Người đăng: ๖ۣۜDiệt ๖ۣۜThiên
Trận chiến giữa người và Thiết Huyết Hầu dần đi đến cuối cùng một vài con hầu
tử đã bi trọng thương. Còn bên Phùng Lâm Đoàn Đội cũng tổn thương không nhẹ
một số Linh Ngọc và Thiên Huyên cấp thấp cũng đã ra đi nhân số Phùng Lâm Đoàn
Đội không còn được phân nữa so với lúc vừa gặp bầy Thiết Huyết Hầu.
Tuy nói là Ma Thú thường không có trí tuệ nhưng Thiết Huyết Hầu Vương vẫn là
loài ma thú khá thông minh đi gần với nhân loại khi thấy được tình thế bất lợi
dành cho bầy đàn của mình nên Thiết Huyết Hầu Vương hướng tất cả Hầu Tử của
mình kiêu to hiệu lệnh rút lui.
Thấy Thiết Huyết Hầu từ từ rút lui vào trong rừng, Phùng Lâm cũng ra hiệu
không nên đuổi theo vì hắn biết nếu đuổi theo truy sát Thiết Huyết Hầu có thể
dẫn đến kết cục không tốt, lúc đó Thiết Huyết Hầu Vương cùng bầy đàn sẽ bất
chấp tất cả với đoàn đội.
Phùng Lâm đứng đó nhìn sâu vào trong rừng đá chân lên một thân cây Tùng gần đó
những cành lá rơi xuống khá nhiều.
“ Tự nhiên ở đâu ra một đám Thiết Huyết Hầu bọn Trương Gia chạy thoát rồi . “
Một người bước tới gần Phùng Lâm nói
“ Đoàn Trưởng truy sát người Trương Ngọc như thế này liệu có ổn không “
Phùng Lâm nhìn hắn rồi nói
“ Ngươi cứ yên tâm việc này Trương Gia không thể nào nghi ngờ chúng ta ! chỉ
có thể tưởng rằng vô tình gặp phải rủi ro trên đường thôi.
Ta tin chắc hắn còn ở trong rừng, mọi người bị thương vong ở lại ngươi tập
hợp vài người nữa cùng ta đuổi theo .“
Nói rồi Phùng Lâm đứng im tại chổ nhìn về phía trong rừng cây một cách vô đinh
.
Không tầm vài phút sau người khi nãy quay lại đem theo thêm ba người khác thực
lực Thiên Huyên gần bằng mình hướng theo sau Phùng Lâm bắt đầu chạy vào trong
rừng.
Trên đường cứ ngặp ngã rẽ hay là nơi có lộ tuyến ngần đó Phùng Lâm dừng lại
vài giây như tìm kiếm gì đó sau đó lại cùng bốn người tiếp tục đuổi đúng theo
những gì Vấn Thiên vẽ trên bản đồ
Vấn Thiên một mực vẫn theo ở nhóm Phùng Lâm một khoảng cách không xa đủ quan
sát hết mọi vấn đề diễn ra ,miệng mỉm cười như phát hiện ra một điều mới lạ.
Chẳng bao lâu nhóm người Phùng Lâm đuổi theo Trương Ngọc khoảng cách dần dần
được thu ngắn riêng chỉ có mình Vấn Thiên biết nguyên nhân vì sao nhóm Phùng
Lâm lại đi nhanh như thế.
Việc đó như một nguyên lý muôn đời không bao giờ thay đổi . người đi dò đường
tạo ra một con đường mới lúc nào cũng chậm hơn người đi theo con đường đã được
khai phá.
Trương Ngọc không nhận ra được sự nguy hiểm phía sau chỉ theo đường vòng của
bản đồ Vấn Thiên đưa cho mà đi mọi sự vật lướt qua mau chóng rồi cứ một vài
chổ lại dừng lại xem lại lộ tuyến được vẽ, tuy dẫn đội đi nhưng Trương Ngọc
vẫn là người mới đi ra ngoài mạo hiểm nên khá chậm trong việc định hướng những
con đường việc này cũng làm mất nhiều thời gian nên không để ý đến sự nguy
hiểm đang đe dọa mình
Thấy hình bóng của nhóm Trương Ngọc ở phía xa khoảng cách không còn là lớn ,
Phùng Lâm càng nâng cao cước bộ di chuyển nhanh hơn lúc đầu để lại bốn người
còn lại theo sau một khoảng cách.
Tiếng gần đến rồi bất ngờ xuất kích về người ở phía cuối cùng của nhóm Trương
Ngọc như thế chỉ sau một chưởng đánh lên người của Trương Huy, bị tập kịc bất
ngờ Trương Huy miệng phun một ngụm máu bất tỉnh tại chổ
“ Trương Huy !”
Cả ba người Trương Ngọc, Trương Huyền, Trương Chấn cùng thốt lên.
“ Lần này các ngươi khó lòng thoát khỏi tay ta chết đi !”
Ba ngươi cùng liên thủ mới đỡ được một chưởng của Phùng Lâm chưa kể nhưng
người đang ở phía sau Phùng Lâm tình thế khá là nguy cấp trên mặt mỗi người
hiện lên nổi thất vọng từng giọt mồ hồi từ từ túa ra trên lưng ba người
“Xuyên” hự âm thanh vang lên nhóm người đang chạy tới phía Phùng Lâm bỗng
nhiên hai người ngã xuống máu phun ra đất
Xám Mặt lại vô thanh vô tức giết đi hai người Thiên Huyền Phùng Lâm cau mặt
nói
“ Ai hành động lén lúc nên quang minh chính đại ra mặt !“
Vẫn một mực im lặng mọi người nhìn nhau không gian lại trở nên im lặng chỉ con
lại ba người nhóm Trường Ngọc là ngưng trọng phòng bị
“Á “ lại thêm một tiếng thét vang lên lần nay Phùng Lâm lập tức thấy được cảm
giác bất an.
Một tiếng nói vang lên phá tan sự im lặng xuất hiện từ phía sau đoàn đội của
Phùng Lâm
“ Có những việc ngươi biết trời biết ta cũng biết đôi khi xen vào việc không
chính đạo lại là sở thích của ta “
Thân ảnh Vân Thiên trên mặt là một miếng vãi che kính miệng và mũi chỉ chừa
lại đôi mắt mà Phùng Lâm không nhìn thấy được nông sâu . Trên người toát ra
một khí tức cao ngạo ghét ác như thù
“ Các hạ xin chớ có nhúng tay vào vũng nước đục này phiền các hạ rời đi “
Phùng Lâm một mặt đe dọa khi thấy có người xuất hiện hướng về việc mình làm
xen vào
Trái với Phùng Lâm nhóm người Trương Ngọc thở một hơi xem như được cứu . Nhưng
nhìn thấy Vấn Thiên bịt mặt, Trương Ngọc biết Vấn Thiên hiện tại không muốn
lộ ra thân phận nên ra dấu tay cho Trương Chấn và Trương Huyền im lặng.
“ Ba người cầm chân những tên kia tên này ta đối phó “
Vấn Thiên nhìn ba người Trương Ngọc tay chỉ về phía Phùng Lâm rồi di chuyển
lướt qua ba người còn lại phía sau Phùng Lâm trước khi đến Trước Phùng Lâm còn
rat ay xuất thủ làm một Thiên Huyền gần đó mất mạng, đầu một nơi mình một ngã
từng dòng máu phun lên từ cổ của người đó làm đỏ cả mảnh đất dưới chân.
“ Được “
Một tiếng tách ra Vấn Thiên đã đến trước mặt Phùng Lâm chặn lại còn ba người
Trương Ngọc, Trương Huyên, Trương Chấn Tách ra hướng về hai tên còn lại ,
một kiếm chém ra ngăn Phùng Lâm trước mặt Vấn Thiên nói
“ Ngươi cùng ta giao thủ “
Phùng Lâm nhìn thấy một Thiên Huyền cường giả của mình ngã xuống bởi một màng
huyết tinh ,trong lòng Phùng Lâm bùng lên một sự tức giận đánh một chưởng về
phía Vấn Thiên
“ Toái Minh Trảm “
dùng Lưu Vân Kiếm Pháp Vấn Thiên nhẹ nhàng đở một chưởng của Phùng Lâm có chút
lui lại thâm nghĩ
“ ta hơi quá tự đại chênh lệch đẳng cấp khá xa, chân khí của ta có phần yếu
kém nên chỉ có thể chống đở nhưng để thắng có phần khó khăn tình thế khá bất
lợi lần này ta quá chủ quan “
Vấn Thiên lại tiếp tục hướng Phùng Lâm đánh ra một kiếm của Lưu Vân Kiếm Pháp
tuy ở thế yếu hơn nhưng nhờ cao giai công pháp bù đắp có thể đánh với Phùng
Lâm
“Hành Vân Lưu Thủy “
Không nhìn thấu tu vi của Vấn Thiên do nhẫn Hư Hóa Tu Vi được mang trên người
, nhưng Phùng Lâm cảm nhận được Vấn Thiên tu vi cũng không cao hơn mình mà có
lẽ thấp hơn nên Phùng Lâm không ngần ngại đối kháng.
“ Chấn Sơn Quyền “
Quyền kiếm va chạm toát lên những tia lửa lúc này trên tay Phùng Lâm có một
đôi sáo trang bằng Bạc phủ tòan bộ đôi tay những ngón tay được mài nhọn ở đầu
và hướng vào lòng bàn tay đánh lên Long Uyên Kiếm
“ Nếu ngươi đầu hàng ta nhất định sẽ cho ngươi một chổ tốt trong đoàn đội của
ta “
Phùng Lâm một mặt mê hoặc dụ dỗ Vấn Thiên
“ Ngươi tưởng ngươi la ai mà muốn ta quy thuận mơ đi “
Vân Thiên lại đánh tới một kiếm thoát ra khỏi khoảng cách phạm vị của Phùng
Lâm lui về phía sau lúc này khoảng cách của nhóm người Trương Ngọc cùng Vần
Thiên khá gần đột ngột Vấn Thiên quay người đánh ra một kiếm hướng vào nhóm
Trương Ngọc tiến đánh tới một Thiên Huyên cường giả của Phùng Lâm Đoàn Đội
“ Lưu Thủy Xuyên Vân “
“A” lại thêm một một Thiên Huyền ngã xuống Vấn Thiên hướng cái còn lại đang bị
Trương Chấn và Trương Huyền dồn ép hạ thêm một kiếm từ sau lưng đâm tới rồi hô
lên
“Chạy”
Trong tích tắc đó Phùng Lâm chưa kip ứng phó trước diễn biến bất ngờ thì Vấn
Thiên đã đem hai Thiên Huyền làm cho chết không thể chết hơn.
Phùng Lâm máu nóng bốc lên di chuyển nhanh hơn giận giữ Gầm lên
“ Các Ngươi Chạy Đâu cho thoát ! ta giết ngươi
Bốn Người vừa tăng tốc hương rừng sâu mà chạy thì một âm thanh vang lên
“ Ngươi phá kế hoạch của bổn Vương muốn chạy sao “
“ Hả! Khí tức Vương Vũ Chạy! kỳ này lật thuyền trong mương rồi !“