Nguồn Lương Thực


Người đăng: Thanh2212

Lại một ngày mới đến.

Hôm nay phía trước sơn lâm bổng xuất hiện một điểm đen nhỏ hòa lẫn với màu
xanh ngắt của ngọn thảo nguyên này.

Điểm đen sau lưng dài lên một mũi thương sắc bén, trên vai là một con tiểu
thú đang ngửi ngửi cái mũi nhỏ bé, lâu lâu lại cọ quạy vào cổ của chủ nhân
điểm đen.

Đúng là Kỳ Phong cùng với Tiểu song sắc, hôm nay phải đánh vào rừng vì thiếu
lương thực.

Hắn dựa theo thính giác của tiểu song sắc mà hành động, bởi vì con thú này có
thể đánh hơi được các con yêu thú khác, Kỳ Phong nghĩ vậy.

Nên hắn cũng chỉ biết đi theo tiểu yêu mà thôi, dù gì cũng tốt hơn là giống
như ruồi đoạn đầu bay lòng vòng nguy hiểm cùng với mất thời gian.

Nhưng nếu hắn biết Tiểu song sắc lại chỉ đoán bừa thì chắc hắn tự đi còn tốt
hơn.
Chuyện gì đến cũng đến, sau nữa ngày không tìm ra được một con yêu thú nào ,
thỉnh thoảng chỉ gặp một số loài hoang thú ( loại thú bình thường ), vì đã ăn
thịt của yêu thú nên hắn nhất quyết sẽ không ăn thịt của hoang thú.

Kỳ Phong nghi ngờ nhìn qua Tiểu song sắc, nhất thời làm tiểu thú trên vai
ngại ngùng trông thật dễ thương, nhưng mà đối với hắn cái skill ‘ dễ thương
kế ’ này sao dùng được.

Kỳ Phong lắc mạnh đầu, rồi quyết định tự mình tìm đi.

Dựa vào vài dấu chân to đùng mà hắn gặp trên đường, lần theo thật lâu sau ,
hắn bổng nhiên nghe có tiếng nước chảy vang vọng vào khoảng không, vẫn tiếp
tục theo hướng bàn chân to kia, hắn đến trước một ngọn thác.

Tiếng nước chảy được vọng ra từ ngọn thác này, nhất thời hắn lại nhớ đến lúc
bắt con cua trong thác cùng đánh luyện vài kĩ năng.

Kỳ Phong bừng tỉnh lại, nấp đằng sau một bụi rậm dưới chân thác.

Đây là hồ dưới thác nước, trên hồ có không ít yêu thú, nhưng nhìn chúng chỉ
uốn nước hoặc ăn thảo cạnh hồ, đây thật sự là đả khai nhãn giới, hắn lúc
trước nghĩ là yêu thú thì phải ăn thịt, không ngờ mấy con yêu thú này lại ăn
thảo.

Hắn lại nhìn qua bên những ‘ lương thực ’ mà đàn yêu thú này ăn thì lại ngây
người, đây đâu phải thảo bình thường, là Linh Thảo giống hồi xưa lúc còn ở
Phong gia hắn sau một lần trắc thí được ban tặng, chỉ có điều đám linh thảo
này nhìn sao cũng thấy tốt hơn so với linh thảo mà hắn được tặng, lại còn mọc
thành những nhúm lớn, nhiều không kể nổi.

Kỳ Phong lại quay sang nhìn đàn yêu thú, chừng bảy, tám con đuôi mã, hình
cũng giống loài mã bình thường nhưng trên đầu lại có hai cái sừng cừu cong lại
, như là bất cứ lúc nào cũng có thể móc họng đối phương.

Đàn yêu thú lúc ăn lúc uốn, sau một hồi cả đàn lại cùng nhau đi vào sâu trong
sơn lâm.

Kỳ Phong nào dám đánh chủ ý chúng nó, hắn còn mong đàn yêu thú này đi nhanh
nhanh để hắn có thể làm ‘ ngư ông ’ đây . Lần này đích xác là làm ngư ông đàn
đàn chính chính, vì bây giờ hắn đang tính bắt vài con thủy ngư, lúc trước
đây hắn không để ý, nhưng vô tình nhìn vào mắt của Tiểu song sắc thì hắn lại
giật mình, chỉ thấy tiểu song sắc đang nhìn chằm chằm vào hồ nước, chính vì
vậy hắn cũng nhìn theo và hai tên ham ăn đã tìm thấy mục tiêu của mình, dưới
nước từng đàn từng đàn quái ngư màu hồng đang không ngừng bơi lội quanh quanh
.

'' Hẳn là linh thú cấp một ''.

Kỳ Phong sau ‘ bế quan ’ ba tháng cộng thêm vài ngày ‘ lương thực ’ đã giúp
hắn tiến đến luyện tạng trong Trúc cơ cảnh.

Hắn có thể nói là đã mới bước vào trúc cơ hậu kì tu sĩ . Cũng có thực lực để
đơn đã độc đấu với vài con yêu thú cấp một này.

Nói chung thì đám yêu thú ở đây vẫn chưa bị săn lần nào nên khi Kỳ Phong đến
gần chúng, chúng nó còn ra vẻ hung ác lao đến.

Nhất thời một thương đâm ra, một thương này làm con quái ngư tiên phong chia
làm hai đoạn rồi một màng huyết dâng ra, làm cả một vùng bị ô uế.

Xung kích làm cả cánh tay của hắn tê rần ..

Dựa theo Kỳ Phong đoán, lực lượng của hắn cũng không một ngàn thì cũng được
chín trăm á.

Nhưng lại không nghĩ đối phương, dù sao cũng là yêu thú cấp 1, lại còn không
biết loại yêu thú gì, là linh thú hay vẫn là cao cấp hơn yêu thú.

Cũng may lực công kích của loại '' Ngư thú '' này mạnh nhưng phọng ngự lại
không bằng như vậy.

Hắn tự nhủ không được, sau đó hắn vắt chéo thương sau lưng, cả người bộc
phát ra một luồng trọng lực, hơn năm con quái ngư số khổ khổ không bơi nổi bị
hắn bao trong một vùng trọng lực.

Từ khi hắn đến trúc cơ hậu kỳ thì cũng đã điều khiển được sức mạnh trọng lực
làm sao sẽ không tổn thương được mình và còn bộc phát ra một cách kì diệu.
Từng đoạn dây leo mà hắn lấy được sau khi vào sơn lâm, bên cạnh là năm con
quái ngư bị đánh chết được sâu thành vòng.

Hắn tính tầm 10 con thì Kỳ Phong cùng với Tiểu song sắc sẽ có một bữa no nê ,
và cứ thế, hắn ra chiêu liệt ưng trong không gian bị trọng lực gia cố này ,
bất cứ con quái ngư nào đụng phải điều không thể nào tránh khỏi ‘ Vũ điệu của
tử thần’.

Sau khi thu hoạch hơn cả ý muốn, hắn thỏa mãn lên bờ, rồi lại đi đến những
bụi linh thảo vừa nãy hắn thấy, càn đến gần thì nguồn linh khí phát ra càn
nồng, xung kích vào cơ thể hắn làm cho hắn rất là thư thả.

Kỳ Phong định ngắt chúng thì nhất thời một cổ tanh hôi đập vào mặt, một cái
miệng rộng thùng thình xuất hiện trước mặt hắn, hai con mắt lạnh lùng nhìn
vào Kỳ Phong làm cho hắn không thể nào di chuyển được.

Nhưng sau một lúc, hư ảnh biến mất, cả người hắn được thoát khốn, hắn ngẫn
ngơ một lúc lâu sau mới tỉnh lại, sau đó ngắt lấy đám linh thảo này.

Chính vì hắn đã phục dụng một viên Tinh Châu ảo giác nên bây giờ hư ảnh cấp
hai linh thảo cũng rất ít ảnh hưởng được tới hắn, lại thêm linh hồn hắn cũng
được cũng cố sau khi trực tiếp phục dụng viên Tinh Châu nọ.

Cả người hắn căn phồng bởi hai cái túi được làm bằng da ‘ yêu thú xấu số ’.
Còn Tiểu song sắc giờ này vẫn đang ngó đông tây sợ rằng có ‘ ai đó ’ đến cướp
, nó không ngừng quay đầu làm Kỳ Phong rất là buồn cười.

Hai người theo đường cũ thuận lợi trở về, lúc về còn thuận tiện hái vài viên
dã trái cây, những viên trái cây mọng nước này có tử sắc, cũng có huyết sắc
, đặc điểm cung của chúng là rất ngọt nhưng không có linh khí, đúng là kết
quả của một loại thực dã bình thường.

Trời cũng đã chiếu đến giờ bữa trưa, hắn cùng tiểu song sắc thổi lửa lên ,
sau một đoạn thanh lọc quái ngư nhất thời hương cá nướng làm cho hai cái tham
ăn lại chảy nước dãi, trên khu hỏa là bốn con quái ngư đã được làm sạch sẽ.

Sau khi ăn xong Kỳ Phong lại nằm nghĩ về sau này như thế nào, rồi lại vò vò
tiểu thú với cái bụng úc núc của nó, cũng không biết sao mà con tiểu thú nhỏ
nhắn này lại độn được hai con quái ngư to thậm chí gấp ba lần nó.

Kỳ Phong, đả luyện đến chập tối, rồi lại chạy vào sơn lâm lấy ít nước uốn.

Kì thật lúc này hắn chỉ còn nhớ mỗi chiêu liệt ưng, còn mấy chiêu kia hắn
cũng bỏ rồi, hắn nghĩ sau này sẽ dùng thương nên sẽ không dùng tay để đánh
nhau, hắn sẽ tập đánh thương vì Kỳ Phong rất là thích cái ‘ Khí Cụ’ mà Tiểu
song sắc dành cho hắn.

Khúc khuya, hắn lại làm hết số quái ngư còn lại, nhưng lần này không nướng
nữa, hắn tìm được cái chum hồi xưa của hắn, rồi lại đổ nước vào, đặt trên
đống hỏa diễm và bỏ những viên trái cây cùng một ít linh thảo vào trong.
Rồi một thú cùng một nhân ngồi đợi bữa tối.

Trong lúc ngồi chờ, tiểu song sắc lại vẽ vài cái đồ án khó hiểu nhưng nhìn
rất thân thuộc, cứ vậy chít chít cả đêm.

Đên khi nồi ‘ thực cẩm ’ được ra lò thì cả hai không hẹn mà cùng húp . Chính
là một cái bát ( sọ của ‘yêu thú xấu số’ ) nhưng đến hai cái khẩu chen nhau ăn
.

Tối hôm đó cả Kỳ Phong lẫn tiểu thú điều không hẹn mà cùng đả tức, linh khí
trong nồi quá thuần làm cho cả hai tiến được một bước dài.

Kỳ Phong không nghi ngờ là được lợi nhiều nhất, vì ăn yêu thú và linh dược
nên bây giờ hắn đã đạt đến cảnh giới tụ huyệt, không gặp một bình cảnh nào .
Còn tiểu yêu thì cũng toát ra khí lưỡng lập xung quanh.

Bây giờ chỉ cần Kỳ Phong xung kích hết cả điểm tụ huyệt thì hắn sẽ đột phá đến
luyện hồn cảnh giới . Cảnh giới này có 365 huyệt đạo, gồm 108 huyệt lớn và
257 huyệt nhỏ . Nhưng số lượng huyệt nhỏ cũng đã được đả thông hoặc đã được đả
thông từ trước, đại đa số điều cố gắn đã thông vào 108 huyệt lớn này.

Nhưng thật ra chỉ cần xung kích 72 huyệt đạo, còn 36 huyệt là huyệt tử ,
không thể nào đánh bậy vào tụ huyệt được.

Điều này thì Kỳ Phong không một hay biết, nếu còn ở Phong gia hắn sẽ cố tìm
hiểu nhưng ở đây hắn không có ‘ chỗ dựa’ nào để tìm hiểu cả.


Thần Đạo Ký - Chương #8