoát khỏi quá trình tu luyện sau 12 tiếng. Đã sáng. Dư âm cuộc
chiến vẫn còn đó. Mùi máu chưa mất. Nhưng sắp tới còn dzữ hơn. Người bình
thường hoàn toàn có thể bị dọa chết nếu không khống chế nhịp tim khi thấy ra
máu.
Hắn đứng dậy, duỗi vai và thở ra 1 cái. Sờ cằm nghĩ 1 lát hắn quyết định biến
thành 1 kẻ khác cho tiện đi lại. Hình dạng này chắc có nhiều fan lắm, chúng nó
bu thì mệt miệng mệt người. Nghĩ xong, hắn biến thành 1 thanh niên tu vi Thôi
Linh cảnh và biến mất tại chổ. Hình như anh quên trả tiền phòng?
Tại 1 khu hẻo lánh không người qua lại, một cái bóng xuất hiện mờ ảo như ma
ám. Cái bóng mặc áo khoát đen, khuôn mặt vô cùng tà dị. Lại Vô Thường lấy ra 1
thanh đại kiếm tiện tay lụm trên chiến trường đeo lên lưng. Hình tượng của hắn
có thể nói làm đổ bao cô gái. Nhưng có vẻ hắn ko ý thức được điều này, bởi hắn
cho rằng che người đeo kiếm cho giống người thường.
Lại Vô Thường bước đi ra đường lớn. Trên đường toàn là thanh niên xung phong
và mấy trung niên chấp sự qua lại. Mọi người liếc hắn, trông khá dị dạng. Trời
nắng còn che kín mít. Một lúc sau thì quay mặt đi không chú ý nữa bởi hắn tỏa
tu vi ra ngoài. Chẳng ai rãnh đi chọc thằng mạnh hơn mình cả.
Gần như mọi lời bàn tán đều về sự kiện hôm qua. Tuy nhiên trung điểm là tên
yêu nghiệt Vô Đối kia. Lại Vô Thường trợn tròn mắt nhìn mọi người bàn luận
thầm nghĩ:
“Ta chỉ giúp giết mấy con sao lại thành đề tài rồi?. Miệng giang hồ kinh vậy
sao?”
Lắc đầu, Lại Vô Thường bỏ đi ra cổng Nam và tới Anh Linh sơn. Theo hắn, bọn
hung thú kia cao nhất chỉ là cấp 9, còn lý do gì để hắn sợ?. Tuy bị vài ngàn
con bao vây thì có chút phiền nhưng với hắn chả sao cả. Lâu nay hắn luôn muốn
tìm cơ hội thử nghiệm Thần Hành. Lúc trước thì sợ hết linh lực còn giờ thì
thoải mái mà dùng. Quan trọng là kiểm soát mà thôi.
Trước cổng, mấy tên tình báo thấy hắn ra thì cho rằng trưởng lão đi thăm dò,
cũng không thông báo ai. Lại Vô Thường thử dùng thần hành biến mất trước mắt
bọn tình báo. Hắn như 1 tia sáng lao xuyên qua chiến trường máu tươi. Tia sáng
chíu lên máu đỏ lập lòe. Ánh mặt trời chiếu lên hắc bào bay phấp phới hòa vào
màu tia sáng. Biến nơi đây thành một tiết mục ánh sáng.
“Rầm” Có tiếng cây đổ. Lại Vô Thường ngóc đầu dậy, thấy mình đang ở trước gốc
cây gãy thì thở dài. Hắn toàn nhắm mắt mà bay, làm sao tập điều khiển được
đây. Trừ phi nhắm mắt vẫn thấy đường.
“Phải bỏ qua nổi sợ hãi” Lại Vô Thường xiếc tay lại tự nhủ. Hắn ngồi xuống
khôi phục linh lực. Dùng có phát mà hao tổn thât nhiều. Mất 5 phút hắn mới
khôi phục xong.
Lại Vô Thường nhìn về ngọn núi cao hơn rừng kia. Lòng thầm niệm không sợ hãi.
Hắn nhảy lên cao hơn ngọn cây. Mở to mắt, còn dùng 2 tay giữ lại nữa. Hắn vận
linh lực hô to:
“Thần Hành”
Cả người hắn nhẹ nhàng, không còn cảm giác gì về không gian xung quanh. Như
trở thành 1 linh hồn phiêu đãng. Vận linh lực phóng như cơn gió về đỉnh núi
Anh Linh.
Chỉ vài giây Lại Vô Thường nhắm mắt lại ngay. Gió bay qua mắt hắn làm hắn
nhột. Hắn cố hí ra. Vừa hí ra được 1 mm thì đã đâm sầm vào đỉnh núi. Khói bụi
tung khắp nơi.
“Gì thế nhìn kìa, hung thú tới nữa sao?” Đệ tử tình báo chỉ Anh Linh sơn nói.
Nhìn từ đây thì thấy chấm khói nhỏ bốc lên mà thôi. Lập tức lấy ống nhòm ra dí
mắt vào.
“Ồ không phải hung thú, là ai đó đánh nhau”
“Đâu?” Lại 1 tên tình báo khác móc ống nhòm mà nhìn:
“Ừm, có lẽ là trưởng lão lúc trước đánh nhau với yêu thú. Khoan, ông ta sao đi
nhanh vậy.”
“Đó là sức mạnh của trưởng lão người đừng thắc mắc. Mà ông ta lợi hại thật. Xa
thế mà vẫn đánh ra bụi to như vậy” Nói xong cất ống nhòm. Hắn không dám xem
nữa. Nghe nói cao thủ rất mẫn cảm với ánh mắt.
“Chắc là vậy”
Lại Vô Thường phủ bụi. Lần này không đâm vào tường hay cây mà là đất. Xem ra
tốt hơn trước chút. Ngước lên nhìn Lại Vô Thường thấy 1 cái hang động. Còn
ngửi được một mùi hương nữa. Đặc biệt hơn, cái mùi này trông rất giống cái mùi
lần trước gặp ở Bạch Linh sơn. Ngửi 1 cái thôi đã làm người ta sảng khoái tinh
thần. Lại Vô Thường cảm giác mình hình như sắp lại bị dụ thì phải.
Vì thế hắn ko mắc bẫy. Ngồi xuống hồi phục đợi cái mùi biến mất. Sau 5 phút
hắn đã xong nhưng cái hương vẫn còn đó, vẫn tràn vào mủi hắn. Hắn bực mình,
chẳng lẻ mình không gặp nạn nó không biến mất sao?. Là ai tạo ra? Hay thiên
địa trêu ta? Dường như ta mẫn cảm với các loại sơn. Hay có ai đó dẫn dắt ta
đến đây?. Hay chỉ là một sự trùng hợp?.
[yếu tố kinh dị,cẩn thận khi tưởng tượng coi chừng đau tim]
Lại Vô Thường ngồi tay chống cằm nhìn về hang động đen thui phía trước, màu
đen hắc bào của hắn bổng dưng có cảm giác hòa hợp với hang động. Hắn đang suy
nghĩ rất nhiều. Hắn có cảm giác có gương mặt trong hang động chờ hắn. Nhìn
mãi, Lại Vô Thường lại tưởng tượng ra một gương mặt. Cha hắn, Lại Vô Thương.
Hắn đã nhiều ngày không gặp, không biết cha hắn khỏe không. Mà hắn bổng dưng
nghĩ tới sao mình không thấy cha trong chiến trường. Chẳng lẽ?
Nghĩ tới đây, đột nhiên tim hắn run lên. Bởi hắn thấy 1 gương mặt tóc vàng
cam, mắt ngọc nhìn hắn mỉm cười trong hang động đen tối. Hắn vội đứng lên lui
về sau. Được vài bước hắn bật Thần Hành bay ngược ra sau. Lần này hắn không
còn nhắm mắt. Bởi vì chuyện lúc nãy làm hắn kinh dị. Ai vậy? Ma? Sao còn cười
với ta?.
Lại Vô Thường cảm thấy hoảng sợ. Từ trước tới nay hắn chưa từng sợ điều gì.
Không ngờ hôm nay lại bị dọa ma. Hắn không biết hắn đã khống chế Thần Hành một
cách chuẩn xác đáp xuống trên tường thành. Ngay cả trạng thái Bách Biến cũng
biến mất, trở về hình dạng ban đầu của hắn. Tâm hắn lúc này chỉ suy nghĩ
chuyện kia là sao.
“Hihi” Cái tiếng cười ám ảnh lại xuất hiện. Lại Vô Thường lại hoảng:
“Ai, ở đâu ra đây mau, không ra ta đốt nát cái chiến trường này”
Vừa nói người hắn vừa bùng lên ngọn lửa. 2 tên tình báo thấy cái bóng đen xuất
hiện sau đó thì bùng lửa lên làm sợ hãi tránh xa. Lửa làm chiếc hắc bào tỏa đỏ
sau đó nhanh chóng tan thành mây khói. Lộ ra trước mắt 2 tên tình báo là một
thiếu niên 12 tuổi. Bọn hắn kinh dị. Trưởng lão đây sao?. Trẻ vậy? Không lẽ tu
cái tà pháp gì rồi mới mặc khoác đen che lại? Nhưng bọn hắn ko dám tới gần
hỏi.
“Còn không chịu ra? Ta đốt”Lại Vô Thường thấy cái giọng kia vẫn không phản ứng
thì nhảy ra chiến trường, hắn không muốn giết người vô tội. Hắn bay ra giửa
không trung bằng thần hành. Dù cho đã dùng thần hành nhưng linh lực trong
người vẫn cuồn cuộn không ngừng, mang lại cho hắn thực lực kinh khủng.
Đứng trên không, lửa quanh người Lại Vô Thường bổng dưng to lên trông hắn như
1 quả cầu lửa khổng lồ. Hắn giơ 2 lòng bàn tay hướng về Anh Linh sơn đọc
thầm:”Thiên Diễm chưởng”
Vèo. Hàng loại hỏa cầu bay ra từ lòng bàn tay Lại Vô Thường. Nếu đếm có thể
hơn 900 viên. Mà không dừng lại ở đó, còn liên tục tạo ra hàng loạt quả mới.
Những hỏa cầu bay đi thẳng về Anh Linh sơn. Gây ra khói lửa mịt mùng, rừng bị
cháy, hung thú, yêu thú chạy tán loạn. Dừng lại sao khi phóng 1 vạn quả. Hắn
tụ 2 tay lại sau đó vận linh lực. Linh lực gom thành 1 hỏa cầu khổng lồ đường
kính hàng chục mét. Hắn bắn thẳng nó về hang động lúc trước. Hắn muốn san bằng
nổi sợ hãi.
Nguyên cả ngọn núi gần như chỉ còn lại đất, hang lổ khắp nơi,lười miêu tả… tự
tưởng tượng đi, trông hoang tàn chút.
Sau khi hủy diệt khu vui chơi tự sát, Lại Vô Thường lại bơm 1 quả cầu còn to
hơn quả trước quăng xuống chiến trường. Bùm, quả cầu phát nổ, máu tươi, xương
cốt bị cuốn trôi, cũng may không có ai ở đây nếu không sẽ bị hóa thành không
khí. Chỉ 1 đòn, chiến trường đã bị dọn sạch, để lại 1 cái hố khổng lồ. Không
còn cảm thấy giọng nói kia, Lại Vô Thường mới yên ổn lòng sóng. Linh lực trong
người hắn trôi đi mất. Hắn rơi tự do xuống cái hố kia, để lại 1 cái lổ hình
trẻ con.
2 tên tình báo đã hoàn toàn chết lặng, há hốc mồm trước cảnh bọn hắn nhìn
thấy. Đây đếch phải Thôi Linh cảnh gì, đây là một đại lão tổ Bạo Linh cảnh
đỉnh phong thì có, thậm chí là Nhân Linh cảnh.
Buổi trình diễn pháo hoa của Lại Vô Thường xảy ra rất nhanh nên bây giờ mới có
người tới. Đầu tiên chính là bốn vị trưởng lão và mỹ phụ khách khanh. Bọn hắn
khi nhìn thấy chiến trường đều có phản ứng như 2 tên tình báo. Xếp hàng trên
tường thành đứng luôn. Liên tục có người ra ngoài thành kiểm tra. Bọn hắn đầu
tiên là kinh ngạc ai lại có uy năng to lớn như vậy. Mấy đại nhân vật như này
là thường đều không xuất hiện. Thật ra tại trung tâm Thanh Long tinh vực,
Thiên Linh đều rất dễ nhìn thấy.
Dưới hố, Lại Vô Thường lờ mờ mở mắt và tự hỏi mấy thứ kia biến mất chưa. Một
lúc sau, Lại Vô Thường mới an tâm ngóc đầu dậy. Kiểm tra lại bản thân và cuối
cùng đặt câu hỏi linh lực ta đâu ra nhiều thế. Nhưng Thường nghĩ mãi vẫn không
tìm ra vấn đề. Lắc đầu tính sau, hắn nhảy lên khỏi hố. Hắn không quên biến
thành hình dạng lão bất tử. Bởi chuyện này của hắn quá kinh thế hãi tục.