Quần Lâm


Người đăng: Thanh2212

Đoạn thảo nguyên này rất rộng lớn, còn lớn hơn cả dẫy sơn lâm đằng trước kia
.

Kỳ Phong nghĩ vậy, nhưng ở chỗ này thì trống trơn một mãnh, tự dưng hắn đứng
một mình ngay đó, thình lình xem ra rất là kì cục, trơ trọi.

Như là một hạt bụi vậy !

Kỳ Phong bụng đang cuộn sóng rồi, hắn nghĩ lại, mới ăn một đám thử còn chưa
tiếp đủ năng lượng cho hắn trong ba tháng này.

“ Liều vậy”.

Kỳ Phong thầm nghĩ

Rồi hắn đội gió và cái nắng gây gắt giờ trưa để dần dần nhập sơn lâm.

Khi đến gần sơn lâm tầm mười trượng, hắn mới bị sự đồ sộ của cánh rừng này
làm cho kinh ngạc kinh ngạc.

Những mộc lâm mọc thành đàn thành đàn, cao lớn cao lớn . Hắn chỉ như một con
côn trùng khi nhập vào cả toàn sơn lâm.

Còn về côn trùng chắc cũng không vào đây được, nơi đây yêu khí nồng đậm, nếu
có trùng ắc hẳn cũng phải là yêu trùng, thể tích cũng không phải là Kỳ Phong
có thể so sánh với chúng nó được.

Dẹp chuyện suy nghĩ viễn vông đó qua một bên, Kỳ Phong cả gan đi đến . Bụi
rậm chằn chịt chắn ngan những lối vào, to cao, nhưng lại như mở cổng đối với
hắn, vì thân hình hắn quá nhỏ bé, giống như không đáng sự quan tâm của đám
thổ thảo này.

Một chút hiếu kì cùng sợ hãi, Kỳ Phong bước chậm chậm, nhập lâm xong ,vừa
lúc ấy, một mùi tanh hôi mang đến, cách hắn một trượng, một con yêu thú
người đầy lông lá hắc hắc, như con hầu bự lớn, hai cái răng nanh hai bên nhô
ra, trông dữ tợn, hai cái thủ trảo thì nắm lấy thịt của một loài yêu thú nào
đó, không ngừng cắn xé, nhất thời huyết chảy lan ra, tại thành một vùng ô
uế.

“Hẳn là tiếng thét thất thanh đó là của con yêu thú này ”

Kỳ Phong nghĩ thầm . Đúng là nghé con không sợ cọp, con yêu thú lông đen đó
chắc hẳn là đã phát hiện hắn, nhưng chắc có lẽ vì hắn nhỏ quá, nghĩ lại cũng
không đủ nhét kẻ răng nên con yêu thú này chỉ xem hắn như đám bọ ruồi bình
thường ve vẩy ve vẩy, không quan tâm.

Kỳ Phong chẳng hề hay biết là mình đã thoát chết với cái cơ thể yếu ớt và nhỏ
bé này, hắn nhất thời lại có suy nghĩ táo bạo, hắn đói á, khi thấy thịt thì
cả miệng một bãi chát nhờn cũng đã chảy thành dòng rồi.

Nhưng lý trí nhắc hắn biết nếu ra tranh cướp, hắn sẽ đầu thai luôn kiếp sau ,
hắn cũng không ngu.

Lại nói, con yêu thú này da dày thịt béo, lại còn to nữa, hắn đang đợi
“chén canh” trời ban đấy !, đợi đến khi tên hầu đen đen đại đại kia lăn đi
thì hắn sẽ đến trộm đi một khối thịt, tuy một khối thôi cũng đủ để hắn ăn
căng phồng.
Thử nghĩ một cái chỏm đuôi của con yêu thú kia cũng đã lớn bằng cả thân hình
hắn rồi, thì thịt hắn nhiều là khỏi phải bàn.

Cái vấn đề bây giờ là con ‘hầu’ này hình như vẫn ăn say sưa á, nó không hề
nghĩ cái con ruồi này lại dám có ý đả đụng vào ‘Lương Thực’ của nó, không thì
một trảo cho nát rồi, khỏi lằng nhằng.

Cũng chẳng phải con ‘hầu’ yêu thú ăn hết cả phần thân thể của con yếu thú xấu
số nọ, nó chỉ lục lọi trong cơ thể đối phương, rồi móc ra một trái tim cùng
với Linh Châu và não của con tử yêu.

Rồi đứng dậy vổ vổ cái ngực lớn thồng thình, sau đó nó há cái miệng như chậu
máu, nuốc đồng thời cả ba thứ đó vào trong rồi lại đấm ngực dậm chân rống lên
liên tục, làm một bên ‘ngư ông’ Kỳ Phong một hồi đầu chóng mắt hoa, bực
không thể tả.

Con ‘hầu’ yêu kia lại một hồi xé rách, lục lọi, lại cầm theo một đoạn cốt
xương ‘xương sống’ của con tử yêu, rồi vát lên vai, đi, trông rất tiêu sái
, như có linh trí của một con người bình thường vậy.

Nhất thời Kỳ Phong cũng hết nói nổi, thầm khinh bỉ một tiếng, hắn lại chú ý
vào phần da thịt của con yêu thú, lại nói, hắn chỉ cần một khối thịt, nhưng
ở đây nhiều quá, lại còn được ‘hầu’ yêu ‘tự đại’ kia xé giùm ra rừng mãnh ,
nên hắn tay vừa bưng khối thịt vừa luôn mồm cảm tạ con ‘hầu’ yêu kia.

Với Luyện Thể trung kỳ của hắn, Kỳ Phong hoảng hốt.

" Mình vào trung kỳ rồi ",

Hắn cũng không hội nghĩ nhiều nữa .. mang thân thể con yêu thú này về càng sớm
càng tốt.

Nhưng lại sợ con yếu thú đã chết này to quá, chẳng qua nếu là kéo cả con đi
như vậy trong sơm lâm thì trông vô cùng muốn tử, giống như đang nói với bọn
yêu thú ‘ Ta đang ở đây, đến giết ta đi ’.

Hắn cũng rất là nhanh trí, hắn không chạy vào sơn lâm nữa, dù sao ở đây cũng
gần với thảo nguyên bên ngoài, chưa vào sâu lắm, lại nói ở ngoài thảo nguyên
đó cũng có thạch, có thể che chắn hắn một thời gian á.

Nghĩ vậy, Kỳ Phong kéo lên cái đuôi vừa dài vừa đại của con yêu thú, hắn
cũng nghếch đầu tỏ vẻ, như cái con yêu thú này là của hắn giết vậy, là chiến
lợi phẩm của nó, hắn đâu biết cái ảnh hưởng của con ‘hầu’ yêu vào với bộ não
nhỏ bé của hắn.

Tìm một đoạn thạch cao cao, đủ để dấu hết cả thân hình con yêu thú này, Kỳ
Phong bắt đầu thổi lửa trong sự trông mong, dù sao thì ăn chín vẫn ngon hơn
ăn tươi á, đây cũng không phải rau quả gì mà ăn tươi.

Ảnh hưởng thì ảnh hưởng tính cách chứ ảnh hưởng luôn ăn uốn thì Kỳ Phong chắc
không làm được đâu.

Mùi thơm từ con yêu thú tảng ra, theo gió rồi bay khắp vùng thảo nguyên.

Bây giờ Kỳ Phong đang vỗ vỗ vào cái bụng tròn vo của mình, hắn rất là đắc ý á
.

Nhưng hắn vẫn chưa ăn no, hắn đang đợi tiêu hóa xong phần đó lại ăn tiếp ,
con yêu thú bây giờ chỉ còn lại bộ xương xọ cùng với các xương khớp lục chi ,
xương sống của nó đã bị con ‘hầu’ kìa lấy đi rồi.

Nhưng Kỳ Phong cũng không để ý, hắn có da yêu thú làm phục trang, xương và
móng, còn có cả nanh yêu thú làm vũ khí và hắn còn ba cái đùi thịt đây này.
Hắn thầm nghĩ sẽ lại đi vào sơn lâm, nhưng không phải đi ‘ hôi của ’ mà là đi
săn, đơn nhiên hắn sẽ lựa sức mà làm.

Một luồn khí nóng dân lên, đến rồi, hắn vòng chân lại, bắt đầu tiêu hóa
năng lượng chuyển vào cơ thể . Vì đây là một con yêu thú không biết cấp bật ,
dù da thịt lại không có bao nhiêu tinh thuần về linh khí nhưng cũng là nhiều
đối với một tên luyện thân trung tầng như hắn.

Sau một hồi quáng chú, hấp thu linh khí vào trong thân thể, hắn đứng lên ,
bắt đầu chuyển linh khí thành linh lực, chạy dọc theo xương cốt của hắn, vì
tầng cảnh giới đệ tam là quáng chú linh khí vào xương cốt, chuyển thành linh
lực, từ đó đẩy mạnh lên tủy cùng huyết, đến một lúc nào đó sẽ tự quáng thông
không có bình cảnh.

Hắn đánh ra một vài quyền cước, rồi đứng tấn, sau đó lại tìm một viên thạch
đầu, cầm lên tay và đi ngược chiều gió.

Hai tay bưng một viên thạch, dụng sức nhất chân, làm động tác của chiêu
‘Liệt Ưng’, rồi cứ thế, mãi đến không gian xung quanh một màu đen tuyền thì
hắn mới dừng lại, linh khí ‘ít ỏi’ trong thịt con yêu thú đã được hắn ‘chuyển
hóa’ hết rồi, đồng thời hắn cũng nâng cấp lên Trúc Cơ hậu kỳ, điều này khiến
hắn khá là bất ngờ cùng vui sướng.

Cũng là giờ bữa tối . Kỳ Phong bỏ viên thạch xuống, chạy vào đống loạn thạch
, nơi ‘cư ngụ’ của hắn.

Lại một nhóm lữa được nâng lên, Kỳ Phong không hay biết, hắn đã bị theo dõi
bởi một cặp mắt to sáng, một đôi răng nanh ‘bóng loáng’ xuất hiện ở khe đá ,
như có như không đang chờ con mồi bất cẩn mà tiến tới không một tiếng động.

Một tay nâng một cái đùi, quay qua quay lại, nước dãi của hắn cứ chảy dòng
dòng, Kỳ Phong thật sự là tên hấu ăn rồi.

Bây giờ khi nào hắn cũng thấy đói, cũng chẳng trách được hắn, đói ba tháng ,
người bình thường như hắn sẽ chết rồi, lại nói thịt của yêu thú thật ngon á ,
hơn hẳn thịt của những người thường nhân.

Sở dĩ hắn ăn thịt yêu thú ngon như vậy là bởi vì ăn khi con yêu thú này mới
vừa tử sau đó không lâu, nên vẫn còn tươi ngon, chứ để qua tầm một hai ngày
thì tinh khí đọng lại đồng thời cũng sẽ bị loãng dần và mất đi.

Hương thơm lại phát ra, làm Kỳ Phong sốt ruột, không biết vì sao hắn lại có
linh cảm không may này, từ khi hắn tỉnh lại, mọi cử động xung quanh hắn luôn
được thu vào một cách nhanh chóng, linh tính của hắn báo hắn biết nguy hiểm ,
nên hắn âm thầm đề phòng.

Sau một hồi ngó đông tây, chẳng thấy gì, hắn lại vui vẻ đợi bữa ăn của mình
. Chuyện gì đến cũng sẽ đến, thịt đã chín, nhất thời hương thơm tỏa ra khắp
vùng.

Bây giờ hắn không còn ăn như chết đói nữa.

Hắn lấy răng nhanh của con yêu thú, sau khi được quấn một lớp da của nó thì
đã có tay cầm, hình thành một cây đao sắc bén . Nói là đao vì cái răng này
cũng quá lớn đi, hắn suy nghĩ sẽ làm cây đao này nhỏ lại, mài dần cho nhẹ và
dễ cầm . Một cái ‘bát’ từ bộ xương não của con yêu thú, một đoạn thịt được
hắn cắt xuống, nóng hổi không ngừng tỏa hương thơm.

Rồi hắn lại tỉa lấy từng lát nhỏ, ăn như kiểu thư sinh thưởng thức, nhìn mà
chỉ muốn khinh bỉ.

Đúng vậy, thật thấy khinh bỉ từ trong mắt của con yêu thú đang rình hắn .
Cũng lạ, từ trong mắt của con yêu thú này thấy được sự giảo hoạt và tràn đầy
linh tính . Không rõ nó là loài yêu thú nào.

“Vèo”

Nhân cơ hội mà Kỳ Phong không để ý đến đùi thịt to bự còn nóng hổi trên lửa ,
con yêu thú này đã chớp nhoáng lao đến.

Càng đến gần, mắt nó càng trở nên đỏ như huyết, mùi thơm xung kích vào cái
lỗ mũi đầy nhỏ bé của nó, làm cho nó vừa lao đến với vận tốc kinh người cũng
đồng thời làm lông trước của nó cũng ướt đẫm ( nước dãi ).

Hai mắt lóe sáng kì dị, thủ trảo nhỏ bé bắt được một viên thịt, nhanh, gọn
, đủ để cái bụng tí xíu kia lấp đầy á.

Đến bây giờ Kỳ Phong mới hoàn hồn lại, nhất thời trợn tròn con mắt . Hắn
không để ý cái ‘đùi quay’ của mình bị thủng một lỗ nhỏ.

Trước mắt hắn hiện giờ chỉ thấy một con vật nhỏ bé, như con tiểu lang khi xưa
của nó vậy, nhưng con yêu vật này thật đáng yêu, hai mắt to chớp động, hai
chi trước đang cầm lấy viên thịt, phùng má trợn mắt nhìn về phía Kỳ Phong ,
như nói ‘ Đây là của ta đó, không được lấy lại’.

Với cái cuộc sống chưa tiếp xúc với sự đời như Kỳ Phong thì cũng chẳng biết
miêu tả con vật này ra sao, vì hắn rất ít được nghe nói đến các loài yêu thú
, lứa tuổi của hắn còn nhỏ, thêm với việc hắn không có giao tiếp cũng như
không ai thèm tiếp xúc với hắn . Nhất thời không khí trở nên nhạt xuống !


Thần Đạo Ký - Chương #6