Đại Chiến


Người đăng: giaphat17@

Mọi người nhìn về khu rừng. Hàng loạt điểm đen xuất hiện. Nói thế thực ra
không nhiều, chỉ là vài nghìn chấm thôi. Lại là hàng loạt điểm đỏ. Và cũng
không nhiều, chỉ khoảng vạn chấm thôi. Theo đó là tiếng động đất rầm rập. Có
cả tiếng hú của hung thú, cả tiếng la hét của người và cả tiếng móc binh khí.
Tất cả đều ồn ào.

“Hung thú tới, phòng thủ chắc vào” Tên chấp sự ra lệnh. Sau đó hắn xung phong
về trước chém chết ngay một con hung thú cấp 7. Vèo, hai bên va vào nhau. Phe
nhân loại có xu hướng tập hợp trong khi hung thú gặp ai đánh đó. Khiến bọn
hung thú chết nhanh chóng, xác nằm khắp nơi. Lúc trước nơi đây vốn đầy rẫy máu
me, bây giờ lại thêm đại chiến làm cho nơi đây trở nên đáng sợ như địa ngục.

Lại Vô Thường xung phong đi lên cho đúng bổn phận. Hắn đã mất đi hứng thú với
hung thú vì nhìn chúng chả khác mấy con chó dại bự. Giết hết rồi về thôi.

Có người nhận ra hắn là thanh niên Vô Đối liền lại gần hắn. Hắn cũng không né
tránh, sống chết bọn kia hắn đéo quản tới. Hắn chỉ liên tục chưởng vào bọn
hung thú. Mỗi đòn tấn công của hắn nóng rực. Da của bọn hung thú vừa chạm lập
tức nám đen cuối cùng tan rã. Con nào bị hắn chạm vào đầu là chết. Ngoại trừ
mấy con cứng đầu thôi.

Tới lúc này đánh nhau đã hơn nửa tiếng. Xác hung thú chất thành đống chả ai
nhặt. Người chết thì nhiều mà người giết cũng không ít. Lại Vô Thường tính ra
đã giết gần 500 con. Một mình hắn liền tương đương 10%. Nếu có bảng xếp hạng
thì anh đang đứng top.

Lại Vô Thường giết quá nhiều làm mọi người sợ hãi và kính trọng. Tên chấp sự
rất tán thưởng hắn. Hết linh lực Lại Vô Thường đành gật đầu tỏ vẻ thịt đủ rồi
để người khác thịt với đi vào trong thành. Mọi người thấy thế không phản đối.
Dù sao người ta đã giúp nhiều rồi. Ngươi chỉ cần giết 5 con, hắn giết gấp 100.
Duy chỉ có mấy tên Luyện thể tầng 9 tỏ ra căm ghét người tài.

Trận chiến vẫn tiếp tục, máu vẫn chảy xuống, xương vẫn rơi khắp nơi. Lại Vô
Thường không quan tâm tới, hắn đã tròn nghĩa vụ, giờ chỉ đi tìm chổ ngủ thôi.
Dường như trời không dám troll hắn nữa, trực tiếp cho hắn thấy nhà trọ chỉ sau
vài phút. Không nhìn nhiều, hắn đi vào gọi phòng. Tên tiếp thị thấy sớm như
vậy hắn đã về mà người thì không chút mồ hôi thì khinh bỉ. Đệ tử thân truyền
năm nay sao nhát thế, đánh nhau còn trốn. Nhưng hắn lấy giấy bút ra giao cho
Lại Vô Thường.

Lại Vô Thường viết vào hai chữ Vô Đối rồi đưa lại cho hắn. Hắn không thèm nhìn
tới bỏ vào gầm bàn rồi móc chìa khóa giao cho Lại Vô Thường. Thường cầm lấy và
đi về phòng mình. Số phòng 17.

Trong phòng Lại Vô Thường không nghĩ nhiều tu luyện Lãnh Diễm quyết.

==============

Sau cuộc đại chiến. Hầu hết hung bị diệt, có vài con chạy thoát. Người ở đây
đều ngồi thở, còn có vài kẻ không có chút mỏi mệt. Tinh thần mọi người đều
kém, có vài người khóc vì mất người thân. Nói chung là hoang tàn. Mệt.

Tại khu số 7 không khí có vẻ khác hẳn. Bọn họ được vinh danh diệt nhiều nhất.
Bởi bọn họ có Lại Vô Thường, chuyên gia cân team. Có người hỏi:

“Không biết cậu ta đâu, hỏi thăm chút mới được. Có thêm chữ ký thì tốt.”

“Phải, cậu ta thật lợi hại. Chỉ mình cậu ta đã giết thành vườn bách thú”

“Cha tôi suýt bị giết, may nhờ có anh ấy, gặp lại ảnh phải hôn một cái.” Có cả
gái…. Tiện tay 1 cái, không còn fa.

“Hắn ta tên là Vô Đối đấy” Một thanh niên biết Lại Vô Thường nói.

“Vô Đối? Tên thật khí phách, ta thích. Thế ngươi biết cậu ta ở đâu không”
Thằng lân cận nói.

“Ta chỉ thấy hắn xử Luyện thể tầng 9 như dẫm phải con kiến rồi bỏ đi” Tên
thanh niên lắc đầu. Hắn là Hàn Đông. Một trong 2 bóng đen lúc khảo hạch nhập
môn. Hắn tới từ tuần trước. Đi chung hắn còn có Liên Thanh nhưng tên đó không
thấy đâu.

“Kéo quân tìm hắn xem. À nghỉ chút đã”

Lúc này tên chấp sự đứng lên hô:

“Mọi người đã thủ tốt, giải tán thôi, những người có công thì đi kể công đi,
còn người không có công thì cũng đi kể để ta duyệt, vài người ở lại đếm người
chết giúp ta.”

Mọi người đứng dậy bỏ đi, còn lại mấy tên hàng đầu đi đếm xác. Đếm xong, bọn
hắn lần lượt lấy ra thẻ tên người chết rồi báo cáo:

“Khu 1 chết 21 người, gồm…”

“Khu 2 có 29 tử thi, gồm…”

“Khu 7 10 người lìa đời, gồm…”

“Khu 8 19 người phi thăng thành công, bao gồm…”

“Khu 9 có 38 cái xác, gồm… ”

“Ừm, chết ít hơn trước. Khu 7 rất tốt, ngươi biết tên kia là ai không?” Chấp
sự nói.

“Lúc nãy có người bảo hắn tên vô đối”

“Vô Đối, Vô Đối, a đây”. Thằng chấp sự lật gần hết cuốn danh sách mới thấy tên
Lại Vô Thường. Hắn đánh vào loại ưu.

“Được rồi về đi, ta sẽ cho người trại hòm dọn xác” Phẩy tay.

Thế là bọn người đi vào thành, để lại phía sau tàn dư chiến trường đẫm máu
người thú. Chất dinh dưỡng trong máu thấm vào đất. Mai này trở thành 1 khu
rừng xinh đẹp. Người người đi du lịch đều bình chọn nơi đây là nơi tuyệt vời.
Dù lịch sử của nó quá đổi kinh khủng. Nói thế nhưng 2 tông đánh nhau nó mới
kinh, vầy còn bình thường lắm, như 1 cuộc đồ sát thôi.

Tên chấp sự đi vào 1 hẻm. Hắn mở cửa phòng trên 1 căn gác. Bên trong có 1 cái
bàn dài và 6 cái ghế. Hắn ngồi vào cái ghế sau cùng. Ngồi đợi đó 4 tiếng mới
có người vào. Không phải một người mà là 5 người. 4 lão già và 1 mỹ phụ. Bọn
họ giữ chức vị trưởng lão trong Vấn Đỉnh Môn. Từ thất trưởng lão đến thập
trưởng lão và 1 khách khanh trưởng lão. Bọn họ đều có tu vi Thôi Linh cảnh. Họ
lần lượt ngồi vào ghế. Tên chấp sự có vẻ có thân phận đặc biệt gì đó nên được
ngồi ngang hàng. Thất trưởng lão nói:

“Đã điều tra hai tuần nhưng chưa có kết quả, có lẽ chúng ta phải thay đổi cách
làm việc.”

Mọi người trầm ngâm. Cảm thấy có lẽ thật phải thay đổi cách làm việc từ ngầm
sang rầm rộ.

Nữ khách khanh phá vở bầu không khí:” Sau hai tuần ta thấy có vẻ như thứ gì đó
sắp xuất hiện, các ngươi biết khả năng cảm ứng của trận pháp sư chứ.”

Thất trưởng lão:” Có thật không. Nếu vậy thứ gì sẽ xuất hiện?”

“Thứ đó có thể rất đáng sợ. Bọn hung thú đều bị dọa như thế. Sắp tới có thể là
yêu thú ra đấy.”

Mọi người bị dọa sợ. Thôi Linh cảnh tuy không ít nhưng tại khu vực này cũng
không nhiều lắm. Chống lại bọn yêu thú là rất khó. Trừ phi có Bạo Linh xuất
hiện trấn giữ cục diện. Nếu không là kết cục tất bại. Cũng may trong Anh Linh
sơn không có dị thú. Nếu có thì Bạo Linh đến đây cũng vô dụng.

Thất trưởng lão nói:

“Quên đi, lát nữa ta cho người truyền tin về gọi thêm cao thủ. Còn bây giờ
Đinh chấp sự báo cáo kết quả hôm nay đi”

“Vâng. Trận chiến hôm nay khá hơn mấy hôm trước. Có 181 người bị hạ gục và
giết hơn 5k hung thú. Có một người nổi bật lắm. Một mình hắn ta xử đẹp hơn 500
con.” Đinh Vĩnh đứng lên báo cáo.

“Ai” Mọi người hứng thú. Giết hơn 500 đâu phải dể.

“Một đệ tử thân truyền tự xưng Vô Đối, chắc là tên giả”

“Vô Đối, thật phách lối, ngoại hình hắn ta thế nào?.” Bát trưởng lão hô.

“Cũng khá, nhưng ta chưa từng thấy hắn trong môn”

“Chắc là thiên tài ẩn thế của lão nào đó. Đi điều tra về hắn xem. Thật thú vị.
Nếu hắn là Thôi Linh cảnh ta còn tin được.” Cửu trưởng lão cuối cùng mở miệng.

Nữ khách khanh cũng thích:

“Dấu hay thật mà cũng lộ hay thật. Gặp hắn nói mấy câu mới được.”

Thất trưởng lão cắt ngang:

“Ừm Vấn Đỉnh Môn ta cần nhiều nhân tài như thế, còn bây giờ giải tán thôi, ai
về nhà nấy.”

“Ngươi gấp vậy sao, lão bà gọi à?” Nữ khách khanh cười.

“Thế đấy làm gì nhau, đừng tưởng ngươi đẹp?” Nói xong, thất trưởng lão biến
mất.

“Ai lão già này lúc nào cũng nghiêm túc, thế nào lão bà hắn chả nghiêm túc”
Nàng cười rồi biến mất luôn.

“Tốt Đinh chấp sự à, khoảng 2 hôm nữa lại có đợt thú tới giữ cho vững đấy?”
Bát trưởng lão biến mất theo.

“Nhắn với tên Vô Đối kia ta rất thích thú” Cửu trưởng lão theo đuôi. Thập
trưởng lão từ đầu tới cuối không nói gì mà biến mất. Bởi.. hắn vốn bị câm.

Trong phòng chỉ còn lại Đinh Vĩnh. Hắn ngã xuống 2 ghế và ngủ ngay. Hôm nay
lại thật mệt. Nếu có người nào thấy giết nhau nhiều nhất chính là hắn.

Những chuyện này Lại Vô Thường không hề hay biết. Việc hắn trở thành mục tiêu
săn lùng càng không biết nốt. Hắn chỉ lo tu luyện thôi.


Thần Hành Bách Biến - Chương #12