Người đăng: DarkSwan
Đúng vậy! Hệ thống "Legend Never Die" đã khởi động được hơn 1 giờ đồng hồ.
Người chơi ở tất cả các quốc gia cũng đã bắt đầu đăng nhập vào các Server có
số lượng ít ỏi một cách thảm thương. Một hành động đăng nhập mà đến rất lâu
sau mới có thể đăng xuất.
Thông thường, mấy game thực tế ảo này chỉ có con trai chơi là chính. Nhưng trò
chơi này thì lại vô cùng đảm bảo. Theo thống kê lần này trong toàn bộ người
chơi có hơn 40% là nữ giới. Trong trò chơi tất cả đều sử dụng diện mạo thật
của mình, ý tưởng thiết kế avatar cho nhân vật đã bị phá sản khi mà đại đa số
nhà thiết kế đều không rỗi hơi đi làm cái hệ thống ngoại hình trong một cái
game đầy tính hiện thực như thế này. Và tất nhiên trong biểu quyết thì đa số
là phe có ưu thế.
Đây là một thế giới fantasy mô phỏng theo kiểu phương Tây. Có phép thuật, có
các loại quái vật, tinh linh, rồng, ma quỷ, thần tiên tất cả đều xuất hiện. Để
xây dựng nên một thế giới với độ chân thực cao nhất, ngay cả NPC (Non-Player
Character) cũng được sử dụng trí năng nhân tạo.
NPC trong này không còn là những con AI dạng top-down hay bottom-up nữa, mà là
ALICE (viết tắt, tự tìm hiểu), nếu dịch một cách nôm na thì là “Trí tuệ nhân
tạo có khả năng thích ứng cao”.
Diện tích nơi này đặc biệt rộng lớn, ít nhất phải gấp cả chục lần trái đất.
Cũng phải thôi. Chỉ với số lượng các Server đếm được trên đầu ngón tay mà có
thể chưa nổi 3 tỉ người, vậy thì phải biết nơi này rộng lớn đến thế nào. Thế
này thì nếu muốn phá băng map chắc phải mất nhiều năm. Đó là chưa tính tới
những con quái vật cực mạnh luôn ẩn núp trong bóng tối, muốn an toàn mà di
chuyển khắp lúc địa là không hề dễ dàng. Tuy nhiên việc đó là khả thi nếu như
ta đủ mạnh để đánh bại (hoặc nếu không thể đánh bại thì ít nhất là có thể chạy
thoát khỏi) những con quái vật đó. Ngoài việc mặt đất được phân chia làm các
lục địa, thì không gian trò chơi này còn được phân là ba thế giới lớn: Thần
giới, Ma giới, Nhân giới. Nhân giới là nơi sinh sống của Nhân tộc và Linh tộc.
Tất nhiên khởi đầu thì cũng cứ ở Nhân giới thôi, mơ đến hai cái kia thì còn
rất xa vời. Muốn đến hai nơi đó cũng có một vài điều kiện nhất định mà người
chơi phải tự khám phá.
Ban đầu, tất cả người chơi sẽ đăng nhập ở các thị trấn tân thủ, rồi mới bắt
đầu đi khám phá map mới. Phân bố khu vực không theo quốc gia mà theo Server,
lẫn lộn tất cả các người chơi không phân biệt địa vị hay quốc tịch. Ngươi
không biết tiếng nước ngoài? Đừng lo! Hệ thống phiên dịch trong game luôn luôn
hoạt động tốt!
Toàn bộ hệ thống chia làm một vài Server. Một số Server điển hình như Server
Bắc Mỹ, Server Bắc Âu,… À, có một Server được lắp đặt ở Việt Nam nữa, có tên
là Sever Đông Nam Á. Vì một số nơi không an toàn để đặt máy chủ hoặc do tín
hiệu không ổn định nên chỉ có một số đất nước được chọn để lắp đặt Server. Để
đảm bảo điều kiện đăng nhập một cách an toàn và dễ dàng thì mỗi châu lục sẽ
chỉ có duy nhất một Server.
Châu lục hay châu là một khái niệm của địa chính trị. Nó là tổ hợp lớn về đất
đai, trên đó có nhiều quốc gia với các phần diện tích thuộc cả đại lục lẫn các
đảo xung quanh (nếu có). Ngày xưa, theo quan niệm, ông bà ta hay nói: 5 châu 4
bể, nghĩa là 5 châu lục gồm Á, Âu, Phi, Mỹ và Úc ( Châu Đại Dương). Tuy nhiên
đó chỉ là quan niệm xưa, ngày nay, trong một số sách giáo khoa hay tham khảo
dưới tên nxb Việt Nam và đa phần các quốc gia trên thế giới đều công nhận rằng
trên thế giới có 6 Châu là Á, Âu, Phi, Mỹ, Úc và Nam Cực. Trong đó Châu Nam
Cực là nơi có dân số thưa thớt nhất vì nó ở vùng Cực Nam thế giới và có 4 đại
dương như trên. Thế nhưng, theo chính phủ Hoa Kỳ và đây cũng là quy ước của
các hiệp hội địa lý quốc tế, cũng là quy ước đang được Liên Hợp Quốc công nhận
đến hiện tại: Thế giới có đến 7 châu lục và 5 đại dương. Theo đó, Châu Mĩ được
chia thành 2 châu lục mới là Châu Bắc Mỹ (Gồm các nền kinh tế lớn như Hoa Kỳ,
Canada, Mễ Tây Cơ, Greenland, Puerto Rico,...) và Châu Nam Mỹ (Gồm các nước
Brazil, đa phần là các khu rừng nhiệt đới), và cộng thêm châu Á, Âu, Phi, Úc
và Nam Cực. 5 đại dương là Thái Bình Dương, Đại Tây Dương, Ấn Độ Dương, Bắc
Băng Dương và cuối cùng là Nam Băng Dương. Vậy nên, trong các loại SGK in từ
năm 2016 trở lại, tất cả đều ghi là 5 hoặc 6 châu và 4 biển. Riêng sách Tiếng
Anh in từ 2016 trở lên thì đều ghi là 7 châu 5 biển: Asia, Europe, Africa,
South America, North America, Australia và Antarctica. Trong một số chương
trình trí tuệ Việt Nam có thể công nhận 6 Châu 4 Bể, nhưng trên trường Quốc
Tế, họ lại chỉ công nhận 7 Châu 5 Bể. Hoặc ta cũng thường thấy những người
nước ngoài nói " Hello, I'm ... from South America" hoặc "Hi, my name is ...
I'm from North America". Ngoài ra, một số nước trên thế giới lại quan niệm có
6 Châu là Á-Âu ( do 2 châu nhìn tranh bản đồ không có ranh giới), Phi, Bắc Mĩ,
Nam Mĩ, Úc và Nam Cực.
Lâm Khải bước nhanh trên con đường đầy sỏi đá của thị trấn. Nét mặt cực kì khó
chịu khiến cho ai cũng phải sợ hãi mà lùi xa vài bước.
Pháp sư hồi máu? Đùa kiểu gì cũng có mức độ thôi chứ. Chẳng lẽ toàn bộ quá khứ
và tính cách của hắn mười mấy năm qua chung quy lại cũng chỉ có thể đi làm
supporter (Người hỗ trợ) sao? Hắn không tin!!
Nói là làm supporter cũng không sai, bởi vì những con skill hàng độc của Class
này chỉ có một kĩ năng tấn công sơ cấp duy nhất mà thôi, còn lại toàn bộ đều
là hồi máu và buff, giải trừ debuff cho đồng đội. Một quyển sách kĩ năng của
Class Mage nhặt được khi đánh quái thì ai sẽ đi cho một thằng Healer như hắn
sử dụng? Một thằng Healer thì học kĩ năng tấn công làm gì? Phải, họ sẽ cười
vào mặt hắn mà hỏi như thế. Phải nói là đánh quái có đẳng cấp thấp rất khó rơi
ra sách kĩ năng. Thế này thì còn làm ăn cái gì nữa? Ước mơ trở thành một hiệp
sĩ tay vung thanh kiếm triệt hạ quỷ vương xem ra cũng tan tành cả rồi. Ít nhất
nếu ngoài đời hắn không may mắn trong việc học tập, thì cũng phải có chút vốn
liếng gì đó khi chơi game chứ?
Thời gian hiện giờ là buổi sáng sớm, bầu trời trong xanh. Xung quanh Lâm Khải,
người chơi cũng đã xuất hiện dần trên các con đường, càng lúc càng đông, và
cũng càng ngày càng có cảm giác chật chội. Họ đứng tụ tập với nhau thành từng
nhóm nhỏ, vui vẻ trò chuyện với nhau, tất cả đều mặc trên mình những bộ đồ cổ
trang như những bộ phim fantasy, và có vẻ họ đang rất nhanh hòa nhập với không
khí nơi đây.
“Ê này! Hệ thống đánh giá chọn cho ta Class Sword Master (bậc thầy kiếm sĩ).
Ta không thích Class này lắm. Hay là ngươi đổi Class Archer (xạ thủ) của ngươi
cho ta đi!”
“Haha! Nói đùa vui lắm! Nếu mà đã đổi được thì cái hệ thống game này đã chả
lập ra để làm gì! Thôi thì cứ an phận với Class của mình đi! Ta nghe nói Sword
Master là một trong ba Class mạnh nhất bây giờ đấy! Đến ta còn chưa ghen tỵ
với ngươi thì thôi!”
Một cuộc nói chuyện của một tổ đội đằng xa đã lọt vào tầm mắt của Lâm Khải.
Hắn chỉ kịp kêu lên "Chết!". Rồi tìm một góc khuất nào đó nấp vào, tránh ánh
mắt của nhóm người đấy. Đây không phải ai khác mà là các bạn học của hắn.
Tuyệt đối không được để cho chúng thấy Class của mình được!
“Lớp trưởng! Đến rồi đấy à? Mọi người đã tập hợp đông đủ chưa?”
Một tên đeo kính bước ra, nhìn qua thì có thể nhận ra đây là lớp phó của lớp
hắn.
“Cũng gần hết rồi! Bây giờ chúng ta mới chỉ bắt đầu ở cấp một với tập thể 30
người thôi. Mong rằng sau này lớp chúng ta sẽ trở thành tập thể mạnh nhất.”
Một cô gái đeo kính tiến đến thở dài:
“Lớp trưởng! Tập thể mạnh nhất là sao chứ? Ngươi không thể suy nghĩ một cách
thực tế hơn hay sao? Có thừa thời gian nói chuyện phiếm như vậy sao không đi
mà bắt đầu nhận nhiệm vụ luôn đi?”
Tên lớp trưởng gãi đầu:
“A! Xin lỗi! Ta mải suy nghĩ quá nên cũng quên mất! Mọi người! Cùng đi nhận
nhiệm vụ luôn nào! Chúng ta còn cần phải luyện tập để quen dần với cách chiến
đấu trong này nữa đấy!”
“Ta có chút ý kiến!”
Một trọng nói nhẹ nhàng vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của đám người này.
“Chẳng phải lớp chúng ta vẫn còn thiếu một người nữa thì mới tập hợp đầy đủ
sao? Tại sao chúng ta không đợi hắn đến rồi mới xuất phát?”
Lâm Khải đang dựa người ở trong bức tường đằng kia cũng phải giật bắn cả mình.
Hóa ra vẫn có người nhớ đến sự tồn tại của hắn cơ à? Nhưng mà xin các ngươi
đấy! Đã quên thì sao không quên hẳn luôn đi?
Điều hắn không mong chờ nhất đã xảy ra. Một cô gái rẽ đám đông mà bước lên,
dùng ánh mắt khó hiểu nghiêng đầu nhìn tên lớp trưởng. Từng lọn tóc mềm mại rủ
xuống trên gương mặt ngây thơ khiến nàng như tỏa sáng trong ánh mắt của mọi
người ở nơi đây.
Vẻ đẹp của nàng là không thể bàn cãi. Lý Mộc Tử! Nữ sinh được bình chọn là hoa
khôi của trường. Với nét đẹp trong sáng đến một mức khó tả, tạo nên một thứ mị
lực khiến người đối diện không thể cưỡng lại, dù là nam hay nữ. Tên lớp trưởng
bị nàng hỏi một câu như vậy, cũng đã lắp bắp không nói lên lời.
Hắn hơi đỏ mặt, đưa tay lên ho khẽ vài tiếng cho bớt xấu hổ:
“Lý Mộc Tử! Vấn đề của Lâm Khải, chúng ta cũng đã thông báo cho hắn đàng hoàng
rồi đấy chứ! Nhưng hắn giờ này vẫn không đến, và xem ra cũng chả có chút hứng
thú nào với chuyện này cả. Cho nên chúng ta không chỉ vì một người mà kéo cả
tập thể đi xuống được!”
Lâm Khải đứng đằng xa nở nụ cười đắng. Đúng là như vậy thật. Suốt ba năm học
cấp ba, mọi giờ ra chơi hắn chỉ cầm máy chơi game, mà không bắt chuyện với một
ai. Đó đa phần là do sở thích, và cũng là vấn đề hắn cảm thấy khó khăn khi
giao tiếp nữa. Dù sao nó cũng không là vấn đề lớn, nếu không phải là việc Lý
Mộc Tử – thanh mai trúc mã của hắn vẫn bắt chuyện với hắn hàng ngày một cách
rất kiên nhẫn. Việc này đã thu hút rất nhiều ánh mắt không mấy thiện cảm. Lâm
Khải còn được biết là lũ bạn học này định tẩy chay hắn khi vào trong trò chơi
này nữa cơ.
Gọi là thanh mai trúc mã cũng không hẳn, bởi kí ức ngày trước của hắn về nàng
cũng rất mờ nhạt. Chỉ là hồi còn bé hắn hay ra chơi ở công viên, và đã bắt gặp
một cô tiểu thư xinh xắn ở đấy, cả hai đều không có bạn nên đã rất nhanh làm
quen với nhau. Nhưng mỗi lần gặp mặt hai người cũng chẳng nói chuyện nhiều,
nàng sẽ giở sách ra im lặng ngồi đọc, hắn cũng rút máy chơi game ra để giết
thời gian. Đôi khi cả hai cũng sẽ có những cuộc trò chuyện, nàng luôn là người
chủ động bắt chuyện trước, nhưng đa số chỉ là những vấn đề không đâu, cho đến
khi nàng chuyển nhà đi. Nhưng lên đại học, nàng lại trở thành bạn cùng lớp với
hắn. Lâm Khải cũng không quá vui mừng vì điều này, và hắn cũng chợt nhận ra
khoảng cách giữa mình và nàng đã ngày càng xa cách.
Lý Mộc Tử đặt tay lên ngực, làm một khuôn mặt cương quyết:
“Nhưng ta đã nói với hắn rằng vẫn sẽ cùng nhau là một nhóm khi vào trong game
mà! Sao ta lại có thể bỏ mặc một người bạn quan trọng với mình được! Các ngươi
có thể đi! Nhưng ta vẫn sẽ nhất quyết ở đây chờ hắn đến!”
Mọi người bối rối, cùng nhau tìm cách khuyên bảo nàng từ bỏ ý định.
Nàng vẫn tốt bụng như vậy nhỉ. Lâm Khải lắc đầu, rồi xoay người bỏ đi. Hắn
cười khổ, ý tốt của nàng hắn không thể nhận. Có lẽ hòa nhập với lớp một thời
gian, nàng sẽ nhanh chóng quên hắn đi thôi.
Mà dù sao, hắn cũng không nghĩ mình là một con người có thể hoạt động nhóm
được. Cho dù mình có Class là pháp sư hồi máu đi chăng nữa. Có lẽ hắn sẽ tìm
một đội ngũ khác để gia nhập, hay là cứ đi lang thang một mình thế này chăng?
“Không được!”
Hai hàng lông mày của Lâm Khải chợt nhíu lại.
“Không hợp tác với ai cũng không sao! Ta sẽ một mình vượt qua tất cả! Cho dù
khởi đầu có là gì đi chăng nữa! Thứ gì ta muốn thì ta sẽ đoạt lấy! Quyết không
thua bất kì ai!”