Người đăng: giaphat17@
“Cạch” Cánh cửa phòng mở ra. Đập vào mắt Lại Vô Thường là loli ngồi trên ghế
tay chống cằm. Mắt nhắm như đang ngủ gật. Nhưng khi hắn mở cửa, nàng đã biết.
Chì là muốn xem hắn làm gì thôi.
Lại Vô Thường thấy là Hạnh Huệ thì kinh ngạc. Nhưng rồi hắn bình thường vì
chợt nhớ ra hình như là lần đầu nàng đến Vấn Đỉnh Môn. Hắn đi lại bên cạnh vỗ
mấy cái vào mặt nàng nói:
“Dậy, dậy nào, mưa sao băng kìa”
Mặc dù hắn chưa từng thấy mưa sao băng ra sao nhưng nghe mọi người bảo rất
đẹp. Nàng lập tức bật dậy hầm hừ:
“Ngươi không thể vỗ mặt người ta như vậy chứ?”
“Ngươi biết là ta sao” Lại Vô Thường ngay tức thì thích thú vẻ mặt của Hạnh
Huệ.
“Từ lúc ngươi mở cửa là ta bít ngươi rồi, mà người vào phòng này trừ ngươi còn
ai”
“A thì ra ngươi vốn không có ngủ” Lại Vô Thường bị chọc, dùng 2 tay thọc hông
Hạnh Huệ. Làm nàng liên tục xin tha trong vui vẻ.
“Dừng lại mau, dừng lại, a haha”
“Được rồi, ta đã đề cử ngươi rồi, việc còn lại xem thiên phú của ngươi. Trong
Vấn Đỉnh Môn tu luyện cho tốt, lát nữa ta sẽ đi” Lại Vô Thường thu lại 2 tay,
nghiêm túc nói.
“Ngươi đi đâu?” Hạnh Huệ nghe Lại Vô Thường muốn đi lập tức hỏi.
“Ngươi cứ an tâm ở đây, đại trưởng lão sẽ tìm ta, ngươi cứ nói với ông ta là
ta đi dạo chút. Còn ta thì đi thành Thanh Tùng làm chút việc.” Lại Vô Thường
âm hiểm. Trốn làm lễ cho nó khỏe trong người.
“Ngươi đi có lâu không?” Hạnh Huệ không hỏi hắn vì sao tới thành Thanh Tùng,
chỉ muốn biết hắn có trở lại không.
Nghe vậy Lại Vô Thường lãng mạn nói:
“Ngươi nhớ ta à?”
“Không, chỉ thắc mắc mà thôi” Hạnh Huệ bị câu nói của Thường làm tim run lên.
Nhưng vẫn giữ bình tỉnh.
“Ta chỉ đi vài ngày thôi” Lại Vô Thường nói láo.
“Vậy ngươi sớm trở lại” Hạnh Huệ nói.
“Ùm, tạm biệt” Nói xong Lại Vô Thường bước đi ra. Đóng cửa, Lại Vô Thường biến
thành một trung niên, có 7 phần giống cha hắn. Tương lai hắn sẽ giống như vậy.
Hắn thay quần áo. Giả trang làm một chấp sự tu vi Luyện thể tầng 9. Tiến về
cổng Nam thuê một con ngựa và đi khỏi.
Trong phòng Hạnh Huệ lại ngồi một mình. Buồn tênh không người trò chuyện. Lúc
có người gỏ cửa nàng mới lấy lại tinh thần. Nàng đứng lên mở cửa. Người tới
thấy thấy không phải Lại Vô Thường mà là một tiểu nữ nhân thì kinh ngạc hỏi:
“Con là ai, sao lại trong phòng của Lại Vô Thường vậy?”
“Con là bạn của anh Thường, ngài là đại trưởng lão phải không, anh ta nói anh
ta đi dạo” Hạnh Huệ nhớ lời Thường nói.
Chà tiểu tử thật khá, đi hơn tuần đã rước cả bạn về phòng. Con nhà ai mà bị
hắn dụ vậy. Nhưng Nguyên Kiền đột nhiên nhớ tới không lẽ là con ông ta. Hắn
nghiêm túc:
“Con có phải cháu Hạnh Hội không”
“Vâng”Hạnh Huệ trả lời.
“Vậy thì đi theo ta, ta dẫn ngươi đi gặp nhị trưởng lão.” Lão đi về phòng của
nhị trưởng lão. Hạnh Huệ theo lão, bởi vì Lại Vô Thường đã nói nên cũng không
ngạc nhiên lắm.
======
Lại Vô Thường trên đường đến thành Thanh Tùng. Đường đi khá xa. Cần 3 ngày mới
đến. Hắn ngoài buổi tối vào rừng ngủ với tu luyện Lãnh Diễm quyết thì chẳng
làm gì khác.
Hắn thường xuyên gặp cao thủ Vấn Đỉnh Môn khác. Bọn họ cùng tới diệt hung thú.
Còn có người trở về, chiến công không rõ. Về phần có trở về an toàn hết hay
không thì chẳng ai biết.
Nhưng một khi có đại chiến ắt sẽ có người chết. Loại loạn chiến này chết càng
nhiều nữa. Tính ra thì cũng đã phòng thủ hai tuần.
Trên đường ngoài người ngựa đi lại thì Lại Vô Thường không gặp phải kỳ thú gì.
3 ngày sau, hắn đến được thành Thanh Tùng. Thành tuy nhỏ hơn so với Vấn Đỉnh
thành nhưng dân số không xê xích. Số dân tuy đông nhưng thành không có vẻ phấn
khởi.
Hung thú tấn công từ hướng Nam. Đi ra từ một khu rừng vạn dặm. Phía đằng sau
khu rừng chính là Anh Linh sơn mạch. Trong sơn mạch thường có hung thú, ngoài
ra còn có rất nhiều người tự tử tại đây nên gọi là Anh Linh. Bình thường chúng
sẽ không ra. Lần này tông môn phái nhiều cường giả đến trấn thủ. Còn có vài
trưởng lão có nhiệm vụ điều tra nguyên nhân.
Lại Vô Thường vào thành. Hắn đi tìm điểm đăng ký nhiệm vụ. Lại Vô Thường mò
mãi mới tìm thấy nó tại cổng Nam. Nhưng hắn không vội vào. Hắn tìm chổ ít
người biến hình thành một thanh niên 18. Vẻ ngoài khá bảnh bao đủ để cưa đổ
vài cô gái. Mặc trang phục đệ tử thân truyền, hắn đi vào điểm đăng ký.
Tại cổng vào tràn ngập võ giả, tu vi chủ yếu từ Luyện thể tầng 6 đến 8. Tầng 9
có vẻ hiếm. Bởi đạt đến 9 thì rất nhanh có thể đến Thôi Linh cảnh. Trừ các
chấp sự không được cho công pháp.
Lại Vô Thường xuất hiện không mọi người chú ý. Dù sao đã có khá nhiều đệ tử
thân truyền đến đây.
Hắn đến quầy đăng ký, tên chấp sự ngồi quầy hỏi hắn:” Tên?”
“Vô Đối” Lại Vô Thường nghĩ trả lời, dù sao ở đây không có Thôi Linh hắn xem
như vô đối. Nhưng ngay tức thì bên cạnh có tiếng cười:
“Vô Đối, bằng ngươi sao?”
“Phải, chỉ bằng ngươi sao? Nếu ngươi nêu họ ra ta còn chấp nhận được. Nhưng
ngươi thật bố láo.” Lại có tiếng hùa theo. Lại có thêm hàng loạt người nhái
theo tên này, chủ yếu là nam nhân. Ở nơi có nhiều võ giả như này tự xưng vô
đối chính là xúc phạm người khác. Trừ phi ngươi có thực lực này.
Lại Vô Thường quay sang nhìn tên lúc đầu, hắn ta là Quan Dũng, là đệ tử nội
môn, tu vi Luyện thể tầng 9. Hắn nói:
“Phải, ở đây ta là vô đối”
“Chứng minh đi, ta và ngươi đều là Luyện thể tầng 9, ngươi lấy tư cách gì
nào?”Quan Dũng cười tiếp. Làm mọi người cười theo.
Lại Vô Thường lười nói nhảm, trực tiếp đá Quan Dũng bay xa. Rầm một tiếng,
tiếng bàn đổ vỡ. Quan Dũng không phục ngóc đầu dậy la:
“Mày đánh lén, có gan tay đôi với tao”
Hắn thì thế nhưng người khác thì ngược lại. Thấy luyện thể tầng 9 không chịu
nổi một cước của Lại Vô Thường thì run. Lập tức im thin thít.
Lại Vô Thường phi tới đạp lên bụng Quan Dũng nói:“Sao?, ngươi không phục sao?”
Hắn đè nặng xuống làm Quan Dũng kêu rên. Lúc này Quan Dũng không còn dũng nữa.
Hắn đã đầu hàng. Không đầu hàng có khi bị xịt phân mất. Lại Vô Thường nhảy về
sau nói:
“Tại đây ta là vô đối, tên nào không phục cứ lên ta nện cho vài phát, đảm bảo
hết đứng nổi”
Bây giờ không ai không phục. Tu vi cao nhất là Luyện thể tầng 9 cứ thế bị hắn
đè đánh. Không phục là sẽ bị nện. Người ta thích nện nhưng không phải bị nện.
Tuy ngoại hình hiện tại của Lại Vô Thường không hoàn mỹ lắm nhưng bá khí của
hắn làm mấy nữ nhân ở đây mê miệt. Có cô còn xin vào nhóm của hắn hổ trợ. Lại
Vô Thường từ chối khéo mấy lời mời. Làm bọn nam nhân kia hâm mộ và ghen ghét,
nhưng không nói ngoài miệng.
“Mau làm phiếu cho ta, ta đã chứng minh tên ta chính là Vô Đối rồi” Lại Vô
Thường bảo tên chấp sự ngồi quầy.
“Vâng” Tên chấp sự không còn chậm trể bức tờ phiếu ghi 2 chữ Vô Đối vào. Dưới
hai chữ còn có số 0 chỉ số giết hung thú của Thường. Lại Vô Thường cầm lấy bỏ
đi nghênh ngang.
Người ngoài đi vào thấy hắn ngênh ngang như thế rất bực mình. Nhưng thấy là đệ
tử thân truyền nên cũng bỏ qua. Bọn đệ tử đó rất thường kiêu ngạo.
Lại Vô Thường bước đi trên đường. Hắn định tìm chổ trọ. Đánh nhau nhiều ngày ở
đây mà không có chổ ngủ nghỉ thì thật mệt, ngoài ra còn cần phải tu luyện.
Nhưng chưa kịp có chổ qua đêm thì tiếng còi vang lên báo hiệu hung thú tấn
công. Lại Vô Thường bực mình.
“Lúc nãy lựa cái tên mà cũng bị khiêu khích, bây giờ tìm cái nhà lại bị ngăn
cản. Định chọc ta sao.” Tính khí thiếu gia nổi lên.
Hắn và mọi người lục tục chạy ra cổng Nam. Đội hình có vẻ hoành tráng. Nếu đây
là bên ngoài thành người ta sẽ nghĩ là đi xâm chiếm.
“Mau vào chổ, ngươi, ngươi khu 3, ngươi, các ngươi khu 4” Có chấp sự chỉ huy
chỉ vào 2 nhóm ra lệnh. Hắn được tông môn phân công nên không ai bỏ qua lời
hắn. Hắn chia chiến trường thành 9 nhóm theo hình vòng cung.
Lại Vô Thường cũng lười suy nghĩ đi tới khu 7. Hắn được phân tới khu này. Đi
cùng hắn còn có 98 người khác. Lại Vô Thường đứng hàng đầu vì tu vi và thân
phận hắn cao. Tên chấp sự nói:
“Khoảng 2 phút sau, bọn hung thú sẽ tới, chuẩn bị đi.”
Tại đây, có người run, có người lo, có cả người hưng phấn. Tiếp theo có thể họ
chết, hoặc có thể rinh về vô số chiến công. Thậm chí đột phá cảnh giới trong
chiến đấu. Khoảng hơn phút sau, có người hô lên:
“Hung thú tới rồi”