Người đăng: Thần Miêu Đại Hiệp
Theo chân Tiêu Động bước vào trong tiệm, Tiêu Tĩnh bất động thanh sắc liếc
Tiêu Minh một cái, sau đó lại nhìn con mèo béo đang nằm trên quầy, ám ảnh ngày
đó hiện về, sâu trong mắt hắn hiện chợt hiện lên một tia kiêng kị cùng với
lãnh ý nhàn nhạt.
Con mèo béo chợt vỗ mông một cái, giống như đang đuổi muỗi, dọa cho hắn thót
cả tim.
Công Dương Dã thấy Tiêu Động dẫn một người khác vào tiệm, trông có vẻ không
giống khách hàng mấy, cảm thấy hơi bất ngờ, liền hỏi. – “Tiêu Động huynh đệ,
đây là…”
Không chờ Tiêu Động trả lời, Tiêu Tĩnh lập tức giả bộ ngạc nhiên nhìn Công
Dương Dã, hơi cao giọng. – “Đây không phải là Luyện Khí Sư thiên tài Công
Dương Dã hay sao? Tại hạ Tiêu Tĩnh, thống lĩnh Đông Môn ngự lâm quân, là tộc
huynh của Tiêu Động tộc đệ tại Tiêu gia.” – Éc, thằng này là vờ như chưa biết
Công Dương Dã bị đuổi khỏi Thần Binh Các.
Theo lý thì cùng sinh sống ở đế đô, Công Dương tiểu tử phải biết đến kẻ nổi
bật như Tiêu Tĩnh mới phải, nhưng vì say mê luyện khí nên gã chả biết ai là ai
cả, nghe Tiêu Tĩnh tự giới thiệu cũng chỉ cảm thấy giống như đã từng nghe qua
tên của hắn ở đâu đó mà thôi.
Lại nghe Tiêu Tĩnh nhắc đến Luyện Khí Sư thiên tài, trên mặt gã hiện lên một
tầng u ám, cười khổ đính chính. – “Hóa ra là Tiêu Tĩnh huynh. Ngươi có điều
không biết, Dã này đã không còn là thiên tài gì đó nữa rồi.”
‘Tiêu Tĩnh huynh? Con kiến hôi phế vật như ngươi cũng có tư cách gọi ta như
thế sao?’ – Thầm khinh miệt trong lòng, trên mặt của Tiêu Tĩnh lại hiện lên vẻ
kinh ngạc vô cùng, bộ dạng như không thể tin được. – “Tại sao lại như thế?”
“Chuyện là thế này…” – Công Dương Dã thở dài kể ra. Đáng lý ra là chuyện xấu
hổ như thế gã nào sẽ rêu rao khắp nơi? Chỉ vì nghe Tiêu Tĩnh là tộc huynh của
Tiêu Động, gã liền tự cho là người đáng tin cậy nên mới không ngại mà nói ra.
Tai mắt của Tiêu Tĩnh đã nói cho hắn biết hết mọi chuyện từ lâu, nhưng hắn vẫn
giả bộ kinh ngạc mà nghe,cho Công Dương Dã một ánh mắt đồng cảm. – ‘Dù đã biết
hết rồi nhưng ta vẫn thấy tạo hóa trớ trêu a, hai tên phế vật này thế mà có số
phận trùng hợp như vậy.’ – Trong lòng hắn thì lại nghĩ thế này đây.
Về chuyện nguyền rủa gì đó hắn cũng chỉ nửa phần tin nửa phần ngờ mà thôi. Cả
một gia tộc lớn như Tiêu gia chỉ có mỗi Tiêu Động là không thể tu luyện được,
còn lại ai cũng bình thường nha. Bản thân hắn càng là vừa mới đột phá Kim Đan
Trung Kỳ không lâu, nào có giống như là trúng nguyền rủa gì?
Theo Tiêu Tĩnh thấy, này chủ yếu là do tên Phạm chưởng quỹ kia biết được Tiêu
Động là Tiêu gia đại thiếu nên mới nói quá lên mà thôi. Mục đích của y là bắt
cóc lòng thương cảm ngu ngốc của Tiêu Động, định mượn nhờ tên phế vật này để
đáp lên quan hệ với Tiêu gia.
Mặc dù đã từng nếm trải cay đắng từ Vạn Năng Thương Hội, bị linh thú hộ tiệm
đánh cho tơi bời hoa lá, Tiêu Tĩnh vẫn tồn tại một loại cảm giác thượng đẳng,
trong thâm tâm vẫn cao ngạo vô cùng. Theo những gì mà hắn nghĩ, Phạm Hiên
chẳng qua là phô trương thanh thế, thực chất cửa tiệm nhỏ này cũng chả có gì
ghê gớm, làm đủ trò như vậy chính là để che giấu ý đồ lôi kéo quan hệ của
mình.
Theo ‘chân tướng’ của hắn, Thiền Phòng kia chỉ là một loại chướng nhãn pháp,
tên chưởng quỹ chỉ là trùng hợp có một loại bảo bối tương thích với đạo tu
hành của Triệu Ngữ Yên, nên mới bịa ra đánh giá tổng hợp gì đó để chặn miệng
người khác.
Kỳ trân dị phẩm, thần công mật pháp càng là do Phạm Hiên nhờ vận rắm chó có
được, phải đổ máu trong lòng mới dám lấy ra bán rẻ, mục đích chính là muốn tạo
quan hệ với triều đình. Bằng không, nếu như mà hắn thật sự có nhiều bảo bối
như vậy, cần gì phải núp trong một góc giả bộ cao nhân, muốn mở đại hội đấu
giá trên toàn Bắc Hải Khu cũng là chuyện đơn giản.
Giống như lúc này, Từ Thịnh đưa ra yêu cầu mua bảo bối, Phạm chưởng quỹ liền
giảng quy củ mới, giới hạn đủ điều. Há chẳng phải là hắn chả còn bảo vật tốt
nào để bán nên mới đặt ra cái quy củ nhảm nhí như vậy? Chỉ thu vào tối đa năm
mươi lăm vạn Linh Thạch Trung Phẩm một ngày, không phải đồng nghĩa với việc
hàng hóa cao cấp nhất mà hắn có được chỉ tương đương với Linh Khí Thượng Phẩm
hay sao, nào còn thần kỳ như lúc đầu, tự xưng Vạn Năng này nọ?
Tiêu Tĩnh không biết là Phạm chưởng quỹ cũng đang đau đầu vụ này đây, tự giới
hạn doanh số cũng đồng nghĩa với việc hắn không thể đem bảo vật cao cấp hơn ra
bán a, như vậy sẽ làm danh tiếng của cửa hàng bị giảm sút.
May mắn làm sao, hệ thống cao lạnh kia hôm nay thế mà rũ lòng thương, cho hắn
một cái nhắc nhở. Đại khái là sau khi thăng cấp Thần Bí Thương Nhân Hạ Đẳng,
Phạm chưởng quỹ sẽ được trao quyền tổ chức đấu giá a. Thần Kỳ Tụ Bảo Nang sẽ
tự động tạo thành một số loại bảo vật hi hữu ngẫu nhiên để hắn đem ra đấu giá,
số bảo vật này sẽ không bị tính vào giới hạn cung ứng linh khí thiên địa trong
năm, nên hắn không cần phải lo lắng nọ kia.
Có điều nó cũng có một số hạn chế, đầu tiên là hắn sẽ không nhận được bất cứ
một đồng lợi nhuận nào buổi đấu giá này, cho nên dù hắn có thể bán ra một món
hàng với giá gấp trăm gấp ngàn lần giá trị ban đầu thì cũng chỉ có thể tiếc
nuối đứng nhìn mà thôi. Nhưng phần lợi nhuận đó sẽ được dùng để mở rộng vốn,
cho nên trên cơ bản thì hắn vẫn sẽ có lời.
Thứ hai là bảo vật được ngẫu nhiên tạo thành để đấu giá có phẩm cấp phụ thuộc
vào phẩm cấp của Tụ Bảo Bồn, tức là bây giờ nếu có tổ chức đấu giá thì món
hàng tốt nhất mà hắn lấy ra được cũng chỉ là Pháp Khí Thượng Phẩm.
Trên đây chỉ là ít thứ cơ bản, về những điều khác như thời gian tổ chức, sân
bãi đấu giá, khách mời thế nào, vân vân và mây mây đều cần hắn thăng cấp Thần
Bí Thương Nhân Hạ Đẳng rồi mới được phép biết.
Mỉm cười xin Từ Thịnh thứ lỗi, khóe mắt của Phạm Hiên khẽ liếc sang chỗ Tiêu
Động và Tiêu Tĩnh, trông thấy bọn họ đang nói cười giả lả, có vẻ hòa đồng lắm.
– ‘Tên kia có diễn kỹ rất tuyệt, thiếu niên ngây thơ Thiên Đạo Chi Tử liệu có
thể đấu lại hắn không đây?’ – Phạm Hiên tính sẽ nhắc nhở Tiêu Động một chút,
nhưng nghĩ đến cảnh rất có thể bản thân sẽ biến thành chiếc còi xe, hắn liền
xua đi ý nghĩ này.
‘Thôi dẹp, dù gì hắn cũng được số trời chiếu cố, ắt sẽ gặp dữ hóa lành, không
cần bản chưởng quỹ phải đích thân nhúng tay vào làm chi.’ – Phạm Hiên tự an ủi
bản thân.
Từ Thịnh thấy Phạm chưởng quỹ lại thất thần, không hề lấy làm lạ. Bản thân y
lúc này đang than thở bản thân có số trời chiếu cố a, nếu không phải lần trước
y kiên quyết xuống núi, dẫn tới may mắn gặp được Vạn Năng Thương Hội từ sớm,
mua được bảo bối tốt. Bằng không thì đợi đến lúc này, gặp phải quy củ oái oăm
hiện tại thì còn gì để y xơ múi nữa?
Phạm Hiên hồi thần, nhìn thấy ánh mắt lấp lánh và khóe miệng tươi cười của Từ
Thịnh, không hiểu sao cảm thấy dâm đãng vô cùng. – ‘Chẳng lẽ… hắn không mua
được hàng nên bắt đầu đánh chủ ý lên hoa cúc của bản chưởng quỹ?’
Rùng mình một cái, hắn vội hỏi chuyện Từ Thịnh. – “Từ đạo hữu, Lăng Không Ngọc
Thủy cũng đã tới tay, ngươi chẳng lẽ không vội đi tìm Luyện Khí Sư để nâng cấp
pháp bảo?”
Từ Thịnh nghe vậy, thở dài nói ra. – “Chưởng quỹ ngài là cao nhân lánh thế nên
có điều không biết, ở Bắc Hải Khu muốn tìm ra Luyện Khí Sư có thể để Linh Khí
Cực Phẩm thăng cấp Bảo Khí, chỉ có thể nói là khó hơn lên trời.”
Y nói không ngoa, người có thể làm được việc như vậy tối thiểu cũng phải là
Địa Cấp Luyện Khí Sư mới được. Ở tại Vân Thanh Quốc, Luyện Khí Sư cao minh
nhất đã từng có cũng chỉ là Huyền Cấp Luyện Khí Đại Sư mà thôi, mà kẻ đó còn
đã chết rồi mới ác.
Ai cũng đoán được là ai, đó chính là Công Dương Minh. Trên thực tế, nếu như
không bị thiên kiếp đánh chết, sau khi thăng cấp Nguyên Anh, Công Dương Minh
rất có khả năng trở thành Địa Cấp Luyện Khí Sư a.
‘Ồ, Luyện Khí Sư cao tay coi vậy mà khó tìm?’ – Phạm Hiên chợt sinh ra một ý
nghĩ mới, hắn đang nghĩ đến việc thuê một Luyện Khí Sư về làm cho mình a.
Chỉ cần tìm được một gã thiên tài luyện khí, lại phối hợp với vô số thánh điển
thần tịch về luyện khí mà Thần Kỳ Tụ Bảo Nang có thể cung cấp, Phạm chưởng quỹ
tin chắc mình có thể tạo ra một vị Luyện Khí Sư bá nhất thế gian, Lỗ Ban, Âu
Dã Tử hay Hephaestus gì đó cũng khó mà sánh được.
Liếc mắt nhìn về phía Công Dương Dã, nghĩ đến những cảnh tượng trong ‘tương
lai’, Phạm chưởng quỹ lại có chủ ý mới rồi. – ‘Xem ra đánh giá tổng hợp thấp
cũng không phải hoàn toàn kém cỏi a, nếu tận dụng được tên này, hắn có thể
mang lại cho ta lợi nhuận còn nhiều hơn lũ Thiên Đạo Chi Tử khó chiều kia.’ –
Tất nhiên đây chỉ là một ý nghĩ mới nhen nhóm thôi, trước mặt hắn vẫn còn một
bức tường chắn khổng lồ mang tên Vô Ưu Diệp.
Theo những gì mà hắn thấy trong ‘tương lai’, tầm hai năm nữa, tức là sau một
năm Tiêu Động xoay mình thì Công Dương Dã có thể luyện khí trở lại a, cũng
tiến bộ thần tốc, hoàn thành xuất sắc ước hẹn ba năm với lão già ở Bách Luyện
Trai.
Nhưng mà nguyên nhân vì đâu gã có thể lấy lại thiên phú của mình thì hắn hoàn
toàn mù tịt, trong ‘tương lai’ chủ yếu tập trung vô những sự kiện lớn xung
quanh Tiêu Động, hắn không thấy được quá nhiều chuyện liên quan đến Công Dương
Dã.
‘Thiên Đạo a, ngươi cho ta xem thêm phim của Công Dương tiểu tử a, dù gì hắn
cũng là tiểu đệ trung thành của Thiên Đạo Chi Tử nha.’ – Hắn chỉ ý dâm thế
thôi, tất nhiên là Thiên Đạo đều sẽ không giúp hắn rồi, tên này đang muốn đào
chân tường của Tiêu Động đấy.
Tất cả ý nghĩ này chỉ thoáng qua mà thôi, Phạm Hiên thấy Từ Thịnh còn đang sầu
mi khổ kiểm, bèn vặn Tụ Bảo Bồn một cái để xem lúc này y cần gì.
Sau đó, hắn trợn tròn mắt rồi. – ‘Thế mà lại có đồ vật như vậy tồn tại???’
Rốt cuộc Phạm chưởng quỹ nhận được kết quả gì từ Tụ Bảo Bồn mà kinh ngạc như
vậy?
~~*~~