Người đăng: Thần Miêu Đại Hiệp
Cung Phụng Điện, Từ Thịnh đang ở trong tư phòng của mình, tĩnh tọa hành công.
Sau khi truyền lại lời của Phạm chưởng quỹ cho Triệu Lục, tiễn y đi thêm một
chuyến đến Thiên Vân Thành, Từ cung phụng của chúng ta liền rảnh rỗi, có thời
gian để tham ngộ Khô Vinh Kinh a.
Nửa ngày trôi qua, dù chỉ lĩnh hội được chút ít da lông, nhưng y hiểu được là
bản thân đã có tiến bộ cực lớn rồi. Dựa vào sinh cơ dồi dào của mình, lại phối
hợp với thuật sát phạt của Khô Vinh Kinh, việc chiến đấu không còn là sở đoản
của Từ Thịnh nữa.
Chợt, chân mày của y nhíu lại. Buông xuống ngọc giản ghi lại công pháp, y cảm
nhận được có một gã Nội Điện Chấp Sự vừa truyền tin cho mình.
Lấy ra ngọc giản truyền tin, thần thức của y chìm vào bên trong, sau đó liền
hốt hoảng quăng mất. Không còn nghĩ đến việc tham ngộ gì nữa, Từ Thịnh đá tung
cửa phòng, bay thật nhanh đến chỗ Huyền Vân Điện, nơi cất giữ Linh Khí Cực
Phẩm Huyền Vân Ấn.
Trên đường đi tới đó, y nhanh tay lấy miếng hồn bài của Triệu Ngữ Yên ra nhìn,
thấy tên của nàng đang chớp tắt liên hồi, lòng càng nóng hơn lửa đốt.
Vừa rồi có chấp sự báo tin, có bốn vị Nội Điện Chấp Sự đã mất đi liên lạc. Dựa
theo tên trên hồn bài của họ thì chính là bọn Lê Minh đang đi theo bảo vệ
Triệu nha đầu.
‘Rốt cuộc là kẻ nào đang nhắm vào Tiểu Yên? Tiêu Tĩnh có Kim Thương Quân Trận
cũng không thể ngăn được kẻ đó hay sao?’ – Lo nghĩ thật nhiều, Từ Thịnh đã
bước vào trong Huyền Vân Điện.
Trong điện có ba vị cung phụng khác đang đứng chờ sẵn, có một người cầm Huyền
Vân Ấn ở trên tay, sắc mặt nghiêm trọng vô cùng.
Người cầm Huyền Vân Ấn có vẻ ngoài trạc tuổi Từ Thịnh, mũi to môi dày, thân
hình cao lớn, cho người ta một loại cảm giác như đang phải đối diện với một
ngọn núi lớn.
Hắn là Trần Nhạc, Lục cung phụng của đỉnh Huyền Vân, tu vi Nguyên Anh Trung
Kỳ. Vừa thấy Từ Thịnh đến, hắn liền lắc đầu bảo. – “Không cảm ứng được Huyền
Vân Tiểu Ấn.”
“Cái gì?” – Từ Thịnh hoảng hốt kêu to. Hôm nay Y đã nhận được tin tức từ Lê
Minh là Triệu Ngữ Yên sẽ quay về Cung Phụng Điện a, nàng cũng đã chuộc lại
Huyền Vân Tiểu Ấn từ Phạm chưởng quỹ rồi, làm sao lại mất đi cảm ứng cho được.
“Rất có thể địch nhân sử dụng trận pháp khá cao minh.” – Một ông già lưng còng
nói ra. Lão chính là Thất cung phụng của Cung Phụng Điện.
Trần Nhạc nghe vậy, gật đầu một cái, sau đó trầm giọng nói ra. – “Lúc này
không thể chạy loạn đi tìm nàng được, chẳng khác nào mò kim đáy bể. Bốn người
chúng ta cùng hợp lực thôi động Huyền Vân Ấn, cố gắng xuyên phá lớp ngăn cách
cảm ứng của địch nhân.”
Từ Thịnh biết đây là biện pháp tốt nhất, cũng chỉ đành nghe theo. Thất cung
phụng lấy ra một cái ngọc giản truyền tin, bắt đầu dặn cho bọn Nội Điện Chấp
Sự đi gọi các vị cung phụng khác đến đây, chín người cùng ra tay hợp lực,
không tin là ở Vân Thanh Quốc này có trận pháp nào ngăn cản được bọn họ.
Làm xong việc đó, lão đã thấy trên đất bày ra chín cái bồ đoàn quây thành hình
tròn, ba vị cung phụng kia đã tự chia chỗ ngồi xuống, Huyền Vân Ấn đang bay lơ
lửng ở giữa. Không hề chậm trễ, Thất cung phụng lập tức ngồi xuống một cái bồ
đoàn, cùng ba người còn lại tế ra Nguyên Anh, toàn lực thôi động Huyền Vân Ấn,
cố gắng bắt lấy vị trí của Huyền Vân Tiểu Ấn.
Không khí hết sức căng thẳng, gió nổi mây vờn trên đỉnh Huyền Vân, thiên địa
linh khí bắt đầu cuồng bạo ngược xuôi.
…
Bọn Từ Thịnh nào có biết, Triệu Ngữ Yên lúc này ở cách bọn họ còn chưa đến hai
trăm dặm, chỉ cần dùng thần thức là có thể tìm thấy được.
Đáng tiếc, mấy vị cung phụng nào chưa từng thử dùng thần thức tìm kiếm, chỉ là
đối mặt với mớ trận pháp do Hắc Y ném ra, nếu không có cường độ thần hồn của
Hóa Thần Kỳ thì khó mà nhận thấy được sự bất thường.
Bị vây bên trong trận pháp, Triệu Ngữ Yên lại một lần nữa tận mắt nhìn thấy
mấy vị chấp sự chết trước mặt mình. Cũng với một lý do như cũ, là vì bảo vệ
nàng.
Chỉ là lần này kẻ địch quá khủng khiếp, họ không thể giống như bốn người trước
kia, có thể mở một con đường máu cho Triệu Ngữ Yên chạy đi. Lần này, họ còn
chưa kịp ú ớ gì đã thân tử đạo tiêu, để lại nàng một mình đối mặt với địch
nhân còn kinh khủng hơn bọn hắc y nhân lần trước.
Đúng rồi, lại là áo đen. Triệu nha đầu xuống núi hai lần, cả hai lần gặp phải
kẻ thù đều mang áo đen. Điều này vô hình trung khiến nàng căm ghét bọn hắc y
nhân không dám lộ diện gặp người.
Hốc mắt đỏ bừng, như muốn nứt ra. Hai hàng huyết lệ chảy xuống, lý trí đã hoàn
toàn mất đi trong đầu nàng. Lần trước cũng là như thế này, nhưng nàng không có
can đảm để đối diện, sự yếu đuối bất lực đó khiến cho nàng nổi điên.
Chân nguyên điên cuồng tiết ra, mặt đất không nước tự đóng băng lại. Triệu Ngữ
Yên vung tay, Bích Thủy Kiếm lập tức xuất hiện, hàn băng xuất hiện, chậm rãi
bao phủ từ chuôi kiếm, dọc theo thân kiếm cho đến đầu mũi kiếm.
Giơ ngón tay chỉ thẳng về phía Hắc Y, Bích Thủy Kiếm gần đạt đến tốc độ giới
hạn của nó, hóa thành một vệt bạch quang bắn về phía kẻ địch.
Ầm!
Giơ tay lên đỡ, Hắc Y dễ dàng hất nó văng ra. Nhưng hắn cũng có chút bất ngờ,
đòn công kích này của nàng thế mà vượt qua được uy lực mà tu sĩ Trúc Cơ Kỳ có
thể tạo ra.
Tất nhiên, dù là thế thì với hắn cũng chẳng khác gì bị muỗi cắn. Nhìn vô số
ngọn gai băng đâm về phía mình, Hắc Y phất tay một cái, tất cả bọn chúng đều
tan vỡ thành mảnh vụn.
Hắn dậm chân một cái, mặt băng dưới đất lập tức tan rã thành nước, chìm vào
trong đất.
‘Đi thôi.’ – Thầm hô hai tiếng trong lòng, thân ảnh của hắn đã ở ngay trước
mặt Triệu Ngữ Yên từ bao giờ.
Nắm thanh Bích Thủy Kiếm do nàng đâm tới ở trong tay, thần thức cực cường của
hắn tràn vào thân kiếm, cắt đứt liên kết giữa Triệu Ngữ Yên và nó.
Vút!
Quẳng Bích Thủy Kiếm đi như quẳng một thanh sắt vụn, hắn phong bế chân nguyên
của nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt chỉ còn lại ánh điên cuồng kia.
“Ngươi quá yếu.” – Hô câu này ở bên tai Triệu Ngữ Yên, hắn giơ tay trái lên,
búng nhẹ vào mi tâm nàng một cái.
Ngay sau đó, Triệu nha đầu bất tỉnh rồi. Mọi chuyện chỉ diễn ra trong vòng ba
giây, nếu không phải vì bị nàng làm cho bất ngờ, có lẽ Hắc Y không cần tốn đến
một hô hấp để giải quyết nàng.
Hắn quyết định khóa chặt Đan Điền nàng luôn cho chắc ăn. Nha đầu này đang
trong tình trạng điên cuồng như vậy, chưa biết sẽ làm ra chuyện rồ dại gì đâu,
lỡ mà tự bạo mất thì hắn lấy gì để bàn giao với Thẩm Dung nữa.
Trong lòng bàn tay hiện ra một chú ấn hắc sắc, Hắc Y lập tức giáng nó về phía
bụng của Triệu Ngữ Yên.
Chỉ là khi tay hắn vừa chạm đến, một đoàn khí rét lạnh thấu xương lập tức
truyền qua lòng bàn tay hắn, chạy vào khắp các ngõ ngách trong người hắn, từ
huyết quản cho đến kinh mạch, lục phủ ngũ tạng, thậm chí còn xâm nhập đến Tử
Phủ, Đan Điền, ý đồ đóng băng Nguyên Anh, dập tắt thần hồn của hắn.
Hắn nhìn thấy được, trên mi tâm của Triệu Ngữ Yên chợt hiện lên một ấn ký hình
bạch liên hoa, hàn khí tỏa ra như muốn đóng băng cả không gian.
Trong mắt Hắc Y hiện lên vẻ hoảng sợ vô cùng, hắn muốn rút tay lại nhưng không
thể được, luồng hàn khí kỳ lạ từ trong Đan Điền của nàng càng lúc xâm nhập
càng nhiều vào người của hắn.
Không một chút chần chừ, một thanh hắc nhận do hắn ngưng tụ lập tức chém đứt
cánh tay ấy, ngăn chặn sự xâm nhập của luồng hàn khí yêu dị kia.
Dù vậy, thân thể hắn vẫn đang bị đóng băng từng chút từng chút một, từ ngoài
vào trong, từ trong ra ngoài.
Trong mắt Hắc Y hiện lên một tia hung tợn, hắn điên cuồng điều động Nguyên
Anh, thiêu đốt chín phần khí huyết, lại phối hợp với công năng của Âm Ảnh Hắc
Bào, cưỡng ép trục xuất hàn khí trong cơ thể ra ngoài.
Dù là như thế, Hắc Y cũng chỉ có thể ép ra tám phần hàn khí, hai phần còn lại
vẫn len lỏi trong người hắn, buộc cho hắn bất cứ khi nào cũng phải phân ra một
phần tâm lực để khống chế bọn nó.
Cơn nguy kịch qua đi, Hắc Y dùng ánh mắt mệt mỏi nhưng sát ý ngút trời nhìn về
phía Triệu Ngữ Yên.
Nhưng mà, hắn nào còn thấy được bóng dáng của nàng?
Một đóa băng liên khổng lồ là thứ duy nhất mà Hắc Y đang nhìn thấy, hắn có thể
cảm nhận được là Triệu Ngữ Yên đang được nó bao bọc bên trong.
Cảm nhận tình trạng lúc này của mình, lại liếc thật sâu đóa băng liên kia,
trong mắt của hắn hiện lên sự không cam lòng.
Tay phải Hắc Y hơi giơ lên, nhưng sau đó cũng đành buông xuống, siết chặt nắm
đấm.
Rắc, rắc!
Hàn khí từ đóa băng liên bắt đầu lan ra, chậm rãi đóng băng khu vực này. Mấy
cái trận pháp của hắn bị nó phá hư một cách hết sức dễ dàng.
Hắn có thể cảm giác được, nếu bản thân không đi bây giờ thì chẳng còn cơ hội
nào cho hắn sống sót nữa.
Lắc đầu một cái, vung áo choàng lên, thân hình của Hắc Y lập tức tan biến giữa
màn đêm.
…
Liên Vân Hạng, hẻm núi dẫn vào Thiên Vân Thành.
Một con đại hắc cẩu đầu to dạo bước giữa hư không, bốn cái chân ngắn bước đều
bước, cái mông lắc qua lắc lại, cái đầu cúi xuống ngửi ngửi gì đó.
Ảo diệu làm sao, cứ mỗi lần bước được một đoạn ngắn, thân hình của nó ngay lập
tức liền xuất hiện ở một chỗ khác, chưa đến ba hơi thở đã vượt xa vạn thước.
“Ở đây! Ẳng, lại ở đây! Khịt khịt, rất gần miêu lão đại rồi.” – Vô Song vừa đi
vừa lầm bầm.
Ở phía trước, cách nó vài nghìn trượng.
Thiên Lung Tứ Tiên thong thả bay trên bầu trời, không có vẻ gì là vội vàng về
giao phó với Thẩm Dung.
Ngục Cực Tiên, Định Song Tiên và La Võng Tiên im lặng bay tới, chỉ có Tỏa Tác
Tiên là có chuyện để nói.
“Miêu yêu, ngươi không có vẻ gì là sợ nhỉ?” – Lão mỉm cười nói với con mèo
béo.
Vô Địch lúc này đang bị đám dây xích của lão trói lại, chỉ lộ ra mỗi cái đầu
của nó.
Con mèo béo lười đáp lời lão, nó ngáp một cái rồi nói. – “Tiểu đệ của bản miêu
đến rồi, có gì thì giải quyết với nó.” – Vừa dứt lời, một vòng Thái Cực Đồ
hiện lên trên đầu nó, con mèo béo ngước lên một cái liền biến mất vào trong.
Thiên Lung Tứ Tiên cả kinh, vội buông thần thức ra tìm, ngay lập tức tìm được.
Bên vách núi cheo leo, có một ít cành cây thò ra, nó lúc này chính là đang nằm
ở trên đó, một chân gãi mông, một chân chỉ về phía sau.
“Trộm chó mới là chính đạo a.” – Nó hô to cho bốn người nghe thấy.
Bốn lão già lập tức nhìn về phía con mèo béo chỉ, sau đó trông thấy một con
hắc cẩu có cái đầu to lạ thường.
Như cảm nhận được ánh mắt của bốn người, con chó đầu to ấy chợt ngẩng đầu lên,
nhe hàm răng ra cười với họ, trông ngốc nghếch cực kì.
Không hiểu sao, Thiên Lung Tứ Tiên cảm thấy lành lạnh nơi hoa cúc.
~~*~~