Người đăng: Thần Miêu Đại Hiệp
Thiên Vân Sơn.
Tiêu Động đứng nhìn một mảnh đen kịt trước mặt, quyết định tìm hiểu xem sao.
Chỉ là còn chưa kịp tiến lên một bước, hắn liền nhận ra có chút không đúng.
“Tiêu Minh trưởng lão?” – Đúng vậy, Tiêu Minh thế mà không có ở đây.
Tiêu Động quay đầu nhìn lại phía sau, vận chân khí hô to mấy lần đều không
nhận được hồi âm. Hắn sẽ mặc kệ việc đó, dựa vào gan rồng mật hổ của mình,
quyết tuyệt đi vô trong tìm kiếm cơ duyên?
Không, không. Nếu là cách đây một giờ, hoặc là bị truy sát đến mức đường cùng
thì có lẽ hắn sẽ làm thế, nhưng bây giờ thì không.
Tu tiên là không sợ trở ngại, ngược dòng tiến lên, cầu phú quý trong nguy
hiểm, đó là đúng. Nhưng không tự lượng sức mình, chẳng biết cái vẹo gì liền
xông bậy xông bạ, cái đó không gọi gan dạ hơn người, cái đó gọi là ngu si đần
độn.
Tiêu Động tất nhiên không bị ngu, hắn lập tức quay lưng đi ngược trở lại. Chỉ
là dù nhìn thấy cửa hang ngay trước mặt, nhưng hắn đi mãi không tới.
Bằng vào thần kinh bén nhạy của mình, hắn nhận ra được có chuyện không đúng. –
‘Là ảo trận?’ – Ngay tức khắc dừng lại, không lãng phí sức lực, Tiêu Động bắt
đầu suy nghĩ đối sách.
‘Nếu như Tiêu Minh trưởng lão đi cùng với ta, vậy có phải hắn cũng bị giam
trong ảo trận? Trận pháp có thể vây khốn được cao thủ Kim Đan Kỳ, ắt chẳng hề
tầm thường.’
Tiêu Động vận chân khí vào nắm tay phải, đấm mạnh vào vách đá bên cạnh.
Ầm!
Rất cứng, hắn thế mà chẳng thể để lại được vết tích gì lên vách đá. – ‘Đây là
thật.’ – Hắn có ý định đánh xuyên qua vách đá để tìm đường ra, nhưng xem chừng
là chẳng thể thành công rồi.
Nhìn con đường tối thui phía trước, Tiêu Động lấy ra mười viên linh thạch, bắt
đầu ném từng viên đi, mỗi viên cách nhau khoảng chục thước. Hành động này của
hắn là để tìm hiểu xem phía trước có ảo trận hay không.
Linh thạch tự mang ánh sáng, nếu như thấy ánh sáng đột nhiên mất đi thì hắn có
thể biết là có ảo trận tồn tại.
Nhưng mà ném đi chừng nghìn thước rồi, hắn căng mắt ra nhìn vẫn có thể trông
thấy ánh sáng le lói ở nơi xa. – ‘Động này sâu như vậy?’ – Tiêu Động ngửi được
mùi không thơm rồi.
Vô kế khả thi, hắn chỉ có thể bất lực ngồi chờ. Nhưng mà có vẻ như đến việc đó
hắn cũng không thể làm được rồi, vách đá hai bên bắt đầu di chuyển, chầm chậm
áp sát lại với nhau.
‘Ta chạy vào còn không được sao?’ – Cười khổ một cái, Tiêu Động cuối cùng vẫn
phải lao đầu vào nơi tăm tối trước mặt, chẳng thể biết được có cái gì đang chờ
đón mình.
Hắn nào có biết, Tiêu Minh trưởng lão của hắn đâu có bị giam trong cái ảo trận
nào, y lúc này đang đứng bên ngoài hang động, thông qua một tấm gương quan sát
hắn a.
‘Con chuột đã chui vào hố lửa, nhiệm vụ của ta tới đây xem như hoàn thành.’ –
Đắc ý cười lạnh, Tiêu Minh cảm thấy nhiệm vụ này thật quá dễ dàng a. Y chả cần
phải tốn bao nhiêu công sức, chỉ cần dụ cho tên thiếu gia phế vật kia tới đây
là mọi việc đã xong.
“Thiếu gia chủ, cảm ơn ngươi đã phối hợp như vậy, không cần ta phải đích thân
ra tay a. Ha ha!” – Nhìn vào thân ảnh chật vật của Tiêu Động ở trong gương, y
cất giọng chế giễu, cười một cách khinh miệt, không thèm kiêng nể gì.
“Ha ha ha!” – Đúng lúc này, một giọng cười khác lại vang lên, nghe còn càn rỡ
hơn cả Tiêu Minh.
Vẻ mặt của Tiêu Minh chợt cứng lại, đây không phải là giọng của Tiêu Tĩnh a?
Thần thức quét qua, y lập tức nhìn thấy một bóng người đang đứng trên ngọn cây
cao cách mình chỉ ba mươi thước.
Kẻ đó có bề ngoài tầm ba lăm ba sáu, thân hình cao gầy, mặt mũi tràn đầy ngạo
khí.
Không cảm nhận được tu vi của kẻ đó, Tiêu Minh trở nên cực kì cảnh giác. –
“Các hạ là ai? Xuất hiện ở chỗ này có mục đích gì?”
Người kia nghe y hỏi, lại càng cười lớn hơn nữa. – “Ta là ai? Ta chính là kẻ
đang bí mật bảo vệ thiếu gia chủ trong miệng ngươi a, ngươi nghĩ ta là ai?” –
Ngữ khí mười phần khinh miệt.
‘Bí mật bảo vệ? Chẳng lẽ là lực lượng ẩn nấp của Tiêu Tranh?’ – Tiêu Minh kinh
nghi bất định, sau đó liền nở nụ cười hòa hoãn. – “Nếu đã như vậy thì chính là
người một nhà a. Ngài chắc là đồng tộc đi, ta là Tiêu Minh, xin hỏi ngài là…”
Người kia lắc đầu. – “Được rồi, bớt giả vờ đi, đừng tưởng ta không biết ngươi
đã làm cái gì. Mau giải khai trận pháp, ta không có thời gian đùa giỡn với
ngươi.” – Giọng của hắn hết sức bá đạo, mỗi câu mỗi chữ đều hàm chứa hơi thở
bạo lực.
“Tộc huynh nói đùa. Ta nào dám đùa giỡn ngài? Lại nói trận pháp này a, nó là
để…” – Tiêu Minh giả ngu, bắt đầu câu giờ. Y nãy giờ đang lén liên lạc với
Tiêu Tĩnh, cố tranh thủ thời gian cho hắn đến cứu mình. Người kia y không thể
nhìn rõ tu vi, lại cho y một cảm giác áp bách rất lớn, chín phần mười là không
thể địch lại được.
Có điều, người kia lại cắt ngang lời của y. – “Lén lén lút lút làm chi, ta
biết tỏng ngươi đang làm gì. Nếu đã không chịu phối hợp như vậy, ngươi chết đi
a.” – Lắc đầu một cái, hắn lập tức phóng đến chỗ Tiêu Minh.
‘Quá nhanh.’ – Biết không thể nào là đối thủ, Tiêu Minh lập tức vận toàn lực
bỏ chạy. Y đã cảm nhận được khí tức của Tiêu Tĩnh và ba ngàn ngự lâm quân,
liền ba chân bốn cẳng chạy về phía đó.
Người kia còn cảm nhận được khí tức của bọn Tiêu Tĩnh trước cả y, hiểu ngay là
Tiêu Minh muốn chạy đến đó nhờ cứu viện. Trên mặt hiện lên nụ cười coi rẻ, y
không tin là một tên Kim Đan Trung Kỳ và ba nghìn con kiến hôi Trúc Cơ Kỳ có
thể làm gì được đại tu sĩ Nguyên Anh Sơ Kỳ như mình.
Đúng vậy, người này chính là một tu sĩ Nguyên Anh. Hắn tên là Trương Viễn,
không phải tộc nhận Tiêu gia, lại càng chả có quan hệ gì với Tiêu Động để mà
bảo vệ gã, ngược lại hắn càng chán ghét thứ phế vật như Tiêu Động.
Chỉ là phụ thân của tên phế vật kia, Tiêu Tranh lại đến nhờ Thần Nữ đại nhân
phái người theo bảo vệ tên phế vật ấy. Thế là Trương Viễn hắn phải nhận cái
công việc khổ sai này.
Khinh ghét thế nào không biết, nhưng Trương Viễn biết rõ là Thần Nữ đại nhân
của hắn có quan hệ rất tốt với tên phế vật kia, nên dù ngàn lần không chịu thì
hắn vẫn phải bảo đảm chu toàn cho gã.
‘Hừ, giết hết lũ kiến hôi chúng bây, ta liền xông vào trận cứu tiểu tử kia,
thứ trận pháp rách mà thôi.’ – Trương Viễn quyết định như thế, lúc đầu hắn
định để Tiêu Minh phá giải trận pháp cho đỡ tốn thời gian, nhưng nếu không
được thì đành phải bạo lực phá trận vậy.
Tiêu Minh không cần biết hắn có tính toán gì, lúc này y đã nhìn thấy Tiêu Tĩnh
và ba ngàn ngự lâm quân rồi. – ‘Được cứu rồi.’ – Y thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nào có ngờ, Tiêu Tĩnh và quân của hắn vẫn chậm chạp đi tới, không có vẻ gì là
vội vã đến cứu viện.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tiêu Tĩnh, Tiêu Minh cảm thấy điềm không lành. – ‘Ăn
c*t rồi.’ – Y lập tức hiểu ra, thố tử cẩu phanh, tên kia không muốn để mình
sống tiếp trên đời này, muốn diệt trừ hậu họa a.
Cảm nhận được một luồng nóng rực truyền tới từ sau lưng, ánh mắt Tiêu Minh
hiện lên vẻ cay độc vô cùng. Thiêu đốt pháp lực toàn thân, Kim Đan nứt vỡ,
Tiêu Minh hóa thành một quả bom hình người, lao thẳng đến chỗ Tiêu Tĩnh, muốn
đồng quy vu tận với hắn.
Trương Viễn thấy thế liền sững sờ dừng bước, dập tắt quả cầu lửa trong tay. –
“À ha, chó cắn chó đây mà!” – Hắn cười gằn, khoanh tay xem cuộc vui.
Như đã dự phòng từ trước, Tiêu Tĩnh cao ngạo hất cằm, ném ra ba tấm linh phù,
tạo thành ba lớp màn chắn trước mặt hắn và ngự lâm quân.
Ầm! Ầm! Ầm!
Đất rung núi chuyển, khói bụi mịt mù, Tiêu Minh đã hoàn toàn tan thành tro
bụi.
Khói bụi tiêu tán, thân ảnh của ba ngàn ngự lâm quân và Tiêu Tĩnh xuất hiện,
lông tóc vô thương.
Đáng tiếc a, nếu như Tiêu Minh tự bạo bên cạnh Tiêu Tĩnh, người sau muốn sống
được ít nhất phải dùng Địa Cấp Tiểu Phù mới may ra đỡ nổi, làm gì dễ dàng như
bây giờ.
Nhếch miệng cười, Tiêu Tĩnh nhìn về phía Trương Viễn. – “Kẻ xấu đã chết, xin
tôn giá nhường đường.” – Hắn thản nhiên nói ra câu này, không chút nào nhún
nhường trước uy áp của người kia.
“Kẻ xấu? Hắc, ngươi hình như so với hắn còn xấu hơn a.” – Trương Viễn cười
lạnh, sau đó nâng một đại hỏa cầu ở trên tay. – “Được rồi, ngươi có thể đi
chết. Ta còn phải về cứu tiểu tử kia.”
Phừng!
Trương Viễn ném đại hỏa cầu về phía Tiêu Tĩnh và ba ngàn ngự lâm quân, không
thèm nhìn kết quả liền xoay người bay về phía động phủ bí mật.
Tiêu Tĩnh nhìn hỏa cầu đang bay tới, càng lúc càng lớn, trông như một viên sao
băng. Ánh mắt của hắn lóe lên vẻ khinh thường, nở nụ cười khoái trá, không coi
đòn công kích của Trương Viễn ra gì.
“Ba ngàn ngự lâm, kết Xà Hình Trận!”
“HÂY!”
Hoàng kim cự thương ngưng tụ, Tiêu Tĩnh lập tức vung thiết thương của mình ra
phía trước, hướng về phía đại hỏa cầu.
Ngay lập tức, hoàng kim cự thương đâm xuyên qua đại hỏa cầu, khiến nó tiêu tán
ngay tức khắc. Không dừng lại ở đó, thế tới của cự thương chưa giảm, tiếp tục
bắn về phía Trương Viễn.
Người sau như có cảm ứng, lập tức xoay người lại. Nhìn thấy mũi thương to nhọn
trước mắt mình, Trương Viễn vội vàng thuấn di né tránh, thoát chết trong gang
tấc.
“Cái này…” – Hắn ngưng trọng nhìn về phía Tiêu Tĩnh.
Người sau cười lạnh nhìn hắn.
Trương Viễn sợ là bản thân phải khiến cho Thần Nữ thất vọng rồi, hắn đang tính
đánh bài chuồn.
…
Trong động phủ bí mật.
Vách đá hai bên ép vào càng lúc càng sát, đến giờ chỉ còn đủ cho hai người dàn
hàng ngang.
Hộc! Hộc!
Tiêu Động bở cả hơi tai mà chạy, toàn thân ướt sũng như đang tắm. Hắn vốn
chẳng chạy được bao xa, không hiểu sao càng vào sâu trong động thì nhiệt độ
không khí càng nóng, tựa như một cái lò nung, từ từ nung chín cơ thể, khí
huyết, chân khí của hắn.
Tiêu Động cảm giác được vách đá hai bên đã chạm đến cánh tay của mình. Hắn
biết mình sắp bị ép dẹp rồi.
‘Không lẽ ta phải chết ở đây?’ – Hai mắt mơ hồ, Tiêu Động đã sức cùng lực
kiệt.
Chợt, hắn nhìn thấy một thứ ánh sáng rừng rực ngay trước mặt mình. Không còn
gì để suy nghĩ nữa, xoay ngang người để lấy ít không gian hoạt động, Tiêu Động
dùng toàn bộ sức lực còn sót lại bắn thẳng về phía ánh sáng.
Sau đó, hắn bất tỉnh nhân sự.
~~*~~