Người đăng: Thanh2212
Trở lại phòng.
Kỳ Phong bây giờ trông rất chật vật . Hắn không nghĩ hội mình sẽ thảm vậy mặc
dù biết là dùng skill đó lực phản chấn rất ngưu.
Bây giờ nguyên một cánh tay phải của hắn đã nứt toét, nó đã gảy, cũng chỉ
còn cách là chặc nó đi rồi cầm máu, xương sườn đang đâm thẳng vào trong người
của hắn.
Hắn đi về phòng cũng chỉ còn một xíu lực . Thêm mục thông vào dưới cái chum ,
hắn lộn một phát vào chum nằm trong đó, cũng không biết ma xui quỷ khiến như
thế nào mà hắn lại làm vậy.
Cứ như là theo bản năng sinh tồn . Đúng ra hắn nên nằm ở giường hội băng bó
vết thương của mình.
Hắn lấy viên Tinh đạo trong túi ra, viên châu nhỏ như trứng gà hắc sắc cùng
lục sắc đang xen với nhau tạo thành nhưng dẫy sóng kì lạ.
Ý thức của hắn dần mơ hồ rồi biến mất . Hắn ngủ, sau một ngày thật vất vả thì
bây giờ Kỳ Phong mới được một giấc ngủ.
Đại đa số người tu tiên trong giai đoạn trúc cơ vẫn như thường nhân bình
thường, vẫn sinh hoạt và nhu cầu ăn uốn ngủ nghỉ là không thể thiếu, mặc dù
họ vẫn khỏe hơn người bình thường.
Trong một mớ hỗn độn, hắn thấy bản thân đang ăn một thứ quả rất ngọt nhưng
rồi hắn thấy nhiều con sâu li ti đi lòng vòng trong dạ dày của hắn, cắn hắn ,
làm hắn trở nên đau đớn dị thường, rồi hắn thấy những con sâu ấy đi lòng vòng
quanh người hắn, làm cho hắn có một cổ cảm giác vừa ngứa vừa đau nhức, dần
dần cảm giác ấy trở nên mãnh liệt, rồi cơ thể như muốn nổ tung, sau đó hắn
không cảm thấy gì nữa rồi.
Khi hắn mơ mơ hồ hồ, hắn thấy mình trong một không gian tràng ngập huyết ,
bừa bộn hắc khí lưu chuyển.
Hắn lại quên đi.
Sau đó hắn thấy cả bản thân như đang trôi nổi giữa bầu trời, cuốn theo gió mà
bay, nhưng ngực lại cứ trầm trọng không hiểu, bởi vì cảm giác thư thái và
đau đớn này cứ kéo dài mãi mà hắn thì chỉ có cách tiếp nhận, không thể nào
không biết gì.
Thậm chí hắn còn không biết mình đang sống hay đã chết.
Cứ như vậy, như vậy . Thời gian dần trôi qua.
Một ngày, hai ngày ,…, một tuần ,.. hai tuần ,.. một tháng ,.. hai tháng ,…
....
Vào một ngày gần đầu tháng thứ ba.
Trong một căn thạch thất mà những con thử chạy loanh quanh, thảo mọc khắp nơi
, riêng chỉ có một cái chum trong thạch thất vẫn đứng yên giữa không gian
trông rất kì quặc, những con tri chu giăng lưới khắp căn phòng.
Đột nhiên bên trong lao ra một cánh tay, rồi lại thêm một cánh tay nữa, dùng
hết sức mà thoát ra khỏi một cái chum trông chả cao tí nào.
“ Ầm ”
Tiếng động làm cho một đám thử loanh quanh gần đó như muốn rụng con tim bé nhỏ
của chúng nó . Miệng gọi chít chít không ngừng chạy loanh quanh tìm chỗ núp.
Còn với cái lưới hoàn mĩ của mình con tri chu trông rất đắc ý thì bây giờ cũng
tan hoan . Chỉ thấy từ trong chum đi ra một đứa trẻ, gầy khô khốc, chỉ còn
lại hai con mắt như nhật nguyệt soi sáng.
Đứa trẻ này là Kỳ Phong, sau một lần “ bế quan ” thì bây giờ hắn thấy hắn còn
sống.
Điều đó khiến hắn thấy kỳ diệu không thôi, nhưng cũng chẳng còn cái gì để mà
suy nghĩ nữa rồi, hắn bây giờ đang rất yếu, vừa đói vừa khác.
Con người thì không thể sống mà không điều tiếc như vậy được.
Lại nói đến ngày hôm ấy, khi hắn ngất, đã vô tình ăn viên Tinh Châu đó, rồi
mọi chuyện tưởng chừng như không thể lại xẩy ra với cái thân thể bé nhỏ của
hắn.
Khép chuyện này lại, hắn phải đi tìm thức ăn, đến nổi đói quá hắn cũng chẳng
thèm để ý xung quanh căn phong của hắn, trông vô cùng hoang vắng, như một
căn nhà bỏ hoang vậy.
Nhưng Kỳ Phong cũng không thèm nhìn, đùa chứ, bây giờ thân thể đã kiệt quệ ,
không bù đắp những gì đã mất thì chắc hẳn hắn sẽ chết vì đói mất.
Nếu mà một người tu tiên như hắn mà để chết vì đói chắc là cả cái đại hoang
này mà biết chắc sẽ cười đến rụng răng.
Chưa đầy một nén hương thời gian, bên trên những ngọn hỏa phơi phới là những
cây siêng, mỗi cây trọn vẹn 4 đến 5 con thử, óng óng ánh ánh, hồng hồng ,
khác với lúc chúng nó còn những sợi hắc lông để chạy loanh quanh.
Mặc dù đã chạy trốn rất nhanh nhưng chúng lại không thể thoát khỏi cái thủ
chưởng của Kỳ Phong, nhất thời một đám thử đã thành bữa khai vị cho hắn sau
gần ba tháng không ăn.
Ăn xong, cũng chưa lót hết cái dạ dầy của hắn.
Nhưng cũng đã cho hắn một chút sức lực để đi lại, ít ra cũng đủ bảo vệ an
toàn.
Mở cánh cửa thạch thất ra, nhất thời hắn ngây ra như phỗng . Trước mặt hắn
đâu còn Phong gia đồ sộ nữa, đâu còn con đường nữa, cũng không còn một người
nào nữa.
Quay đầu lại căn thạch thất, cũng đổ rồi, không biết vì sao hội đổ nữa ,
giống như hoàn thành sứ mạng của nó vậy.
Hắn trợ mắt há mồm, chẳng biết nói gì cho phải . Phong gia đâu, người đâu ,
học viện đâu … Mọi thứ đâu cả rồi ?.
Hắn chả biết vì sao, nhất thời suy nghĩ nhiều quá mà đầu lại đau ong ong lên
, rồi một trận chóng mặt, hắn ngã xuống.
Vị trí hiện tại của hắn là trên một cái thảo nguyên rộng lớn . Xa xa thấy lên
đồi núi những kiều lâm mọc lên hùng dũng ( ý nói là to lớn đó ) dưới chân một
đống loạn thạch đầu và những khúc mục bị hủy của căn thạch thất.
Không biết vì sao hắn đang ở trấn Bắc mà lại di chuyển ra đây . Tại một nơi mà
hắn chưa hề biết đến.
Lại nói đến tháng trước, khi hắn đang còn “ bế quan ” thì ở trấn Bắc xẩy ra
sự kiện lớn . Sau khi chúng con em trong gia tộc đi lên kinh thành Đại Bắc để
tham gia xét tuyển vào học viện thì một loạt '' Họa Thiên '' xẩy ra đối với cả
cái trấn Bắc.
Đó là một đợt thú triều có quy mô rất lớn và chuyện sau đó chỉ còn là huyết
ngục mà thôi, toàn bộ người ở lại của trấn Bắc trong một đêm không còn một ai
( ngoại trừ thằng nhân vật chính ) rồi
'' Hắn ’ ở trong cái chum cũng bị cuốn theo cơn cuồn phong đó, ngược lại là
cứu hắn một mạng.
Cứ tưởng rằng hắn sẽ bị đập nát, không ngờ lại lăn lốc vào một cơn lốc xoáy
và sau một tháng, hắn có mặt trong tòa thạch thất này.
Nhưng nếu nhìn kĩ lại thì đó chỉ là một đống hỗn độn do gỗ thừ tụ lại . Khi
hắn chưa tỉnh ngủ cứ ngỡ đó là tòa thạch thất của mình, tiếp theo thì mọi
hành động như bình thường vậy.
Hắn ngước lên nhìn trời, đưa bàn tay của mình lên, ánh nắng mặt trời chói
vào mặt hắn, tự dưng hắn cảm thấy thoải mái dị thường, như là vứt bỏ một thứ
gì đó mà mình cảm thấy xiềng xích, như là hắn sẽ tự lập bây giờ, khi còn
những tám tháng nữa hắn mới tròn chín tuổi.
Kỳ Phong nghĩ rất đơn giản, hắn bây giờ có thể kiếm thức ăn, rồi nước uốn ,
sau đó tạo một cái động để trú ngụ cùng tu luyện, chỉ có mạnh mẽ mới sống
được trong cái thế giới nhược nhục cường thực này . Mới có thể giữ được tánh
mạnh nhỏ bé của mình.
Nhưng vấn đề lại nẩy sinh, Kỳ Phong không biết đây là nơi nào . Nguy hiểm gì
, tuy cam đảm nhưng hắn cũng không muốn vì sự ngu ngốc đó mà trở thành thức ăn
cho các loài yêu thú nơi này.
Hắn cũng không nghĩ chỗ này có người, vì xung quanh chỉ toàn là sơn lâm và
thảo nguyên.
Có lẽ là thuộc một khu vực nào đó của một tông phái nào đó, nhưng cũng không
có người.
Đùa sao, cái đại hoang to lớn thế này, cả đời người chưa đi hết, làm sao mà
biết được có bao nhiêu nơi, bình sinh gặp bao nhiêu người, cường giả như thế
nào mới giới hạng, mới tồn tại cùng trời đất.
Đang mãi miên mang thì “ Ầm” rồi tiếp theo tiếng thú rống lên, kèm theo một
tiếng thê lương từ một con thú trong cái sơn lâm mà cách Kỳ Phong cả nghìn
trượng có thừa . Cuộc sống mới mở ra cho hắn !