Người đăng: DarkSwan
Quay trở lại hiện tại. Hiện giờ Huân và Thiên Long đang ở Hoa Kì.
Lúc này hai người đang ngồi trên ô tô. Bên ngoài chiếc xe màu đen tuyền sáng
bóng xem có vẻ khá sang trọng.
“Huân, nghe tao kể này…” - Thiên Long bắt chuyện
“Kể đi.”
“Khi phải chiến đấu thì mày thấy bản thân sử dụng loại vũ khí nào sẽ thuận tay
nhất?”
“Có lẽ là dao găm. Một phần là từ trước đến giờ tao chỉ sử dụng dao găm. Ưu
điểm nhẹ, nhanh, bền. Sở trường chém và đâm, và nó thực sự hữu dụng trong
nhiều việc khác nữa…”
“Ví dụ?”
“Cạo râu, tiết kiệm điện, tiền mua dao cạo, .v.v…”
“…”
“Có thể mày không biết, dao găm còn được gọi là dao sinh tồn nữa. Khi chém sâu
vào trong cơ thể của sinh vật sống thì sức sát thương của nó còn cao hơn cả
súng đạn bình thường nữa. Tuy nhiên nó có nhược điểm là tầm đánh siêu gần. Có
thể nói dao găm và kunai là hai loại vũ khí có tầm đánh gần đến mức vi diệu.
Hai loại vũ khí này đều được dùng để cận chiến nhưng kunai có sở trường là tấn
công với tốc độ nhanh và linh hoạt hơn cả dao găm. Nhưng vì thế nó có một
nhược điểm là sức sát thương cực thấp. Vì thế khi sử dụng kunai người ta
thường bôi thêm các chất độc vào, phổ biến nhất là gây tê liệt, sau đó mới đến
suy nhược.”
“Quả thật là thế. Nói đùa chứ, tao cũng là cao thủ sử dụng dao găm đấy!”
“Mày?” - Huân nhếch mép
“Sao lại không? Đến lượt tao kể này. Nếu mày thích dùng dao thì tao lại thích
dùng súng ngắm. Chính xác, dame to, nhanh, an toàn. Cực kì thích hợp khi dùng
để ám sát một ai đó, nhưng chỉ dành cho dân chuyên. Gà mờ thì miễn. Uy lực của
Snip phụ thuộc vào cách chế tạo và cấu tạo viên đạn. Nhiều loại đạn có khả
năng xuyên giáp cực thấm, nhưng mà lực sát thương không cao, có nghĩa là nó
chuyên dùng để phá giáp ở những chỗ yếu hại. Bởi vì nếu bắn những chỗ khác một
là không có giáp, hai là bắn vào những chỗ đó dù có trúng thì cũng chẳng chết
được, nhiều lắm là bắp thịt thủng một lỗ thôi. Còn có loại đạn được đặc chế
cho những khẩu Snip có sức công phá lớn với chất liệu cực kì cứng cáp. Chuyên
được sử dụng cho loại súng thiên về bắn phát chết luôn, cực kì nặng, khi sử
dụng rất khó di chuyển, độ cơ động thấp. Có thể nói tao thích nhất là Barret
M82A1…” - Thiên Long thao thao bất tuyệt
“Đến nơi rồi!” - Huân ngắt lời
Ra khỏi xe, trước mặt hai người là một tòa nhà chọc trời.
Đó chính là tòa nhà do tam đại gia tộc hợp tác xây dựng. Sự kiện này là bằng
chứng cho sự hợp tác của mọi người.
Trên thực tế tam đại gia tộc không hề muốn hợp tác. Nhưng vì cái yêu cầu của
Chính quyền Thế giới gửi đến cả ba thế lực quá bất khả thi nên họ phải bắt tay
lại nếu không muốn những thế lực lớn trong cái thành phố này bị xóa sổ.
Ở trong có người bước ra đón.
“Anh Huân, anh trở về rồi. Em vui quá!” - Một thiếu nữ chạy lại ôm chầm lấy
Huân.
Hắn cảm giác cô gái này rất quen thuộc, có lẽ chỉ là kí ức thôi. Huh? Anh
Huân? Chỉ có một người còn gọi hắn như vậy thôi. Có lẽ là…
“Ngọc? Em là Ngọc à?” - Huân kích động đặt tay lên hai bờ vai cô gái ấy rồi
đẩy ra. Trước mặt hắn là một khuôn mặt có phần quen thuộc mà có phần lạ lẫm.
Chắc hắn thấy hơi khác do hai người lâu không gặp nhưng mà đây chính là em gái
hắn!
“Em biết là anh sẽ không quên em mà! Ánh Huân thương em nhất! Hì hì!” - Thiếu
nữ tên Ngọc ôm chặt lấy cổ Huân một lần nữa.
“Mọi người vào nhà đi” - Ông lão quản gia đứng gần đó lên tiếng
Ông lão vừa nãy đã đi đâu đó, để lại 3 người Huân, Thiên Long và Ngọc vừa đi
vừa nói chuyện
“Vậy là lần này anh về gia tộc là do các trưởng lão gọi về chứ không phải là
về để thăm em? Đáng ghét!” - Ngọc nghe Huân kể lại mà hờn dỗi
Huân ôm lấy cô bé từ đằng sau, mỉm cười rồi dỗ dành - “Được rồi, sau khi xong
việc anh sẽ dẫn em đi chơi, được không?”
“Em tạm tha cho anh đó” - Ngọc phồng má, chống tay lên hông mà nói
“Ừ, vậy bây giờ anh với thằng này có việc, em đi kiếm cái gì làm đi!” Huân vừa
nói vừa chỉ tay về phía Thiên Long
Thiên Long một mặt u ám nhìn hắn.
“Được rồi, vậy em qua kiếm mấy đứa bé của cô Lan qua chơi cùng” - Ngọc vừa
chạy về phía cổng vừa vẫy tay
“Được rồi, mày thấy hôm nay tao được gọi về có gì lạ không?” - Huân hạ thấp
giọng
“Tao nghĩ là không”
“Đẹp trai khoai to mà cái đầu đéo bao giờ chịu suy nghĩ! Mày nghĩ đi! Một nhân
vật không có bất cứ đặc điểm nổi bật nào, đã bị đuổi khỏi gia tộc. Giờ lại bị
gọi trở về như chưa có gì xảy ra?”
“Không thấy gì là cả, họ cần mày thì họ gọi mày về thôi”
“…”
“Không nói về vấn đến này nữa. Em gái mày dễ thư… “ - Dân tổ lái lên tiếng
“Cút” - Huân quát, chỉ tay về phía cánh cổng
“Rồi rồi, tao qua chơi cùng em gái mày với mấy đứa trẻ con đây” - Thiên Long
mừng như bắt được vàng chạy vội về phía cánh cổng như sợ Huân đổi ý
“…” - Huân cạn lời, thằng này nó ngu thật hay nó giả vờ ngu?
Hắn đi về phía căn phòng cũ của mình. Nó không có gì thay đổi cả. Nó vẫn sạch
sẽ, nhưng có lẽ vì đã có người quét dọn nó hằng ngày. Chứ chắc căn phòng này
đã không còn được quan tâm đến khi gia đình hắn bị đuổi ra khỏi gia tộc. Hắn
tháo đôi giày da, cởi chiếc áo khoác ngoài, leo lên giường nằm suy nghĩ.
Nghĩ miên man một hồi, hắn bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Đang lim dim, tiếng điện
thoại gọi đến vang lên khiến hắn giật mình tỉnh giấc.
“Baby I’m….. realllll! Bay lên là… phiêuuu…”
Đm đang buồn ngủ! Gọi bố vì mấy chuyện tào lao thì mày xác định nhé con! Huân
hậm hực đưa cái điện thoại lên tai.
“ĐT CON M MÀY BỐ MÀY ĐANG BUỒN NGỦ! GỌI CÁI CON M* MÀY À!” - Huân quát lớn
qua cái điện thoại
“Đm, gắt thế. Chú làm anh đau tai vl đấy Huân ạ”
“À, là ông à. Xin lỗi nhé, đang bực mình” Hắn vội vàng hạ giọng
“Được rồi, nghe nói là chú được gọi về gia tộc để làm hệ thống bảo mật cho
[Legend Never Die].”
“Muốn gì nói thẳng”
“Ok! Anh cần chú set lại hộ anh cái thông tin nhân vật của hai cô tiểu thư
Zero”
“Sao lại thế? Trò chơi này sẽ quyết định ra ai là người có tư cách bước chân
vào thế kỉ mới”
“Đây là điều duy nhất và có lẽ là điều cuối cùng anh có thể làm cho chủ tịch.
Xin chú đấy! Plsssss”
“Thôi được rồi!” - Huân thở dài - “Gửi những cái này cho tôi. Thông tin cơ
bản, nhóm máu, mẫu gen, quét võng mạc 4 chiều, mẫu… nước tiểu, à đùa tí, thêm
mẫu tóc, mồ hôi, một ít da chết, tiền sử bệnh án cơ bản nữa.”
“Anh nói chuyện nghiêm túc mà chú đùa cái cc! Về mấy cái đó thì không thành
vấn đề.”
“À mà lấy luôn cho tôi một phần của Nguyễn Thiên Long nhé!”
“Là hắn? Không khó, nhưng mà sẽ hơi lâu đấy.”
“Không sao”
“Thế nhé”
“Tạm biệt”