Người đăng: Thần Miêu Đại Hiệp
Triệu Ngữ Yên đi rồi. Không thể tu luyện ở trong Thiền Phòng nữa, nàng cũng
chả còn lý do gì để ở lại Vạn Năng Thương Hội, nên quyết định trở về đỉnh
Huyền Vân xin chỉ dẫn của mấy vị cung phụng cho đường tu hành tiếp theo.
Phạm chưởng quỹ tiếp tục làm công việc tư vấn của mình a, Công Dương Dã thì
thế vào chỗ của Tiêu Động để thu tiền boa. Hết cách rồi, ở chung với mấy kẻ
tham tiền như vậy, bản thân gã cũng bị ảnh hưởng phần nào.
Lại nói đến Tiêu Tĩnh, sau khi Tiêu Động ra cửa, hắn liền tập trung tinh thần,
lúc nào cũng giữ liên lạc với Tiêu Minh để theo sát hành tung của tên tộc đệ.
Khi mà Triệu Ngữ Yên bảo rằng muốn quay về Cung Phụng Điện, thân là đội hộ
tống công chúa, hắn tất nhiên phải dẫn ba ngàn ngự lâm quân theo phò giá nàng
rồi.
Cũng nhân chuyện này, hắn đã biết nên làm gì để đối phó cái gai trong mắt của
mình. Thiên Vân Sơn rộng lớn như vậy, núi non chập trùng, một gã thiếu niên
phế vật có chết tại một xó nào đó cũng không dễ gì điều tra ra a. Hắn đã dọn
sẵn sân bãi từ lâu để đón Tiêu Động, nhưng lần trước có chút biến cố nên mới
không dùng được, nay lại đâu vào đấy rồi.
Vung thương lên ngựa, ừm, con ngựa này là một linh thú Nhất Giai Trung Kỳ mà
thôi, sau lần con Tam Nhãn Bạch Sư chết, Tiêu Tĩnh vẫn chưa tìm được tọa kỵ
mới. Lúc này hắn truyền lệnh dọn trại, chuẩn bị rời khỏi Liên Nguyệt Phường
Thị.
Cưỡi trên lưng ngựa, Tiêu Tĩnh dùng ánh mắt rét lạnh nhìn về phía cửa tiệm nhỏ
ở xa, sát ý trào dâng, không chút thu liễm. – ‘Chờ đó! Đợi ta giải quyết xong
tên phế vật kia, mục tiêu tiếp theo của bản thống lĩnh chính là ngươi. Trên
địa bàn của đế quốc, Tiêu Tĩnh ta không tin là ngươi có thể trở mình.’ – Hắn
vẫn nhớ như in bản thân đã bị Vạn Năng Thương Hội hạ nhục như thế nào.
Hắt xì!
Vừa mới giúp một tên tán tu giám định một đóa hoa kỳ lạ, Phạm chưởng quỹ đột
nhiên hắt hơi. – “Quái, chẳng lẽ ta bị dị ứng hoa này?” – Hắn không hiểu ra
sao.
Quay trở lại chỗ Tiêu Tĩnh, lúc này hắn đã cưỡi ngựa đi đầu, ba ngàn ngự lâm
chia thành mười hàng theo sau, cuối đội là Triệu Ngữ Yên và bốn vị Nội Điện
Chấp Sự. Thân là công chúa của tu chân quốc, Triệu nha đầu sẽ không giống bọn
hoàng tộc phàm nhân ngồi kiệu, ngồi liễn gì đó rồi, vẫn bộ hành như bao người
khác.
Ở phòng đấu giá Vạn Bảo Lâu, Lý Sơn và Triệu Giáp trông thấy đoàn người của
Triệu Ngữ Yên rời đi, lập tức truyền tin trở về cho tổng bộ tại Thiên Vân
Thành. Hôm trước, khi quân triều đình đến, bọn họ liền lo cửa tiệm nhỏ kia lại
có chuyện gì hợp tác với hoàng thất, rất tận chức trách mà báo lại cho Thẩm
Dung rồi.
Nhìn nhau cười gian, hai tên này không biết là hội trưởng định làm gì, nhưng
việc liên quan đến triều đình, bọn chúng cũng không muốn dính dáng đến làm
chi, báo tin xong là an lòng rồi.
…
Thiên Vân Thành, Vạn Bảo Lâu.
Thẩm Dung và Thiên Lung Tứ Tiên đã có một buổi mật đàm từ tận khuya hôm qua
đến giờ, hai bên cũng đều thỏa mãn với điều kiện đối phương đưa ra, xem như
hợp tác vui vẻ.
Nội dung cuộc trò chuyện kia là bí mật, chỉ có năm người bọn họ biết. Lúc này
Thiên Lung Tứ Tiên đã đi chuẩn bị cho hành động đêm nay.
Ở trong tư phòng của mình, Thẩm Dung nhìn chiếc ngọc giản truyền tin vừa được
thủ hạ đưa tới, cũng tiếp nhận được nội dung bên trong.
‘Hảo sự thành song a. Lũ u linh trong Vạn Độc Cốc không phải muốn nàng sao?
Một viên Hợp Hồn Đan, ta cũng nắm chắc Hóa Thần.’ – Y mỉm cười, ánh mắt thâm
thúy, nghĩ đến một số viễn cảnh mai sau. – ‘Nếu như lại có được bí mật của cửa
tiệm kia, gia tộc ắt sẽ dang tay đón bản tọa trở về đi?’
Y đã biết mình nên làm gì, lập tức cho gọi người. – “Hắc Y.”
Vụt!
Chỉ trong chớp mắt, Hắc Y đã quỳ một chân xuống sau lưng Thẩm Dung, cúi đầu
phục mệnh. – “Có thuộc hạ.”
Y thấp giọng ra lệnh. – “Mang Triệu thị công chúa đến gặp bọn u linh kia. Nhớ
kĩ, làm cho sạch sẽ.” – Y lại ném chiếc kim bài của mình cho hắn.
“Vâng, đại nhân.” – Đỡ tấm kim bài, thân hình của Hắc Y lập tức biến mất.
“Lại là một ngày bận rộn đây. Biến cố… bản tọa không thích ngươi.” – Thẩm Dung
lẩm bẩm, tự nhủ với chính mình.
…
Mặt trời lên đến đỉnh đầu, báo hiệu đã đến giờ Ngọ ba khắc.
Trên đường phố của Liên Nguyệt Phường Thị, Tiêu Động thất tha thất thểu, bước
đi vô hồn. Trên tay hắn cầm theo một hồ lô rượu, mang theo men say đến khắp
các ngõ ngách phố phường.
Bằng một cách nào đó, hắn thế mà sắp đi khỏi Liên Nguyệt Phường Thị, cũng như
rời xa địa phận của các phường thị dưới chân Thiên Vân Sơn, đến gần hơn với
các rừng rậm hoang sơ, sườn đồi vắng vẻ.
Đây chính là do thủ đoạn mờ ám của người bảo hộ, trưởng lão Kim Đan Kỳ, Tiêu
Minh.
Nếu là lúc bình thường, dù cho có uống say thế nào đi chăng nữa, dựa vào ý
thức chiến đấu siêu cường của mình, Tiêu Động vẫn có thể nhận ra được sự khác
lạ ở đây. Chỉ đáng tiếc, tâm trạng hắn lúc này đang rối bời, đầu óc trống
rỗng, làm sao còn để ý được gì nữa, cho nên Tiêu Minh mới có thể thành công
‘dẫn lối’ cho hắn.
Dựa vào tốc độ này, Tiêu Minh tin chắc là chừng tối nay, y có thể dẫn gã thiếu
gia phế vật của mình đến chỗ mà Tiêu Tĩnh dặn dò, sau đó đưa hắn xuống suối
vàng tại đó luôn. Từ khi Tiêu Diệp đi, y đã có rất nhiều cơ hội để giết chết
Tiêu Động, nhưng vì để tránh tai vách mạch rừng, y mới phải làm chuyện rườm rà
như bây giờ.
Tiêu Tĩnh dùng danh nghĩa Tiêu Bình hứa cho y rất nhiều chỗ tốt, nhưng cũng
phải có mạng thì mới hưởng được a. Cũng may là Tiêu Tĩnh coi như biết điều, đã
tạo sẵn hiện trường giả để Tiêu Minh có thể thoát tội, tin chắc Tiêu Tranh dù
nghi ngờ cũng không thể làm gì được y.
Nhìn theo bước chân xiêu vẹo của Tiêu Động, trên mặt Tiêu Minh chợt hiện nụ
cười chế giễu. – ‘Nếu như ngươi vẫn còn như xưa, có cho ta mười lá gan cũng
không dám làm gì. Đáng tiếc a, thiên tài trở thành phế vật, Tiêu Tĩnh lại
chính là bá chủ tương lai của Tiêu gia, ta muốn tranh thủ đứng đội, đành phải
để ngươi hi sinh mà thôi.’
...
Màn đêm buông xuống.
Khu vực nơi Vạn Năng Thương Hội vốn đã âm u, trong bóng đêm nó càng thêm ghê
rợn, có thể dọa chết bất kì một tên yếu bóng vía nào dám bén mảng tới chỗ này.
Ngày bình thường, ngoại trừ lúc cửa tiệm nhỏ mở cửa làm ăn, gần như chẳng có
ai dám tới. Nhất là vào ban đêm, khi mà âm thịnh dương suy, các loại âm sát
khí đang nồng, nếu như ngươi không có tu vi Kim Đan thì tốt nhất là nên tránh
xa Vạn Năng Thương Hội ra.
Chỗ này đã từng là tâm của Cửu U Luyện Hồn Trận a, nghĩ đến đó thôi cũng đã
thấy kinh khủng biết dường nào.
Chỉ là vẫn có một số người tài cao gan lớn, không xem ra gì.
Tứ phương Nam Bắc Đông Tây, bốn bóng người xuất hiện trên bầu trời, lăng không
mà đứng ở độ cao ngàn thước, cao cao tại thượng nhìn xuống cửa tiệm nhỏ.
‘Mục tiêu vẫn chưa xuất hiện.’ – Định Song Tiên truyền âm cho ba người còn
lại.
Mỗi ba mươi hơi thở một lần, Thiên Lung Tứ Tiên sẽ thay phiên nhau dùng thần
thức quét qua khu vực này, chỉ cần cảm nhận được hơi thở của yêu thú liền sẽ
xuất thủ. Đáng tiếc là chờ hơn ba giờ, đừng nói là yêu thú, đến một con muỗi
cũng không có.
Trên tay Tỏa Tác Tiên chợt xuất hiện một bàn cờ. – ‘Lão tứ, làm một ván?’ –
Lão mỉm cười nhìn về phía La Võng Tiên.
Người sau nhẹ gật đầu, trên tay xuất hiện hai hũ cờ.
‘Ta đi trước.’ – Tỏa Tác Tiên vuốt râu, ném bàn cờ ra giữa không trung.
La Võng Tiên nhẹ gật đầu, ném hũ cờ đen sang cho lão.
‘Nghiêm túc một chút, chúng ta đang làm ăn đấy.’ – Lão già Định Song Tiên
trừng mắt nhìn hai người, nhưng không hề ngăn lại.
Dù sao thì con yêu thú Tứ Giai kia vẫn chưa xuất hiện, giải trí một tí cho đỡ
nhàm chán cũng chẳng nghiêm trọng gì. Chỗ mà bọn họ đang đứng đã được La Võng
Tiên dùng bảo bối che đậy, không sợ bị nó phát hiện.
Bọn họ đã cùng nhau làm việc hơn hai nghìn năm rồi, từ lúc còn nhỏ yếu cho đến
khi trở thành đại tu sĩ Nguyên Anh như bây giờ, trải qua vô số lần mai phục
con mồi, có khi phải ẩn núp đến mấy năm, không có hoạt động để giết thời gian
thì đúng là chán chết.
Vả lại, chơi cờ như thế này cũng không phải đùa vui bình thường, từ khoảng
cách xa như vậy, Tỏa Tác Tiên và La Võng Tiên chỉ có thể dùng thần thức để
quan sát, đặt quân, suy tính nước đi, là một loại phương thức rèn luyện thần
hồn không tệ, chả cần cậy nhờ vào bất cứ công pháp cụ thể nào.
Tình huống như thế này đã xảy ra nhiều lần rồi, Ngục Cực Tiên và Định Song
Tiên cũng thấy mãi thành quen, không cần nói cũng hiểu là hai lão phải làm
luôn công việc dò xét dùm hai người kia.
Lấy ra mấy bình linh lộ để nhâm nhi, vừa chờ thời vừa xem đánh cờ, đây là hoạt
động đã quá quen thuộc với mỗi lần săn những con yêu thú linh hoạt, giỏi ẩn
nấp.
Lại là ba giờ nữa trôi qua, Tỏa Tác Tiên nhẹ nhàng búng một quân cờ lên trên
bàn, vuốt râu nở nụ cười có chút giễu cợt với La Võng Tiên.
‘Lão tứ, ta thắng.’ – Âm thanh lão truyền đi nghe có vẻ đắc chí.
Chợt, vốn im lặng từ lúc đầu, giọng trầm khàn của Ngục Cực Tiên chợt vang lên
trong đầu Tỏa Tác Tiên. – ‘Lão tam, ngươi vẫn là hấp tấp như vậy.’
‘La võng, la võng, thiên la địa võng. Đã bao nhiêu năm rồi, ta cũng nhắc đến
chết lặng.’ – Định Song Tiên nghiêm giọng bồi vào. Lão không nhớ nổi là từ xưa
đến giờ Tỏa Tác Tiên đã thua La Võng Tiên bao nhiêu ván rồi.
Dù nghe hai người kia nói vậy, lão vẫn tin chắc là ván này mình thắng rồi, vẻ
mặt vẫn còn giương giương đắc ý.
Sau đó, một quân cờ trắng bay đến từ phía La Võng Tiên, rơi trên bàn cờ, để lộ
tấm lưới trời mà lão đã ẩn giấu từ lúc đầu.
Lập tức, tử khí đầy bàn, quân đen thua đến không ngóc đầu lên được.
Thần thức của Tỏa Tác Tiên đọng lại, trố mắt nhìn thế cục trên bàn. Đây là
trận thua thứ năm trăm hai mươi ba nghìn sáu trăm linh chín của lão trước La
Võng Tiên, chưa một lần thắng hay hòa.
Lắc đầu cười khổ một cái, lão khẽ vung tay áo, lập tức quân đen quân trắng trở
về hũ cờ mỗi bên. – ‘Lại, ta đi trước.’
Lão còn chưa kịp đặt cờ, giọng nói trầm khàn của Ngục Cực Tiên đã vang lên.
Lần này, không còn là truyền âm nhập mật nữa.
“Mục tiêu… xuất hiện rồi!”
~~*~~