Người đăng: ๖ۣۜDiệt ๖ۣۜThiên
Sáng sớm những giọt sương còn chưa tan Vấn Thiên đã tu luyện xong Thiên Long
công pháp ,mồ hôi chảy dọc trên khắp thân thể mang đến một hình ảnh đầy khí
chất nam nhi, so với độ tuổi thật của mình Vân Thiên có vẻ trải đời hơn những
người khác.
sau khi luyện công xong, Vân Thiên rời nhà đi Đúc Tạo Đường của Long Kỳ hai
bên đường tửu điếm, trà lâu hiệu buôn nhộn nhịp người qua lại đâu đó vang lên
những tiếng mời chào khách hàng, tiếng ngã giá nhộn nhịp từng đứa trẻ đùa
giỡn bên đường tạo nên không khí nhộn nhịp của một thành trì.
“Ê tên kia đứng lại “
Phía sau bỗng vang lên tiếng nói, một nhóm năm người ba nam hai nữ trạc tuổi
của Vấn Thiên trên người khoác trên mình những bộ áo xa hoa đắt tiền toát lên
vẻ giàu sang.
Một người thanh niên áo bào trên người màu xanh ngọc dáng vẻ tuấn tú khôi ngô
đầy đủ khí chất của một gia tộc được có cuộc sống đầy đủ . khuôn mặt có phần
gì đó hách dịch nhưng vẫn không làm cho người ta có cảm giác chán ghét, thiếu
niên này nhìn có vẻ là một người ngang ngược càn rỡ nhưng ánh mắt vẫn toát lên
vẻ non nớt bốc đồng của tuổi trẻ.
Hai người thiếu niên còn lại một người mặt áo bào màu xám thắt lưng mang một
ngọc bội có điêu khắc một chữ Bắc, qua ánh mắt có chút gì đó một sự hẹp hòi
mang một nụ cười làm Vấn Thiên có phần chán ghét ,người thiếu niên còn lại áo
bào màu trắng khí độ khá trầm ổn nhìn qua khuôn mặt có phần có vẻ không vui
nhưng cũng toát lên một nụ cười trên mặt mang phần giả tạo.
Hai người thiếu nữ còn lại dáng vẻ thanh tú thoát tục tuy còn nhỏ nhưng đã
mang trên khuôn mặt một vẻ kiều mị một người mặt một cái áo hồng phấn, một
người có vẻ nhỏ hơn trên người một bộ áo bằng lụa màu vàng nhạt
“Ngươi gọi ta sao ? Ta không quen biết các ngươi !”
Vấn Thiên quay người lại đáp lại lời gọi từ phía sau.
Nghe thế người thanh niên mặt trên mình bộ áo bào xanh ngọc cau mày tạo thành
chữ bát, rồi quát to về phía Vấn Thiên.
“Hổn Láo ! Thiếu Gia ta gọi ngươi ,mi trả lời thế à !
Ngươi ở đâu mới đến đây trước giờ ta không thấy qua ngươi trong thành này .”
Người Thiếu niên mặt áo màu xám thắt lưng mang ngọc bội có khắc chữ Bắc ,bước
ra giọng hống hách tay chỉ về Vấn Thiên.
Nhìn qua qua nhóm người đang đứng trước mặt mình Vấn Thiên cười nhẹ
"Lại là hài tử ra oai trước mỹ nhân hai cái thiếu nữ còn nhỏ mà đã toát ra vẻ
xinh đẹp thế kia thì thằng công tử nào chả muốn làm mặt anh hùng trước mỹ nhân
đã vậy ta đánh mặt cho đẹp"
Nghĩ rồi Vấn Thiên đáp.
“Chào thiếu gia ! không biết thiếu gia gọi ta có việc gì ? việc ta nhiều thiếu
gia có rảnh thì kiếm mấy con thú cảnh làm nền còn ta không tiếp ! chó không
cắn càng chó ngoan ! .”
“Hahaha!hi hi hi ! “
Hai Thiếu nữ đi cạnh vội che miệng cười âm thanh khúc khích phát ra từng
tiếng, riêng thiếu niên kia mặt mày đỏ lên giận dữ.
“Ngươi Dám nhục mạ thiếu gia ta cho ngươi chết !”
Người thiếu niênmặt áo bào xám tay nắm lại thành đấm lao về phía Vấn Thiên.
Lách người qua trái mũi chân hơi đưa ra làm cho thiếu niên kia ngã ra đất.
Vừa cất bước đi tới hai người thiếu niên còn lại đến ngay trước mặt Vấn Thiên
nói :
“Đánh người con muốn đi đâu dễ vậy !”
“ Trong các người ai thấy ta đánh người hắn tự ngã ra đất đó chứ !”
Thiếu niên ngã ra đất kia đứng dậy lao tiếp về Vấn Thiên từ phía sau mắt thấy
nắm đấm gần tới nơi đột nhiên tay bị kéo mạnh kéo về phía trước bụng bị một
chưởng quét ngang hướng về hai người thanh niên ngã lên.
Rất nhanh sự việc diễn ra được người chung quanh chú ý . Từng người ánh mắt
chỉ trỏ hướng về nhóm người Vấn Thiên những câu bình luận.
“Tam đại công tử Long Gia. Hoàng Gia, Bắc Gia bị người kia đánh kìa !”
“Hài tử đùa nghịch thôi mà ,”.
“ Ai nói hài tử ba đứa đó ngày gây không biết bao nhiêu chuyện “
.” Lần này xem như lớn chuyện, không biết hài tử nhà ai chọc phải ba đứa này
“
“ Ta cho ngươi biết tay dám đánh Bắc Minh ta ngươi đừng mong rời khỏi đây !
Hoàng Khương, Long Chiên cả ba chung ta liên thủ đem thằng này bắt lại hành
hạ!“
“ Lên ! “
Nói đoạn ba đứa đứng lên vây công lấy Vấn Thiên.
Ba mặt giáp công Vấn Thiên vẫn ung dung hóa giải thế công tiến tới của ba
người, tay trái quét ngang, tay trái phải bắt ngay vào chân Bắc Minh đang đá
lên ném về phía Long Chiến, chân đá về Hoàng Khương, Bắc Minh thảm nhất hết
ăn đấm lại trúng cước đá của Long Chiên Và Hoàng Khương, trận chiến diễn ra
tích tắc mọi người xung quanh mắt chữ A miệng chữ O không khép lại được.
Vấn Thiên vẫn như thế chỉnh tề trang phục không vướng một nếp nhăn bước đi về
phía trước.
“ Chào hai vị tiểu thư hẹn ngày gặp lai!”
“A!”
Hai người hình về phía Vấn Thiên hướng đi.
“ tuyết tỷ . tỷ gặp người này bao giờ chưa ?”
Cô bé nhìn về phía Vấn Thiên rời đi “ Chưa gặp bao giờ chắc nơi khác đến “.
“ ư gặp hắn lần nữa em mách phụ thân bắt hắn lại cho em hihi ”.
“ Hắn Chưa sử dụng công pháp chỉ mới cách đấu thôi ! Cao thủ !”
“Hả”
Giang Tuyết vội vã chạy đi Kim Huê vội vàng chạy theo để lại ba kẻ anh hùng
giấy nằm trên đất mặt tức giận.
“ Ta phải tra ra tên này bắt hắn lại hành hạ ứ !Đau!”
Long Chiến ất ức tự nhủ nhưng vì bị đánh trên người khẽ phát ra tiếng rên.
Bắc Minh thì đau đớn quằng quại hết lăng bên này lại tới bên khác, kêu cha
khóc mẹ làm huyên náo cả khu vực
Vấn Thiên đến Đúc Tạo Đường bên trong vẫn phát ra tiếng búa gõ lên vật liệu
"coong ""coong"
Âm thanh lan tỏa xung quanh gần đó, nhìn Đúc Tạo Đường Vấn Thiên thở một hơi
nghĩ
"Khó trách lại ế ẩm như vậy xem như mình thì duy trì Đúc Tạo Đường như thế
cũng có chút khó khăn, Hạ cấp vật liệu cũng không có việc tạo ra những sản
phẩm thường dùng thì được chứ nói đến vũ khí thì không ổn . "
Bước vào bên trong Vấn Thiên nhìn thấy Long Kỳ đang tinh luyện vật liệu
“ Ba”
“hahaha con trai hôm nay không đi đâu chơi lại qua đây thế này “.
Ngước nhìn về phía âm thanh Long Ky nở nụ cười mặt cho mồ hôi còn trên mặt.
“Ba đang làm gì thế ? “
“à bên này giờ ba chỉ là tinh luyện sa thiết xong thì bán cho các Đúc Tạo
Đường khác, công việc hơi ế ẩm vì Đúc Tạo Đường hiện tại không còn đại sư
Luyện Khí . Mà cũng chẳng Đại sư nào muốn làm ở nơi này cả“
Từ trong câu nói của Long Kỳ có thể thấy được một phần chua xót cho những
tháng năm vất vả này.
“ Đợi ta làm xong cái này ta dẫn con đi ăn mỳ Vằn Thánh “
Vẫn nở nụ cười hướng về phía Vấn Thiên hứa hẹn một bữa ăn ngon, rồi lại tiếp
tục những tiếng búa gõ đập lên vật liệu nằm trên khối sắt.
Nhìn qua các vật dụng để ngổn ngang xung quanh nào búa, rìu ,cuốc, thuổng….
Vấn Thiên lắc đầu nghĩ
"Định ra kiếm một món vũ khí chuẩn bị đi Bắc Tùng Sơn Lâm nhưng xem ra không
có món nào rồi, mấy dụng cụ này cho người dân làm đồng còn được ,chứ đừng nói
đến đánh ma thú cấp thấp ."
Đành cất tiếng Vấn Thiên hỏi:
“ Chổ Của mình không có chế tạo vũ khí à phụ thân! “
“À không có ! Ấy mà hình như có một thanh kiếm ,không biết có từ lúc nào từ
khi phụ thân đến nơi đây đã thấy họa tiết đẹp nên để lại ,cũng quên mất để ta
lấy cho con xem “
Nói rồi Long Kỳ đứng lên khỏi nơi làm việc, hướng về quầy hàng mở cái hộp tủ
phía dưới lôi ra một đống đồ vật dụng, hầu như là lấy hết mọi thứ trong cái
tủ ra đến cuối cùng mang ra một túi vải bọc, bên ngoài được quấn quanh bởi
những sợi vải mỏng dài một thước, năm phân.
Đưa bọc vải về phía Vấn Thiên Long kỳ nói
“ con mở ra xem đi !“
Đưa tay nhận lấy bọc vải Vấn Thiên mở từ từ những mảnh vải mỏng ,một thanh
kiếm toát lên vẻ uy nghi tuy bên ngoài những hạt bụi còn vương trên thân những
vẻ loan lỗ của thời gian, đốc kiếm dài hai tấc được quấn bằng vải, thân kiếm
họa tiết hình rồng ở giữa có rãnh chạy dọc từ đốc kiếm đến cách mũi kiếm ba
phân, lưỡi kiếm mỏng hai bên dày ở giữa, trên rãnh kiếm khắc ba chữ
"Long Uyên Kiếm."
“ Tên đẹp “ Bất giác Vấn Thiên Thốt lên
Long Kỳ nhìn Vấn Thiên cầm trong tay Long Uyên Kiếm cười nói
“ Nếu con thích cứ giữ lấy ! sau này trở thành võ giả mạnh mẽ hơn phụ thân ,
Dù sao kiếm cũng không nặng lắm chỉ tầm 5 cân ! Mai ta đưa con đi luyện võ
trường của Long gia xem con có đủ tiêu chuẩn trở thành võ giả không ? Thôi con
cầm mấy chân tệ đi đâu đó mua kẹo ăn đi ,phụ thân bận việc không đưa con đi ăn
mỳ vằn thánh được rồi !“
Nói xong Long Kỳ đưa cho Vấn Thiên 3 chân tệ rồi tiếp tục ngồi vào nơi làm
việc ,Vấn Thiên Thấy thế im lặng rời khỏi Đúc Tạo Đường tự nhủ.
“ Kiếp trước ta không biết gia thân mình là ai kiếp này sống lại ,ta không để
ai có thể ức hiếp ba mẹ, dù biết rằng gia đình không giàu có như bao người
khác ,nhưng vẫn hết lòng thương yêu ta “.
Vấn Thiên đi khỏi Đúc Tạo Đường không lâu sau ở nơi lò rèn đầy ánh lửa và
tiếng búa chang chát một nụ cười hiện trên khuôn mặt Long Kỳ.
“ hi vọng với thanh kiếm đó con ta có thể tung hoành ngang dọc như nó đã từng
có một đoạn giai thoại !"