Người đăng: giaphat17@
Nghe tiếng kêu thảm thiết của Quách Khôn, Hạnh Huệ thấy sợ hãi. Khi Quách Khôn
bỏ chạy, thực lực Luyện thể tầng 9 bộc lộ rõ vậy mà lại bị Lại Vô Thường đánh
không có lực hoàn thủ. Chẳng lẽ hắn thực sự là Thôi Linh cảnh sao. Mặc dù bình
thường nàng luôn tin lời ông nói nhưng bây giờ có vẻ ông hơi lú lẩn. Chẳng
phải cái gì Bách Diễm hết, người ta vốn là Thôi Linh mà. Bọn Lý Hào vốn không
có nghe Hạnh Hội nói nên lại chẳng cảm thấy lạ.
“A, Bịch” Cuối cùng Quách Khôn ngã xuống. Trước khi chết chỉ kịp hỏi Lại Vô
Thường sao chưa chết. Thật bi ai.
“Trên danh sách của địa phủ đã ghi tên ngươi, họ Quách à, mà chưa hỏi ngươi
tên gì. Ngươi cũng chẳng biết ta là ai. Thật tội nghiệp a. Mà cũng tại cái
chân của ngươi thôi, đừng hận ta.” Lại Vô Thường nhìn cái xác đen thui của
Quách Khôn thở dài.Giọng nói hắn rất nhỏ như rằng chỉ để Quách Khôn nghe. Tâm
cảnh hắn tiến thêm một bước. Đột nhiên trong bóng tối vang lên tiếng cười
hihi. Lại Vô Thường nghe thì giật mình:
“Ai đó”
Nhưng nhìn mãi chẳng thấy ai cả. Lại Vô Thường quay lại hỏi bọn Hạnh Huệ xem
có nghe ai cười không. Bọn họ lắc đầu, nghi vấn:
“Ai cười nào? Bọn ta chả nghe ai cười hết. Có lẽ ngươi giết tên kia xong thì
hắn ám ngươi đấy”
Lại Vô Thường sởn tóc gáy. Nghỉ thầm lúc nãy siêu độ hắn rồi sao còn ám mình.
Lát sau lại không có tiếng cười nguyền rủa Lại Vô Thường mới nhẹ lòng. Cho
rằng mình bị ảo giác.
Hạnh Huệ đột nhiên hỏi:” Ngươi thực sự là Thôi Linh cảnh?”. Bọn Lý Hào cũng tò
mò. Sao lại có Thôi Linh trẻ đến thế.
“Đương nhiên. Ta đâu phải người bình thường” Lại Vô Thường bỏ chuyện Quách
Khôn qua một bên vỗ ngực nói.
“Xì” Hạnh Huệ cười.
“Được rồi mọi chuyện đã xong. Tạm biệt.” Lại Vô Thường chào.
“Này cậu về Vấn Đỉnh Môn đúng không” Hạnh Huệ nói.
“Đúng thế. Nếu lúc nãy tên họ Quách kia không tới ta cũng không có ngựa để
đi.” Lại Vô Thường gật đầu.
“Hắn họ Quách?” Lý Hào kinh ngạc.
“Đúng. Hắn tự xưng là người Quách gia” Lại Vô Thường nhớ lại lúc tên kia bảo
mình quỳ gật đầu.
“Nếu vậy cậu phải cẩn thận. Tu vi hắn rất cao nên hắn rất có thể chính là tên
thiếu chủ của Quách gia. Quách gia sẽ tìm cách trả thù cậu. Bọn họ có Thôi
Linh hậu kỳ đấy.”Lý Hào nói. Lại Vô Thường chỉ là Thôi Linh sơ kỳ mà thôi.
Không thể nào là đối thủ Quách gia lão tổ. Dù sao Lại Vô Thường cũng là ân
nhân của hắn. Nhắc nhở vài câu cũng không chết ai.
“Ta về Vấn Đỉnh Môn thì bọn hắn làm gì ta” Lại Vô Thường phủ nhận.
“Hay là cậu đi với tôi đi, tôi vẫn thiếu một siêu cấp bảo tiêu đây. Mục tiêu
của tôi giống cậu.”Hạnh Huệ nói. Lòng tràn ngập hi vọng.
Lại Vô Thường mỉm cười với Hạnh Huệ:” Được thôi, tôi rất thích”
Hạnh Huệ cười theo bảo:
“Cậu cưỡi ngựa dọc xe đi, chúng ta nói chuyện.”
Nói xong nàng bước lên xe. Bọn Lý Hào hộ vệ xung quanh. Còn Lại Vô Thường thì
cưỡi lên con Hoàng mã, di sản của Quách Khôn, đi lại cạnh xe ngựa. Hạnh Huệ
kéo rèm lên, nhìn Thường cười tươi. Lại Vô Thường nghĩ: “Cảm giác thật thích”
“Chát” Lý Hào vung roi làm ngựa chạy. Lại Vô Thường cũng thế. Hắn và Hạnh Huệ
vừa đi vừa trò chuyện. Hạnh Huệ mở lời:
“Chúng ta nói từ đâu nhỉ?”
Tiếng cười đùa làm con đường trở nên tươi sáng.
Tại Vấn Đỉnh Môn, Nguyên Kiền nhận được thư của Hạnh Huệ thì hết sức hài lòng
về ngộ tính của Lại Vô Thường. Những việc sau đó ông không biết gì cả. Lại
càng không biết Lại Vô Thường còn dẫn cả mỹ nhân về. Lúc này ông đang chuẩn bị
nghi thức thu nhận Lại Vô Thường làm đệ tử thân truyền. Chuẩn bị kỳ thật cũng
đơn giản. Là thông báo với mọi người vào bảo Lại Vô Thường lại vài cái mà
thôi. Cũng không có gì phiền phức.
Lại Vô Thường lúc trở về không quên dùng Bách Biến biến thành tu vi Luyện thể
tầng 1. Lần trước hắn không có linh lực, đại trưởng lão không biết. Nhưng lần
này có linh lực, nếu ông ta thấy hắn là Thôi Linh chắc ngất xỉu mất. Và tu vi
Luyện thể tầng 1 rất hợp lý với tính chất đốt cháy giai đoạn của Thiên Diễm
chưởng.
Khi Lại Vô Thường vào cổng Tây Vấn Đỉnh thành, mọi người nhìn hắn. Bởi Hoàng
mã rất nổi bậc, lại còn thêm trang phục đệ tử trưởng lão. Nhưng phải kể đến
hắn còn dẫn người đẹp ngang tuổi vào.Việc này trở thành lời đồn đãi trong Vấn
Đỉnh Môn. Bởi với nhan sắc của Hạnh Huệ, Lại Vô Thường được mọi người rất hâm
mộ. Thật biết đặt cọc. Tương lai nàng trưởng thành chắc chắn có một vị trí của
hắn.
“Đi, ta dẫn ngươi vào” Lại Vô Thường mặc kệ bàn tán xung quanh.
“Ừm” Hạnh Huệ nhỏ giọng. Không ngờ có nhiều người nhìn nàng như thế. Lúc trước
Lại Vô Thường nhìn nàng không có cảm giác này. Cảm giác thật xấu hổ, không ngờ
lại bị nghĩ có bạn trai. Ta mới 12 mà, chỉ mới biết mà thôi. Cuối cùng nàng
bất chấp hết đi theo Lại Vô Thường. Bỏ ngoài tai dư luận.
“Sư huynh thật lợi hại nha” Không biết đệ tử nào nói. Nhưng làm mọi người gật
đầu theo. Tất nhiên ở cổng thường không có nhiều đệ tử bậc cao lắm.
Lại Vô Thường lấy bản đồ ra xem rồi chọn con đường hẹp ít người mà đi. Theo
hắn còn có Hạnh Huệ. Nàng như con mèo ngoan theo sau hắn không nói nữa lời.
Trong lòng nàng tràn ngập suy nghĩ bâng quơ. Trên đường đi về khu trưởng lão
không hề có người cản hắn.
“Ngươi cầm lấy mà xem đi, ta đi tìm đại trưởng lão đề cử ngươi cho nhị trưởng
lão. À ngươi có thư đề cử không?”Lại Vô Thường đột nhiên quay mặt hỏi. hắn đã
học thuộc tấm bản đồ Vấn Đỉnh Môn và giao lại cho Hạnh Huệ.
Hành động của đột ngột của Thường làm nàng không kịp phản ứng va chạm vào
người của Thường. Bất tri bất giác đỏ mặt, nhưng rất nhanh nàng lại lấy ra một
tờ giấy nói:“Đây”
Lại Vô Thường cầm lấy tờ giấy rồi đi tới phòng Nguyên Kiền. Hạnh Huệ nhìn hắn
đi xa, một hồi nàng cầm tờ bản đồ lên đi về phía dấu đỏ. Dấu đỏ chính là phòng
Lại Vô Thường. Hắn đánh dấu để đề phòng lạc đường. Rất nhanh nàng đã đến phòng
của Thường. Nhìn cánh cửa, nàng mở nó ra. Trong phòng vẫn như lúc Lại Vô
Thường rời đi. Nàng ngồi lên ghế và đợi. Ở Vấn Đỉnh Môn nàng chẳng biết phải
đi đâu. Nếu ở nhà nàng còn có thể đi dạo.
Lại Vô Thường tới trước phòng Nguyên Kiền gỏ cửa. Nhưng chẳng hề có phản hồi,
Thường mở cửa vào luôn. Dù trưởng lão có giận thì cũng chẳng làm gì được hắn
cả. Nhưng trong phòng lại không có ai.
“Kỳ thật, lão ta đi đâu? Gặp lão bà ư? Ông ta như thế lão bà chắc cũng chẳng
khá hơn”Lại Vô Thường bình luận về Nguyên Kiền.
Thở dài, Lại Vô Thường đành đóng cửa. Ngẫm nghĩ xem Nguyên Kiền có thể đi đâu.
Nhưng nghĩ thế nào cũng không ra. Dù sao hắn không phải ‘lão’, chuyện của mấy
tên kia không phải hắn có thể biết được.
Cuối cùng, Thường nhớ tới Hạnh Huệ. Gương mặt bổng thay đổi, mang vẻ cười thầm
lặng. Tiếc rằng nhớ không được bao lâu lại có người vỗ vai hắn. Bực mình, quay
mặt lại nhìn, nhưng hắn rất nhanh lại bình thường bởi đó là đại trưởng lão.
Đúng là tìm ai người đó sẽ không xuất hiện, nhớ người khác thì lại xuất hiện.
Hắn cười:
“Sư phụ à, đừng có mà hù chứ”
“Sao mặt ngươi hầm thế, giận ta à, cho ngươi cả siêu cấp võ học rồi còn gì”
Nguyên Kiền nói.
“À không, Thiên Diễm chưởng rất tốt, tại người đột nhiên vỗ vai ta mà thôi”
“Vỗ ngươi một cái mà cũng giận sao. Được rồi, ta đã xác nhận ngươi hoàn thành
khảo nghiệm rất tốt. Ta đã chuẩn bị nghi lễ bái sư, ngày mốt ngươi đừng quên
đấy” Nguyên Kiền nghiêm nghị nói.
“À sư phụ, con có chuyện muốn nói” Lại Vô Thường giành lời.
“Chuyện gì?”
“Ta có thư đề cử của Hạnh tiền bối, ngài giúp ta đề cử cho nhị trưởng lão.”
Lại Vô Thường lấy bức thư đưa ra cho Nguyên Kiền xem.
“Là cháu gái ông ta à, được rồi để ta nói giúp. Tin chắc bà ta sẽ không từ
chối.” Nguyên Kiền lấy tờ giấy xem rồi lập tức đáp ứng. Chỉ cần là chuyện của
Hạnh Hội là ông sẽ đáp ứng. Ông nói và đi tìm nhị trưởng lão:
“Ngươi đi chuẩn bị làm lễ đi, khỏi cần quan tâm chuyện này. 3 ngày sau phải
đạt Luyện thể tầng 2 cho ta. Đệ tử trong tông cần nửa tháng còn ngươi chỉ cần
vài ngày thôi.”
“Ừ” Lại Vô Thường ừ rồi đi về phòng, việc làm lễ hắn đếch quan tâm tới.
Lại Vô Thường bước nhanh đến phòng mình. Trong phòng Hạnh Huệ vẫn ngồi im đó.
Lại Vô Thường mở cửa.