Người đăng: Phong Trần Lãng Tử
Chủ Nhật buổi sáng giống như bao ngày nghỉ khác, trên đường người đông như mắc
cửi, bạn bè thân hữu khắp nơi trò chuyện vui vẻ.
Có lẽ, đối với họ, hôm nay chỉ là một phần của cuộc sống thường nhật, nhưng
chẳng ai biết rằng,định mệnh đã sắp gõ cửa để đưa cuộc sống nhân loại sang
bước ngoặt khác.
Tất cả đều bắt đầu từ những chỗ bình dị nhất.
Ngoại ô thành phố Đà Nẵng, ngay sát bờ biển xinh đẹp cùng vô vàn con sóng nhấp
nhô vẫy gọi. Cảnh vật tuy đẹp nhưng người lại thưa thớt, thỉnh thoảng bên
đường đi mới thấy dăm ba ngôi nhà thấp lè tè, dẫu cho Chủ Nhật thì nơi đây vẫn
như thường vắng người qua lại.
Ngô Văn Dũng, hiện tại là sinh viên năm nhất của Trường Đại Học Bách Khoa,
nhan sắc cũng chỉ thuộc tầm trung, được cái dáng người cao ráo kết hợp với
khuôn mặt sáng sủa nên vẫn cuốn hút em gái như thường.
Gia cảnh Dũng cũng chẳng giàu có gì cho cam, ba mẹ chỉ là công nhân viên chức
bình thường, lương tháng được 2000 – 3000 đồng liên bang, vừa đủ nuôi sống cả
nhà ba miệng ăn. Thậm chí Dũng cũng không có điều kiện để học thêm học bớt với
các bạn trong lớp.
Nhiều khi được người ta khen đẹp trai học giỏi, nhưng nào ai biết cảnh ngộ của
cậu,có ai hiểu được bao nhiêu cố gắng, mồ hôi cùng nước mắt đã bỏ ra để có
được thành quả đó.
“Lại một ngày nghỉ … Nhưng mình muốn làm gì đây ?”
Dũng thở dài mệt mỏi, ngồi trước cái máy vi tính để bàn, tay thỉnh thoảng ấn
nhẹ, lướt facebook xem xét một chút tin tức,tra cứu lịch học … Nhưng cũng chỉ
đến thế thôi. Máy nó không có game,cũng không tải mấy bộ phim trên mạng bom
tấn về xem. Bởi vì mạng nó yếu lắm, tiền ít xài mạng cùi mà !
“Ồ … ? Thứ gì thế này ?”
Dũng bất chợt kinh ngạc, nhìn đăm đăm vào một cái bảng mục đột ngột xuất hiện
trong máy. Rõ ràng trước đó nó không hề cài đặt bất kì phần mềm gì.
“Chẳng lẽ máy bị virus ? “
Ý nghĩ vừa nổi lên,Dũng hoảng hồn bật cái chương trình quét thật nhanh.
Và lại tốc độ hơn nữa … !
Bởi vì nhà ba người một cái vi tính là cực hạn, không xử lí chớp nhoáng hư thì
lấy gì dùng ?
“Hửm … ?”
“Cái gì vậy nè ?”
Dũng sửng sốt khi thấy một dòng chữ lập lòe màu tím ánh kim, trông cực kì kì
bắt mắt.
“Ngươi khổ sở về cuộc sống? Ngươi mê man không biết làm gì ? Hãy đến với chúng
ta, những người bảo vệ Địa Cầu … Muốn gia nhập để trở thành thanh viên, ngươi
cần nỗ lực to lớn. Nguyện ý tham gia ?
Yes or No
“Ôi trởi ông ơi ? Mấy thằng nào rảnh rỗi vậy ?”
Dũng ngẩn người, chợt nó cười to và chỉ vào màn hình. Cái chương trình kia
thật thú vị, mặc dù không biết nó thế nào, trong nhóm có ai, nhưng chỉ nhìn
giới thiệu là nó cũng cảm giác hưng phấn.
Không tham gia ?
Tham gia !
Hai ý nghĩ vừa nảy sinh trong đầu, Dũng ngần ngừ một chốc rồi kích “Yes”.
Điểm kích xong, màn hình máy tinh chợt đen lại.
“Cái đệch … bị lừa ? Là Hacker hay màn hình vi tính bị hỏng rồi ?”
Dũng lấy làm kinh hãi, còn không đợi hắn lên tiếng, đầu óc bỗng xây xẩm, không
gian trước mắt tối sầm. Trước khi ngất đi, bên tai Dũng còn loáng thoáng thanh
âm “’Chúc mừng ngươi, số 58 Thiên Tuyển Giả.”
Làm Ngô Văn Dũng tỉnh táo lại lần nữa, nhất thời bị cảnh tượng trước mắt kinh
ngạc đến ngây người.
Chỉ thấy mênh mông bao la rộng lớn một cái vũ trụ ẩn chứa hằng hà sa số viên
tinh hệ, mỗi viên tinh lại ẩn chứa tỉ tỉ ngôi sao, mà nhìn kỹ lại, mỗi ngôi
sao trong đó, lại là một phiến thế giới.
Oành !
Giống như một tiếng nổ vang trời ở não, Dũng bỗng phát hiện cảnh vật xung
quanh bỗng dưng chuyển động nhanh đến chóng mặt.
‘”Ôi đệch ! Lại tiếp à ?”
Đó là tất cả những gì suy nghĩ còn sót lại trong đầu, chưa kịp nói lên một
câu, Dũng lại ngất đi.
“Mình đây là ở nơi nào ?”
Mơ mơ hồ hồ, Dũng cảm thấy mình đang nằm trên mặt đất mát mẻ, loại kia không
quá lạnh cảm giác, rất nhanh khiến hắn tỉnh lại.Chỉ thấy bản thân đang nằm
trong một Đại Sảnh to lớn, mơ hồ tỏa ra khí thế hùng vĩ khiếp người, xung
quanh hắn lít nha lít nhít người, có da trắng, có da đen, nhưng chủ yếu nhất
vẫn là da vàng.
Tất cả bọn họ đang thảo luận điều nào đó cực kì sôi nổi.
Đúng vậy, Dũng thấy trên mặt mỗi người hiện lên vẻ cuồng nhiệt không tài nào
miêu tả được. Cứ như cây khô gặp nước ngọt, chết đói người gặp bàn cơm ngon,
điểu ti gặp phải thần tượng vậy.
“Rốt cuộc là thứ gì đang diễn ra, và trên hết là ta bị mang tới nơi đâu thế
này?”
Xoẹt … !
Ánh sáng lại lóe lên, trên Sảnh Đường tiếp tục xuất hiện thêm mấy chục người
nữa. Bỗng dưng, một âm thanh lạnh băng như máy móc vang lên :
“Chào mừng các ngươi đã đến với Thiên Mệnh không gian . Ở nơi này, các ngươi
chính là Thiên Tuyển Giả, cũng được danh xưng “ kẻ được chọn”, chỉ một trăm
người bước vào ban đầu nhận được ưu đãi chân chính, bởi vì các ngươi có số
mệnh, có cơ duyên nên mới là một trăm thành viên đầu tiên. Nhưng nên nhớ một
điều, đừng bao giờ ảo tưởng rằng bản thân đứng cao hơn kẻ khác, có tâm thái
khinh miệt, các ngươi sẽ chết rất nhanh, rất nhanh! Quà tặng của ta, chẳng qua
là để bọn ngươi sống sót so với kẻ khác thêm lâu mà thôi, hãy cố mà trân quý
nó đi. Mỗi một sinh mệnh gia nhập đều có hướng dẫn bản, chúng ta không phân
chủng tộc cùng tầng thứ, trên tinh cầu này nhân loại đnag là sinh linh đứng
đầu, bởi vậy hiện tại chỉ có các ngươi. Nhưng nếu sau này có thêm chủng tộc
khác … Đó là thời điểm tranh chấp ! … Tận hưởng những giây phút còn lại đi …
Hỡi những sinh mệnh bé nhỏ .”
Bụp !
Quang huy tiêu tán, giọng nói biến mất, tất cả những con người ở đây, nam có,
nữ có,khác màu da cũng có, ai ai đều ngơ ngác.
“Bây giờ chúng ta phải làm gì cơ chứ, ta muốn trở về … Oa oa ! Ta còn đang
nghịch máy tính ở nhà vui vẻ. Làm sao tự dưng vào đây ?”
“Đúng, ta muốn về … Mua thả bọn ta ra… Khốn khiếp tên nào dám bắt cóc nhiều
người như vậy, các người không sợ ra tòa án sao ?”
Vô số người tức giận gầm thét lên, có kẻ ôm đầu, có người tức giận, cũng có kẻ
hiếu kì tự thân tra xét khắp nơi.
Kì lạ một nỗi, Dũng có thể nghe hiểu được, dẫu cho ngôn ngữ khác biệt, nhưng
vào tai hắn lại có thể rõ ràng đến từng chữ.
“Điều này … thật sự quá mức tưởng tượng …Nếu như không phải là mơ, vậy ta đang
đối mặt với tồn tại kinh khủng thế nào đây ?”
“Mọi người … Xem xét, chúng ta có bảng cá nhân thông tin, chỉ cần mặc niêm
trong đầu là xuất hiện!”
Một thanh niên bỗng la lớn, nhìn hắn gầy gò ốm yếu như con mọt game vậy, hai
mắt thì thâm trũng. Khi nói đến đây khuôn mặt nhìn hưng phấn đến cực độ.
“Ha ha …Tất nhiên phải thế, ta biết mà … Tại sao không có bảng thông số được !
Ồ … Vẫn còn nhiệm vụ tân thủ ?”
“Cái gì …Có nhiệm vụ, ở đâu,mau xem thử … !”
Toàn bộ vội vàng dò la thật kĩ bảng số, quả nhiên ở cuối góc, họ thấy một dòng
chữ nhỏ màu đỏ,đang sáng rực lên.
“Nhiệm vụ tân thủ !”
“Ấn vào xem thử … Chúng ta nhập vào coi sao ?”
Tích !
“Hệ thống nhiệm vụ khởi động, yêu cầu tất cả Thiên Tuyển giả kiểm tra tin tức
nhiện vụ bản thân, chuẩn bị tiến vào thí luyện. Yêu cầu trong một phút nữa sẽ
dịch chuyển người đi.”
“Hả … Tên nào ngu ngốc bật nhiệm vụ lên …”
“Má nó .., Muốn hại chết toàn bộ chúng ta hả ?”
“Trời ơi !”
Nhìn xung quanh không khí bỗng trở nên u ám, Dũng quay người tiến về một góc,
thì thào :
“Loạn hết cả lên … Các người cuống cuồng liệu có làm gì ? Rõ ràng các người
không đọc toàn bộ hay sao!”
Dũng đưa mắt nhìn về bảng nhiệm vụ của bản thân.
Thiên Tuyển giả : Ngô Văn Dũng
Chủng tộc : Nhân loại
Huyết thống : Nhân tộc ( thấp kém nhất )
Linh hồn : Chưa tu luyện – Cảnh giới : Không
Tu vi : Không có ( nói rõ ngươi là một người bình thường, yếu đến mức chả có
gì để mô tả !)
Năng lực : Không ( ngươi quá phế !)
Kĩ năng : Không ( vẫn còn cùi lắm … Thiên Tuyển cũng cần cố gắng nhiều !)
Công pháp : Không
Vũ Khí : Không.
Đặc biệt: Không
Năng lượng điểm : 0
“…”
“Ọc … !”
Mỗi lần xem cái này lại nhức hết cả trứng. Mặt Dũng đen thui nhìn xuống hàng
dưới cùng.
Nhiệm vụ Tân Thủ:
“Cũng may là có cái thể chế thứ hai, nếu không chắc ta cũng than khóc giống
mấy tên kia rồi!”
Dũng lắc lắc cái đầu, bản thân không đọc kỹ nhiệm vụ đã vội tuyệt vọng, tâm
thái này vào thực chiến rất khó sống sót.
“Thời điểm đã tới … Thiên Tuyển giả chuẩn bị dịch chuyển !”
Kèm theo máy móc âm thanh vang lên, từng đợt chùm sáng lóa mắt lấy tốc độ cực
nhanh bao phủ mỗi người.
Nhìn từng bóng hình biến mất vội theo ánh hào quang, Dũng thì thào :
“Chúc may mắn cho tất cả các ngươi, cũng chúc may mắn cho ta. Thí luyện đầu ư,
ta tới đây!”
Theo không gian im ắng, một giọng nói xa xăm bỗng vọng lại :
“Mong rằng các ngươi sẽ sống, cuộc trò chơi này, nếu tham gia vào thì thật thú
vị . Ha ha !”
P/s: Đoán xem diễn biến thế nào đi các thánh. Tình tiết chuẩn bị hấp dẫn … Có
điều ta không biết sẽ viết tiếp tới đâu đây !