Người đăng: Thần Miêu Đại Hiệp
Tôn Tư Bình và Từ Thịnh đã rời đi, theo chân bọn họ còn có Vô Song. Sau khi
hai người giao kèo một ít điều kiện với Phạm chưởng quỹ, nó liền trở thành
rada của bọn họ rồi.
Triệu Ngữ Yên được gởi lại cho Phạm Hiên chiếu cố. Cung Phụng Điện sắp có hành
động lớn, họ cũng không muốn để nàng ở trên đỉnh Huyền Vân chi cho nguy hiểm.
Phạm Hiên cũng thoải mái đồng ý a, sau khi nhờ con phá gia chi cẩu ăn bớt phần
đất đá dư thừa xung quanh, chỉ để lại một đóa băng liên bao bọc Triệu nha đầu
bên trong, hắn liền ném nàng vào trong phòng của mình rồi. Thứ hàn khí kia
muốn lan tỏa? Hắc, nó vượt qua được bức tường của căn phòng rồi tính.
Ừm, nhờ vậy mà Vạn Năng Thương Hội xem như lắp được một cái điều hòa a. Chỉ
khổ Công Dương tiểu tử, thân thể yếu đuối, cứ ngồi trong tiệm run cầm cập.
Trước khi rời đi, họ Tôn và họ Từ mới nhớ đến Tiêu Tĩnh và Tiêu Động nằm trong
Huyền Vân Ấn a, vội đem bọn họ ra cho Phạm chưởng quỹ xem xét, cứu chữa.
Lúc ấy, Phạm Hiên chỉ đỡ lấy Tiêu Động, về phần tên còn lại… Giám Bảo Nhãn
lướt qua, hắn chỉ lạnh nhạt phun hai chữ “chết rồi”, sau đó mời Vô Song ăn
“cây kem” ấy ngay trước mặt Tôn Tư Bình và Từ Thịnh.
Dù sao con chó đầu to ấy cũng không có làm việc man rợ như nhai nuốt, chỉ cần
há mồm cái là thực phẩm biến mất rồi, tâm lý của hắn còn có thể chịu được. Hơn
hết là tên Tiêu Tĩnh kia chả phải kẻ tốt lành gì, công kích tiệm hắn là tội
nhỏ, có ý đồ xấu với khách hàng lớn nhất của hắn mới là tội lớn, chết không có
gì đáng tiếc.
Theo hắn thấy thì tên này chết mới tốt. Chết thằng nhỏ thì thằng già sẽ ra a,
lúc ấy Tiêu Động sẽ gặp càng nhiều nguy hiểm, phát triển sẽ càng nhanh, như
vậy hắn cũng mau kiếm được nhiều lợi nhuận.
Lại nói, hắn đồng ý lưu Triệu nha đầu lại cũng phần lớn vì tên tiểu tử này
nha. Phạm Hiên còn chưa biết việc tâm cảnh của Tiêu Động đã có bước thăng hoa,
định dùng vở “Công Chúa Từ Hôn” đến kích động gã thêm vài lần.
Khụ khụ, Phạm chưởng quỹ chính là tà ác như vậy.
Đỡ Tiêu Động nằm xuống cái bàn tròn, Phạm Hiên không biết sao hắn lại ra nông
nổi này a, thân thể nóng như cái lò thiêu, khí tức yếu ớt vô cùng, hấp hối như
người sắp chết. Có điều khi nãy nghe Từ Thịnh bảo là tìm thấy Tiêu Động cùng
chỗ với Tiêu Tĩnh, hắn lập tức hiểu ngay, chín không rời mười là người sau làm
ra chuyện này.
Đáng tiếc, đụng vào Thiên Đạo Chi Tử chả khác gì tự rước kiếp nạn vào thân,
Tiêu Tĩnh cuối cùng chết không toàn thây, làm mồi cho chó ăn. Mà Phạm Hiên
cũng hiếu kỳ, không nghĩ ra làm sao gã có thể bị đóng băng mà chết được.
Hắn đem nghi vấn này hỏi con mèo béo, nó đáp lại một câu mà hắn nghe xong lại
càng ngu người.
“Bị lửa đốt?” – Hắn dùng ánh mắt nhìn đồ ngu để nhìn Vô Địch, sau đó liền bị
nó dùng ánh mắt nhìn thằng đần bắn ngược lại.
Đấu mắt không lại con mèo béo, Phạm chưởng quỹ biết là vấn đề của mình. Sau
một lúc, hắn mới nghĩ đến cái gọi là Lưỡng Cực Hàn Viêm, nhớ lại tính chất của
nó, hắn liền loáng thoáng hiểu được là có chuyện gì xảy ra.
‘Tu chân giới a, không thể dùng lẽ thường suy xét.’ – Thầm cảm thán trong
lòng, Phạm Hiên chợt nhớ đến một vấn đề khác. – ‘Nhưng mà tiểu tử này có thể
dùng được ngọn lửa đó? Đừng có đùa ta.’
Hồi tưởng lại một số hình ảnh ‘tương lai’, hắn thấy là sau khi lấy lại thiên
phú được ít năm, Tiêu Động cũng không dùng nổi Lưỡng Cực Hàn Viêm nha, càng
không cần phải nói lúc này. Chợt, hắn nhớ đến tàn hồn Thần Dược Sư, trong
‘tương lai’, sẽ có những lần y dùng Lưỡng Cực Hàn Viêm để cứu mạng thằng con
trời này.
‘Như vậy, y đã tỉnh rồi sao?’ – Phạm Hiên đăm chiêu nhìn cái Hắc Văn Giới Chỉ
đeo trên ngực Tiêu Động, nghi vấn trùng trùng.
Theo hắn biết thì phải một năm sau, cái tên ký sinh trùng này mới tỉnh lại,
lột xác trở thành một vị lão sư phụ tùy thân, hết lòng vì Tiêu Động a. Bây giờ
lại là chuyện gì đây?
Những việc này cần phải xâu chuỗi lại mới được.
Kỳ thật, quỹ tích mà Thiên Đạo đặt ra đã bị thay đổi từ lúc Phạm Hiên cứu được
Triệu Ngữ Yên.
Đầu tiên, nếu như không có hắn, Triệu nha đầu ắt sẽ bị Phân Đà Đồng Bài Số 209
của Hợp Linh Điện bắt đi, Tiêu Tĩnh và Từ Thịnh sẽ dùng Huyền Vân Ấn để tìm
tung tích của nàng.
Dựa theo những gì đã xảy ra, bọn Hợp Linh Điện ắt sẽ phải đấu một trận ra trò
với Tiêu Tĩnh và ba ngàn ngự lâm quân, không có thời gian quan tâm đến Tiêu
Động. Tất nhiên, Tiêu Minh vẫn sẽ là người dụ Tiêu Động rơi vào cái bẫy do
Tiêu Tĩnh thiết kế.
Y có thể ám toán được Tiêu Diệp, nhưng sau đó Trương Viễn liền xuất hiện để xử
y, hốt luôn Phần Nguyên Liệt Hỏa, cứu được Tiêu Động. Nào sẽ giống như bây
giờ, Tiêu Diệp rời đi, Tiêu Minh vẫn chết, Tiêu Tĩnh dù đuổi được Trương Viễn
đi, ép Tiêu Động vào hố lửa, nhưng cuối cùng gã cũng nằm lại trong cái mồ do
bản thân tự đào.
Dựa theo ‘tương lai’ mà Phạm Hiên thấy, Tiêu Tĩnh vốn phải ám toán Tiêu Động
nhiều lần nhưng đều không thành, rồi đợi đến một buổi tộc hội nào đó của Tiêu
gia, gã liền trở thành đá kê chân cho Tiêu Động, bị hắn đánh tàn phế, rồi sau
đó đến lượt phụ thân của gã nhảy ra đối phó Tiêu Động nha.
Giờ thì hay rồi, Phân Đà Đồng Bài Số 209 bị Phạm chưởng quỹ dọa đi, Triệu Ngữ
Yên thì trở thành khách hàng của hắn, dẫn đến việc tình tiết ‘từ hôn’ xảy ra
sớm hơn dự định, đá kê chân thì chết sớm một cách lãng xẹt, lão gia gia cũng
bị dẫn ra trước thời hạn, mọi chuyện trở nên loạn tùng phèo.
Mặc dù nói là do Phạm Hiên bày kế, nhưng lại càng giống như vận mệnh đã được
sắp đặt sẵn, kể từ lúc Vạn Năng Thương Hội xuất hiện liền biến thành như vậy.
Phạm chưởng quỹ của chúng ta chả biết vụ này, hiện giờ hắn đang rất là tự ngạo
vì chiến công này của mình, cảm thấy bản thân đã có thể đấu được với trời.
Nhưng mà nhìn Tiêu Động, hắn lại hơi nhức đầu. Tên này đến giờ vẫn còn hôn mê
bất tỉnh, hắn có muốn làm gì cũng không được. Theo như con mèo béo nói, Tiêu
Động đang thu phục ngọn lửa gì đó, đợi khi nào hấp thu hết sẽ tự động tỉnh
lại.
‘Hừ, bản chưởng quỹ sẽ… đợi.’ – Hùng hồn tuyên bố câu này, Phạm Hiên đi ra
đóng cửa.
Tiệm của hắn giờ cũng đầy đủ tiện nghi nha, trên lầu có điều hòa, dưới lầu có
lò sưởi. Nhìn Công Dương tiểu tử đang run lẩy bẩy, hắn liền rủ lòng từ bi mà
đẩy Tiêu Động sát đến bên cạnh, khiến gã nhảy cẩng lên hô nóng.
‘Thật khó chiều.’ – Thầm khinh bỉ một tiếng, Phạm Hiên ngả lưng vào ghế bành,
tĩnh tọa chờ trời sáng.
…
Không biết là đã qua bao lâu, thời gian như ngừng trôi.
Trong không gian tối om chỉ một màu đen, Tiêu Động nghe như có người gọi mình.
Hắn bước đi theo bản năng, nghe tiếng gọi càng lúc càng gần.
Càng tiếp cận chỗ phát ra âm thanh, hắn cảm thấy càng nóng, cả thân mình như
muốn bốc cháy.
Nhưng không hiểu sao, Tiêu Động lại rất thích cảm giác này.
Không gian xung quanh vẫn một màu đen kịt.
Hắn không biết mình đi được bao xa, đi được bao lâu.
Tưởng chừng như đã nghìn vạn năm trôi qua, Tiêu Động chợt phát hiện một thứ
khác ngoài tấm màn đen kịt quanh mình.
Đó là một ngọn lửa, một ngọn lửa có màu xanh sẫm, nó lơ lửng trong không gian,
thi thoảng lại nhảy lên, như một con u linh vô tri vô giác.
Tiêu Động bỗng phát hiện, thì ra chính là ngọn lửa này đang kêu gọi hắn. Vừa
thấy hắn đến, nó liền bay thẳng đến bên cạnh, nhảy múa xung quanh hắn.
Tiêu Động không có vẻ gì là sợ hãi, hắn chỉ cảm thấy thân thiết vô cùng. Đưa
tay ra, hắn ôm lấy ngọn lửa ấy vào trong lòng mình.
Ngay lập tức, một cảm giác nóng rực bùng lên, Tiêu Động như được trở về với
vòng tay của mẹ, ấm áp vô hạn. Cùng lúc đó, hắn cũng nhận được rất nhiều tin
tức.
Thì ra, chiếc Hắc Văn Giới Chỉ mà mẫu thân hắn để lại không phải một chiếc
nhẫn trữ vật bình thường, bên trong có tàn hồn của một vị Thần Dược Sư cứ ngụ.
Thì ra, trong một lần thức tỉnh, y đã bám vào Linh Căn của hắn để mượn nó khôi
phục, nhưng bởi vì nó không phải Hỏa Linh Căn thông thường, cho nên y lại một
lần nữa lâm vào ngủ say, dẫn đến việc hấp thu pháp lực của hắn một cách vô tội
vạ, biến hắn trở thành phế vật hai năm nay.
Sau đó, việc hắn gặp phải Phần Nguyên Liệt Hỏa vô tình khiến y thức tỉnh. Thấy
cảnh Tiêu Động chìm trong biển lửa, cảm thấy có lỗi về những gì mình đã gây
ra, tàn hồn kia quyết định dùng linh hồn yếu ớt của mình để giúp hắn thu phục
nó, xem như hoàn lại nợ nần cho hắn.
Nhưng cũng vì hành động lần này mà y cũng lâm vào bờ vực tiêu tán, cho dù có
ký sinh trên người Tiêu Động bao lâu nữa cũng không khôi phục nổi. Biết mình
đã lâm vào tuyệt cảnh, tàn hồn kia đành dùng luôn chút sức lực cuối cùng, thay
hắn giải quyết Tiêu Tĩnh.
Sau khi để lại lời nhắn này cho Tiêu Động, y cũng đã không còn tỉnh được nữa,
có lẽ chẳng bao lâu sau sẽ hoàn toàn tan biến trên cõi đời.
Biết được những chuyện này, nội tâm của Tiêu Động giờ khắc này có thể nói là
phức tạp vô cùng.
Tàn hồn kia hại hắn không tu luyện được, bị thế nhân xỉ vả, chịu đủ mọi nỗi
nhục nhã suốt hai năm qua. Nhưng mà y cũng đã hi sinh chính mình để cứu hắn
trong giây phút sinh tử.
Tiêu Động lâm vào mâu thuẫn.
Trong lúc tâm trạng rối bời như bây giờ, Phần Nguyên Liệt Hỏa cũng đang dần
hòa hợp với hắn.
Lại không biết qua bao lâu, khi mà Tiêu Động đã suy nghĩ thông suốt mọi
chuyện, hắn bỗng thấy không gian xung quanh chợt trở nên sáng sủa vô cùng.
Theo bản năng đưa tay lên che mắt, hắn đột nhiên nghe được có mấy tiếng trò
chuyện rơi vào tai mình.
Tiêu Động bừng tỉnh.
Bật dậy khỏi chiếc bàn tròn, nghiêng đầu nhìn sang, hắn liền thấy cảnh Phạm
chưởng quỹ đang tư vấn cho người ta.
Nhìn thấy họ Phạm lười biếng nằm trên ghế, vẫy tay chào mình, hắn cũng ngơ
ngác giơ tay vẫy lại.
Ngó ra trước cửa, Tiêu Động lại thấy gã đồng chí Công Dương tiểu tử đang thay
hắn làm việc thu tiền boa, động tác rất là thành thạo.
Ở bên chân gã, hắn còn thấy một sự vật mới. Một con hắc cẩu có cái đầu to đến
kì lạ, ngậm một khúc xương vàng cũng kì lạ không kém ở trong miệng.
‘Rốt cuộc, đã qua bao lâu rồi?’ – Tiêu Động thất thần tự hỏi.
Ở sau quầy, Phạm chưởng quỹ phất tay tiễn khách, ngửa mặt lên nhìn trần nhà,
trong mắt hiện ra lệ quang.
‘Tiểu tử a, cuối cùng ta cũng đợi được ngươi.’
~~*~~