Người đăng: Phong Trần Lãng Tử
“ Trốn?" Triệu Thiên Dương biểu lộ có chút cổ quái, "Chưa từng có đồ vật có
thể để cho ta đào tẩu! Những này chán ghét nhện cũng không ngoại lệ!"
"Hỏa diễm hừng hực!" Triệu Thiên Dương giơ lên ma trượng, triệu hồi ra lửa
cháy hừng hực thiêu đốt, đem phụ cận rừng đốt lên, tất cả nhện lớn đều bị quét
bay, có chút thì trực tiếp bị ngọn lửa thiêu chết!
Dain nhìn xem bên cạnh cháy hừng hực rừng cây, không khỏi cảm thán nói : “
Thật lợi hại, bọn nó sắp bị cậu cho nướng chín !”
“Lăn, rời đi nơi này !” – Triệu Thiên Dương lạnh lùng ra lệnh cho tất cả lũ
nhện còn lại : “ Nếu không, ta sẽ tiến hành đồ sát ngay ở đây . Đừng có ý
nghĩ rằng ta sẽ nhân từ hoặc không dám !”
“nhân loại pháp sư sư “- Nhện đầu đàn gầm thét lên – Đừng tưởng rằng nơi đây
là địa bàn của các người . Ta muốn hai người toàn bộ ở lại ..!
Dường như ma pháp của Triệu Thiên Dương đã chọc tức bọn chúng, ngày càng
nhiều nhện hướng tới nơi này hơn.
“Jack … Mau giúp tôi !” – Dain bị chế phục, cất tiếng thét chói tai vang lên
để cầu cứu Triệu Thiên Dương . Hiện tại đang có mấy đầu nhện lớn ngay tại vây
quanh nó, bọn chúng đang dùng tơ nhện quấn lấy Dain thân thể.
Triệu Thiên Dương quay đầu thời điểm thì phát hiện ra Dian đã nhanh bị tơ nhện
bao thành một cái bánh chưng.
“Từ bên cạnh của nó rời đi !” – Triệu Thiên Dương không nhịn được nói . Hắn
ném ra từ trong túi áo một khối rubic nhỏ, ấn nhẹ vào cái nút nằm chính giữa
khung . Khối rubic bỗng xoay tròn, trong con mắt kinh ngạc của tên nhân mã và
lũ nhện, nó đột ngột phóng ra vô số tia sáng bạc.
Những tia sáng này giống như có người chỉ dẫn, bắn thẳng về những con nhện
đang vây Dain, đinh chúng vào từng gốc cây một . Tơ nhện thì đã bị cắt tháo
thành vô số mảnh nhỏ.
Bầy nhện nhao nhao tụ tập lại, giương đôi mắt to về phía Triệu Thiên Dương .
Chúng không ngờ một tiểu phù thủy mà lại sở hữu lực lượng cường đại như vậy.
“Rời đi nơi này, nếu không toàn bộ đều phải chết đây là ta cuối cùng cảnh cáo
. Đừng chọc giận đến ranh giới của ta !”- Triệu Thiên Dương vừa nói vừa giơ
cao lên ma trượng, phụ cận hỏa diễm phảng phất được giao phó sinh mệnh, bắt
đầu tỏa ra sinh cơ, hướng bầy nhện lan tràn, làm cho không khí bỗng nhiên
nóng lên một cách đáng sợ.
“Pháp sư, tắt diệt của ngươi hỏa diễm, chúng ta nguyện ý rời đi, sẽ không
trêu chọc các ngươi, nhưng ngươi không được đồ sát chúng ta hậu đại !” – Đầu
kia nhện hướng Triệu Thiên Dương thỏa hiệp.
“Ta chỉ đến thu thập một chút vật liệu, cũng không phải là đến gây phiền phức
cho các ngươi, làm ra chuyện như vậy, là các ngươi tự tìm !” – Triệu Thiên
Dương thu lại khối rubic, đến bên Dain và giúp nó gỡ ra những khối tơ nhện
còn sót lại, trợ giúp nó thoát khốn.
“Chúng ta nguyện ý rời đi, xin đừng nên tiếp tục đồ diệt đồng bạn của chúng
ta !”
Rất nhanh, toàn bộ lũ nhện đều chuyển di mất, chỉ còn lại hỏa diễm đang cháy
rực cả bốn phía.
“Tôi còn tưởng lần này muốn bị ăn sạch “ –Dain thanh âm có chút run run, hắn
ngừng lại và quay sang Triệu Thiên Dương hỏi : “ Tại sao cậu lại thả những cái
kia nhện lớn rời đi, đem bọn nó nướng chín lên không phải tốt hơn sao ?”
“Tôi không muốn kiếm sự nhiều, nhất là khi đây đang là ban ngày, nếu bọn
chúng không trêu chọc đến tôi, tôi cũng sẽ không ra tay. “-Triệu Thiên Dương
đeo lên một cái bao tay, bắt đầu kiểm tra thi thể nhện đang bị khét mùi dưới
đó.
“Đừng xem, những con nhện này quá buồn nôn “ – Dain thì thầm với Triệu Thiên
Dương : “ Chúng ta cần phải đi, ngốc ở nơi này khiến tôi rùng cả mình .”
“Những con nhện này thi thể đều là đồ tốt, anh không phải kém chút bị ăn sao
?” Triệu Thiên Dương lôi trong người ra một con dao găm nhỏ, chém một cây
chân nhện, ném cho Dain và nói : “ Hiện tại anh có thể ăn chúng, giải tỏa
trong lòng oán khí !”
“Thứ này ăn được sao ?”
“Có thể, bất quá phải đi qua xử lí !” – Triệu Thiên Dương thuần thục mở ra
chân nhện, lấy ra bên trong thịt trắng, có điểm giống là thịt cua, thịt trong
mang theo một cỗ mùi tanh, Triệu Thiên Dương hô biến nước đem thịt rửa sạch
sẽ, ra ngoài mùi tanh về sau, dùng nhánh cây luồn lên, ném cho Dain : “ Đùng
nướng khét, phần tôi hãy thêm chút dầu ô liu .”
“Hương vị giống như không tệ!" Dain nhìn chằm chằm trên tay thịt nướng, lại
lườm ngay tại tách rời nhện Triệu Thiên Dương, trong lòng không khỏi cảm thấy
rùng mình, đem thân thể xê dịch, miễn cho ảnh hưởng khẩu vị.
Bốn phía hỏa diễm đều đã tắt, lưu lại một mảnh đốt cháy khét số lượng, bị tách
rời nhện cũng đều bị vùi lấp, hai người đang ngồi ở tảng đá chất lên bên đống
lửa, hưởng dụng vừa nướng chín thịt, đi tanh về sau thịt, rất có nhai kình,
tăng thêm đồ gia vị về sau, là một cái không tệ mỹ thực!
Ngay lúc Triệu Thiên Dương cùng Dain tán gẫu thời điểm, trong rừng lại vang
lên tiếng vó ngựa, một vị nhân mã màu đỏ hiện ra trước mắt họ.
“Chào chú, Ronan !”
Rất nhanh, vị thứ hai mã nhân cũng theo sát tại xuất hiện, tóc đen, hắc thân
thể, nhìn qua so Ronan lỗ mãng một chút, hắn xem Triệu Thiên Dương cùng Dain,
lại nhìn chằm chằm bên cạnh địa chân nhện, hỏi: "Dain, ngươi ở chỗ này làm cái
gì, chúng ta khắp nơi đều đang tìm ngươi!"
Nói xong ,nó quay đầu sang Triệu Thiên Dương : “ Tiểu pháp sư, ngươi không
nên xuất hiện ở đây . Rừng Cấm rất nguy hiểm !”
“ Rất nguy hiểm, có lẽ vậy, nhưng ta cũng không tốt gây!" Triệu Thiên Dương
cắn một cái thịt nướng, hỏi: "Hai vị muốn hay không cũng tới một chuỗi nướng
nhện thịt đâu, hương vị cũng không tệ lắm!"
“Vậy sao … Cho ta xin một xâu “ – Ronan cười nói, tay cầm một chuỗi thịt
nướng từ chân nhện …” Cũng không tệ lắm !”
“Ronan …!”- Thanh âm bất mãn của Bane vang lên trong rừng .