Hầm Ngục


Người đăng: DarkSwan

“Đây là đâu?”

Hỏi thì vẫn phải hỏi thôi, lần đầu bị ném vào một cái hang động tối như hũ nút
mà chả phải thắc mắc như vậy.

Hmm.... Phải nhớ lại! Nhớ lại xem hắn đã làm gì! À đúng rồi, vừa nãy đi dạo
trong thành trấn gặp đám bạn học, rồi bỏ qua chúng nó để tìm một đội ngũ khác,
Lâm Khải đã quyết định đi tìm một bãi quái luyện cấp, rồi sau đó mới xin gia
nhập một tổ đội ngẫu nhiên ở đó sau, nhưng tại sao hắn lại ở đây?

Để xem...hình như là hắn đến điểm dịch chuyển, rồi sau đó trả tiền, rồi sau đó
nói vọng ra một câu: "Đưa ta đến bãi quái nào luyện cấp tốt nhất", rồi sau
đó... Đừng bảo là...

Lâm Khải sốt ruột mở bản đồ lên, khi nhìn thấy bản đồ hiển thị vị trí của
mình, hắn không khỏi ngất lịm đi. Á đù! Đây là cái gì? [Ám ảnh kinh hoàng]?
Hầm ngục đẳng cấp 99? Một trong những hầm ngục có độ khó cao nhất game? Chẳng
nhẽ hệ thống máy tính hiểu rằng "bãi quái luyện cấp tốt nhất" là chỗ này?

Cái gì gọi là đẳng cấp 99? Cứ coi như đẳng cấp hiện tại của hắn là 1 đi, nếu
cày cấp không ngừng nghỉ trong một tháng, Lâm Khải sẽ lên được đẳng cấp 30.
Còn nếu không ăn không ngủ không sinh hoạt suốt ba năm, mà chỉ tập trung cày
cấp thì đẳng cấp 99 cũng không phải là xa vời. Nếu đạt đẳng cấp này, cũng
không hẳn là hắn có thể đấu tay đôi với ma vương ngay, nhưng ít nhất ma vương
cũng không thể giết hắn một cách dễ dàng được, nếu không có trang bị với kĩ
năng bảo hộ thì chắc ma vương cho hắn khoảng chục cái đánh chay là bay máu,
còn nếu như trang bị đầy đủ, thuốc hồi phục đủ dùng và một đống skill bảo mệnh
thì hắn có lòng tin dây dưa với ma vương đến 30 phút nếu không bị trúng kĩ
năng tất sát.

Lâm Khải vội trườn người trên mặt đất, nơi hắn đang ở là một vách đá cao, với
một cổng dịch chuyển đang phát sáng. Tiến đến mép của vách đá, mắt hắn khẽ
nheo lại để bao quát khung cảnh bên dưới. Lâm Khải giật mình. Ở dưới cũng có
ánh sáng được cung cấp bởi những viên pha lê gắn chết trên mấy bức tường, có
thể nhìn thấy một cách không rõ ràng những con quái vật khổng lồ như khủng
long đang bước qua bước lại với một tốc độ chậm chạp. Con nào con nấy đều
không dưới đẳng cấp 90. Từng bước chân của chúng làm mặt đất rung chuyển như
như những cơn địa chấn, khiến cho trái tim hắn cũng sợ hãi mà đập nhanh dần.

“Thật là quá đen đủi mà! Không ngờ ngày đầu tiên mà lại xui xẻo như vậy! Đám
quái vật bên dưới này đều có đẳng cấp xấp xỉ với ma vương đấy! May mà mình ở
trên cao, chứ không thì...”

“Thôi được rồi! Phải trở về! Phải trở về ngay lập tức! Không thể dây dưa ở chỗ
nguy hiểm này lâu hơn nữa.”

Lâm Khải chạy nhanh nhất có thể về phía cổng dịch chuyển.

“Cổng dịch chuyển! Mau đưa ta trở về! Địa điểm xác nhận là thị trấn tân thủ!”

Một giọng máy móc vô cảm vang lên:

[Xác nhận lệnh... chờ đợi...]

[Không thể thực hiện lệnh, tiền trong tài khoản của ngươi không đủ.]

Lâm Khải không hiểu?

Hắn nghi ngờ hỏi lại:

“Không thể nào! Xem lại đi!”

Lâm Khải nhớ rất kĩ, ít nhất hắn phải còn khoảng hơn 100000 vàng trong tài
khoản. Bất kì tân thủ nào cũng được nhận một số tiền như thế cả. Không thể nào
mà cạn sạch chỉ qua một lần dịch chuyển được chứ?

[Xác nhận! Không thể thực hiện lệnh! Đã bảo một lần rồi mà đm thằng thiếu
muối, nghe không hiểu à? Tiền trong tài khoản của ngươi không đủ! Phải có ít
nhất 98000 vàng thì mới có thể dịch chuyển lại tân thủ trấn được.]

Lâm Khải hoảng sợ nhìn vào trong túi đồ, tài khoản của hắn chỉ còn đúng 2000
vàng... Dịch chuyển một phát từ map tân thủ đến map cuối game là mất đứt hơn
98000 vàng, nếu muốn quay trở về thì cũng phải tốn một khoản tiền tương đương
như thế. Hắn đào đâu ra một khoản tiền lớn như thế đây?

Lâm Khải không có bạn, nên tất nhiên cũng không thể liên lạc với ai để chuyển
tiền. Hay là xuống dưới kia cho bọn quái đánh để rồi quay trở lại điểm hồi
sinh? Tất nhiên là không. Điểm hồi sinh duy nhất ở đây là cái cổng dịch chuyển
này. Có để quái vật đánh cho chết đi sống lại hàng chục lần thì cũng chả có
tác dụng gì cả. Chỉ có cột kinh nghiệm xuống âm mà thôi, lúc ấy thì tình trạng
sẽ còn thảm hơn cả bây giờ. Hắn cũng không hoảng sợ đến mức đánh mất lý trí.

Đang mải suy nghĩ, cái cổng dịch chuyển phát ra ánh sáng nhạt dần rồi biến
mất, để lại điểm dịch chuyển hoang vu. Có vẻ là sau khi tất cả các player đăng
nhập thành công, cái cổng này sẽ đóng lại cho tới lúc có player đạt đến đẳng
cấp 10 rồi làm nhiệm vụ mở cổng dịch chuyển thì cái cổng mới mở ra lần nữa thì
phải.

Vậy là… hắn bị nhốt lại đây rồi sao?

“Không thể nằm mãi ở đây được! Phải tìm cách thoát ra!”

Lâm Khải chợt bật dậy, nãy giờ hắn đã phí cả hai tiếng đồng hồ vào việc ngắm
cái trần hang động này rồi. Không thể ngẩn ngơ ở đây lâu hơn nữa. Lâm Khải
đứng thẳng người dậy, bắt đầu đi lại xung quanh khu vực trên này xem có thể
tìm được thứ gì không. Đây là một hầm ngục mà phải không, vậy thì nên có các
loại kho báu hoặc rương thưởng chứ?

Hắn kì vọng. À, nói như vậy không đúng. Hi vọng là từ được dùng trong trường
hợp này.

Ta không thể dùng từ kì vọng khi vẫn còn tin tưởng vào bản thân mình.
Sự kì vọng chỉ có khi ta đã từ bỏ.
Khi ta đã chẳng làm gì được.
Chỉ khi ta đã từ bỏ, nếu không thì nghe thật giả tạo.

Hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn, dưới chân Lâm Khải chỉ là gạch đá và
cát bụi, xung quanh là cái ánh sáng lờ mờ phát ra từ mấy viên pha lê trên
tường. Hắn quyết định sẽ đi xuống khu vực phía dưới một tầng nữa, rất có thể
sẽ gặp quái vật và bị chúng giết chết... Nhưng vẫn còn hơn là không có việc
làm rồi ngẩn ngơ trên này. Dù chỉ còn một tia hi vọng, hắn sẽ không từ bỏ mà
"cầu phú quý trong hung hiểm”. Hắn hiểu rất rõ câu nói này, không vào hang cọp
làm sao bắt được cọp con? Không mạo hiểm mà cứ đánh quái chay thì còn lâu mới
leo top Server được.

Nơi này vẫn quá nguy hiểm cho những ai đi một mình, cho dù là một Sword Master
với đẳng cấp cao nhất, chứ chưa nói gì đến loại supporter không có nổi một kĩ
năng chiến đấu tử tế như hắn.

Lâm Khải đã nhẩm tính, nếu hắn không thể trở về thì sẽ farm quái ở đây luôn.
Nhưng vấn đề quan trọng nhất ở đây là mấy chục con quái con nào con nấy đều là
dân 9x thì làm sao mới giết được?

Đi cẩn thận một vòng quanh khu vực tầng dưới, Lâm Khải thể thở phào nhẹ nhõm
bởi nơi đây cũng không hề có quái vật. Có lẽ hang động này được thiết kế làm
chỗ nghỉ chân cho những người chơi sau này. Đảo mắt qua một chút nữa, nơi này
ngoại trừ các bộ xương hóa thạch vô dụng ra, còn một chiếc rương bí ẩn đang
lấp ló ở góc phòng.

Lâm Khải không cảm xúc mà tiến lại gần, chiếc rương khá cũ kĩ, hắn đã từng
chơi game RPG, cũng đã từng biết đến những chiếc rương lộ thiên như thế này,
tặng cho người chơi một vài vật phẩm miễn phí ở các hầm ngục/mê cung cấp cao.
Tuy vậy vẫn để cho cẩn thận, hắn vẫn lấy một hòn đá dưới đất ném vào rương.

Không có gì xảy ra cả.

Hắn ném thêm một hòn đã nữa, Hắn thầm hô may mắn. Một trận mưa tên không biết
từ đâu bắn tới khiến hòn đá mà hắn ném tới gần chiếc rương biến thành bột mịn.

Hắn thử thêm cả chục lần nữa. Và cứ sau vài lần thử là lại thêm một cái bẫy bị
phá.

Sau khi chắc chắn không có bẫy rập xung quanh, Lâm Khải mới tiến đến. Nhưng có
một việc bất ngờ xảy ra, bẫy ẩn được kích hoạt.

[Nhân vật Lâm Khải dẫm trúng bẫy ẩn, HP về 0]
[Không phải đạo tặc mà dám chắc chắn rằng không có bẫy, hệ thống yêu cầu thằng
thiếu muối chơi cẩn thận hơn! P/s: vừa thiếu muối vừa thiểu năng trí tuệ]

“…”

Hắn chết.

Quả thật là chỉ có những đạo tặc có kĩ năng dò bẫy và phá bẫy cao cấp mới an
toàn đi mở mấy cái rương này được.

Lúc hắn quay trở lại thì cái bẫy ẩn không còn ở đó nữa, thay vào đó là một cái
bức tường màu đỏ nhạt sẽ lấy mạng của kẻ chạm vào. Và… yêu cầu để đi qua được
bức tường đó là phải… chết 1000 lần, có nghĩa là phải có 1000 người chết hoặc
số sinh mạng bị lấy đi bởi chính bức tường này đạt tới 1000 thì những người
còn lại mới có thể đi qua nó một cách thoải mái mà không có việc gì cả. Còn
không thì còn lâu mới mở được cái rương kia.

Chẳng lẽ hắn lại phải ngồi không để rồi lãng phí thời gian? Không thể để như
vậy được. Hắn sẽ tìm cách để mở chiếc rương kia ra, mặc dù rủi ro là rất lớn.
Nhưng nếu có thứ giúp hắn thoát khỏi nơi này, thì chỉ có thể là chiếc rương
đó. Một người bình thường sẽ làm gì khi mà gặp một tình huống như thế này? Hẳn
là họ sẽ bỏ đi. Nhưng trong hoàn cảnh này thì hắn còn có thể làm gì nữa chứ?

Lâm Khải quyết định sẽ tự mình đi chết 1000 lần, mặc dù nếu thế đẳng cấp của
hắn sẽ rơi xuống con số âm, hơn nữa là một con số không hề nhỏ.

[Thằng thiếu muối đã thành công giết chết người chơi Lâm Khải]

Lâm Khải hắc tuyến đầy đầu. Hệ thống! Có phải ngươi quá nhân hóa rồi không,
lại còn gọi ta là thằng thiếu muối nữa??? Bây giờ ngươi chính thức gọi ta là
thằng thiếu muối??? Tại sao không thông báo người chơi đã chết hoặc là đã tự
tử mà lại là thằng thiếu muối đã giết người chơi Lâm Khải? Ai là Lâm Khải? Ta
chính là Lâm Khải!!

“Haizz… Tiếp tục nào” - Hắn thở dài, cái người thiết kế ra trò chơi này không
khỏi là một thiên tài thích hố người đi. Hệ thống cũng quá mức nhân hóa rồi.

[Thằng thiếu muối đã thành công giết chết người chơi Lâm Khải]
……
[Vì là người chơi đầu tiên chết liên tiếp 10 lần, tăng vĩnh viễn 1 tất cả các
chỉ số]
……
[Vì là người chơi đầu tiên chết liên tiếp 20 lần, tăng vĩnh viễn 1 tất cả các
chỉ số]
……
[Vì là người chơi đầu tiên chết liên tiếp 50 lần, tăng vĩnh viễn 1 tất cả các
chỉ số]
……
[Vì là người chơi đầu tiên chết liên tiếp 100 lần, tăng vĩnh viễn 2 tất cả các
chỉ số]
……
[Vì là người chơi đầu tiên chết liên tiếp 200 lần, tăng vĩnh viễn 2 tất cả các
chỉ số]
……
[Vì là người chơi đầu tiên chết liên tiếp 500 lần, tăng vĩnh viễn 3 tất cả các
chỉ số]
……
[Thằng thiếu muối đã thành công giết chết người chơi Lâm Khải]
[Vì là người chơi đầu tiên chết liên tiếp 1000 lần, tăng vĩnh viễn 5 tất cả
các chỉ số]
[Thành công chết 1000 lần liên tiếp, thằng thiếu muối được tăng vĩnh viễn 5
tất cả các chỉ số]
[Thành công phá bỏ [Huyết kết giới], người chơi nhận được 1 điểm kinh nghiệm]
[Đã tăng 1 điểm kinh nghiệm]

Hay lắm, hắn lao đầu vào cái bức tường màu đỏ kia để bay màu cả 1000 lần nên
bị âm kinh nghiệm dẫn tới việc đẳng cấp của hắn cũng về âm luôn, thì phá bỏ
cái kết giới này chỉ được 1 điểm kinh nghiệm.

[Đã đạt thành tựu: [Kiên trì], tăng vĩnh viễn 10 tất cả các chỉ số]
[Hệ thống tặng cho thằng thiếu muối [bình hồi hp cực nhỏ]1000, [bình hồi mana
cực nhỏ]1000, mong thằng thiếu muối sẽ chơi một cách cẩn thận hơn]

Hắn nghe thông báo hệ thống mà khóc không ra nước mắt. Không muốn nghĩ tới
chuyện này nữa! Càng nghĩ càng đau lòng. Chết cả 1000 lần đã tạo cho hắn bóng
ma tâm lí không nhỏ.

“Để xem nào. [Thông tin thành tựu: Kiên trì]”

[Thành tựu: Kiên trì] Độ hiếm: [Độc nhất]
Cách nhận được: chết 1000 lần liên tục mà không kết liễu bất cứ người chơi hay
quái vật nào, đồng thời trong quá trình này không nhận được điểm kinh nghiệm
nào. Sau khi hoàn thành thành tựu sẽ được tăng vĩnh viễn 10 tất cả các chỉ số.

Lượng chỉ số này sẽ giúp hắn không nhỏ sau này. Sau khi chết vài chục lần hắn
cảm giác cơ thể mình cứ như đứa trẻ sơ sinh. Cũng phải thôi, trước khi đẳng
cấp của hắn bị giảm xuống -100 thì chỉ số cơ bản của hắn đã giảm hết về 1 lâu
rồi. May mắn là điểm chỉ số được tăng vĩnh viễn sẽ không thể bị mất đi hoặc
giảm xuống. Thế nên hắn mới đủ sức để mà tiếp tục “tự tử”.

Lâm Khải bước tới, từ từ mở rương ra. Một chiếc rương lộ thiên ở hầm ngục đẳng
cấp cao nhất sẽ có cái gì ở bên trong? Lâm Khải hồi hộp, tay run run mà hé
miệng chiếc rương ra. Nếu mà vật phẩm trong rương quá cùi bắp hoặc vô dụng với
hắn trong hoàn cảnh này, thì có lẽ bản thể của hắn ở thế giới thật sẽ chết vì
shock và đau tim mất.

Cũng không phải là xuất hiện ánh sáng chói mắt khi mở ra một hòm châu báu. Mà
bên trong chiếc rương tối đen, cũng bám đầy bụi. Chỉ có một quyển sách bìa
xanh lá tỏa ra quang mang màu cam rất bắt mắt đặt ở giữa. Hắn thở dài, đành
lấy quyển sách mỏng dính đó ra, phủi bụi trên mặt sách, đọc thử vài trang.

[Bạn đã đủ điều kiện để học kĩ năng [Sương độc]. Xác nhận muốn học?]

Lâm Khải giật mình bởi giọng của hệ thống vừa vang lên trong đầu, đồng thời
trước mặt hắn cũng hiện ra một bảng chọn [ Yes ] / [ No ].

“Vậy ra đây là sách kĩ năng sao?” - Hắn mỉm cười

Hắn chọn [ Yes ].

Lần này thì mấy trang sách trước mặt hắn phát ra ánh sáng chói mắt rồi chợt
tan đi, như những hạt bụi ánh sáng hòa vào không khí rồi tiến vào cơ thể hắn.
Vài trang sách đã biến mất, nhưng quyển sách màu xanh lá vẫn còn đó, vẫn tiếp
tục tỏa ra thứ ánh sáng màu cam mờ mờ nhạt nhạt. Hắn tiếp tục đọc thử vài
trang, nhưng không có gì xảy ra cả. Lâm Khải phỏng đoán là có điều kiện gì đó,
hoặc là quyển sách này đã trở nên vô dụng. Hắn quyết định không vứt nó đi mà
quẳng vào trong kho đồ.

[Đã học được kĩ năng phẩm chất cam [Sương độc].]
[Nhận được kĩ năng [Sương độc].]

“Thông tin kĩ năng: [Sương độc]” - Hắn mệt mỏi hô.

Tên: [Sương độc] (cam)
Không có đẳng cấp
Độ hiếm: [Độc nhất]
Đánh giá: [ B ]
Liên tục tạo ra một làn sương độc trong một phạm vi nhất định. Gây cho những
đối tượng trong phạm vi đó hiệu ứng ăn mòn cơ thể (Mất máu theo thời gian).
Duy trì đến khi lượng mana cạn kiệt hoặc kĩ năng được ngừng thi triển.

Lâm Khải mừng rỡ, đây quả thật là một kĩ năng cực phẩm mà, không hổ là rương
báu của hầm ngục độ khó đẳng cấp 99. Vậy là từ nay hắn đã đường đường chính
chính sở hữu một kĩ năng tấn công diện rộng rồi. Mặc dù kĩ năng này trông có
vẻ là không tăng cấp được nhưng vẫn là một cực phẩm. Kĩ năng màu cam làm sao
có thể là một cái phế phẩm?

Im lặng suy nghĩ vài phút, đầu hắn chợt lóe lên một ý tưởng.

Lâm Khải dốc toàn bộ ba lô ra, bên trong là một ít thức ăn cùng nước uống,
2000 tiền vàng, một bộ áo vải tân thủ cho pháp sư, cùng 100 lọ máu và mana cực
nhỏ mà hệ thống tặng ban đầu, thêm 1000 bình cực nhỏ mỗi loại sau khi hắn hoàn
thành cái thành tựu hố người chơi trước đó.

Không chần chừ thu gọn mọi vật dụng lại, hắn rồi lập tức bước lên phía mỏm đá,
quyền trượng pháp sư xuất hiện trong tay Lâm Khải. Hắn điềm nhiên vung quyền
trượng lên:

"[Sương độc]”

Ngay lập tức, khu vực cả trăm mét vuông bên dưới bị một làn khói tím bao phủ.

[Đẳng cấp của [Sương độc] tăng lên.]

Lâm Khải mừng rỡ. Vậy mà hắn cứ tưởng là kĩ năng này không tăng cấp được chứ!

Đám quái vật bên dưới lập tức rơi vào trạng thái mất máu. Vì diện tích cái
thung lũng này không rộng, nên làn sương độc này hoàn toàn không bỏ sót một
con quái vật nào. Chúng lồng lộn gầm lên, theo bản năng bắt đầu đi tìm kẻ tấn
công mình.

Đúng như Lâm Khải dự đoán, đám quái vật kia đã phát hiện ra hắn đang nấp trên
vách đá. Chúng dùng tốc độ không nhanh không chậm tiến đến phía bờ tường bên
này. Mặc cho chúng ra sức cào tường, nhưng với thân hình nặng nề đó, vẫn không
cách nào leo lên trên được.

”Đm chơi bẩn không tính, thằng Healer bẩn tính đứng trên kia ngon thì xuống
solo! Núp trên đó không phải anh hùng!”

“…” – Lâm Khải cạn lời, chẳng lẽ quái 9x con nào con nấy đều khôn như thế này
à?

Bất lực! Chỉ mấy phút sau, chúng liền bỏ đi ra ngoài lối cửa hang. Quái mang
trí năng nhân tạo có khác, chúng biết rằng chỉ đứng im đây thì máu vẫn sẽ cứ
tụt, nên đã quyết định kéo nhau ra khỏi căn phòng này. Chỉ cần ra khỏi phạm vi
của [Sương độc] thì hiệu ứng mất máu sẽ không còn nữa. Khi lũ quái vừa ra đến
cửa, Lâm Khải chỉ đợi lúc này. Hắn lập tức vung tay lên:

“[Cọc xương]”

Trước cửa hang, lập tức các cọc gai mọc lên tua tủa từ dưới mặt đất, xuất hiện
dày đặc, chắn toàn bộ lối đi ở phía cửa hang.

Đây là kĩ năng tạo cọc xương. Một trong những kĩ năng cơ bản của Class pháp
sư, kĩ năng có tác dụng ngăn cản chuyển động của quái vật, và quái vật cũng
không thể phá nó. Nó tạo thành một ranh giới cấm, cho dù có là quái lv 99 cũng
không thể bước xuyên qua. Một kĩ năng tưởng như vô dụng không ngờ lại có thể
phát huy hiệu quả tốt…

Tất nhiên là vẫn chưa hết. Lâm Khải lại tiếp tục niệm thêm một phép thuật nữa.
Là phép thuật hồi máu. Hắn đang sử dụng phép thuật hồi máu lên đám quái vật!
Vậy là hiện giờ đã có ba loại phép thuật đang cùng được thi triển trên sân!
Hắn cố gắng điều chỉnh sao cho ba loại phép này phát ra dưới cường độ nhỏ
nhất, để không tiêu hết quá nhanh cột mana của mình.

Một nụ cười nham hiểm hiện lên trên mặt Lâm Khải.

Nếu bây giờ có bất kì ai ở đây, họ sẽ cười vào mặt hắn, như là: "Mày đang làm
cái quái gì, đã làm nó mất máu xong lại còn hồi máu cho nó, thần kinh không ổn
định à? Thằng này S cmnr, hành quái, hồi máu, cười nham hiểm…". Nhưng Lâm Khải
không quan tâm điều đó, thứ duy nhất hắn quan tâm chỉ là "lợi ích", và hắn
đang ngồi đợi một phép màu xảy ra.

Ầm! Ầm!

Nhiều tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên từ dưới cái thung lũng.

“Thành công rồi!”


Thần Cấp Pháp Sư Hồi Máu - Chương #3